Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 4



Giúp việc còn có một tiểu cô nương.

 

Tiểu cô nương mặt mày đen nhẻm, mắt sáng long lanh, nhưng ánh nhìn lại đờ đẫn như nước chết, chẳng có chút ngây thơ trẻ con nào, chỉ đầy vẻ u buồn và tê dại.

 

Tạ nhị thẩm sai nàng bưng cơm lên.

 

Quản gia khẽ nhắc bên tai ta: 

 

"Phu nhân, ta thấy họ nhổ nước miếng vào trong cơm."

 

Vợ chồng Tạ Nhị sắc mặt trắng bệch, vội vã chối đây đẩy.

 

Ta mỉm cười, lấy ra một gói thuốc tả (thuốc xổ) đã chuẩn bị sẵn, bỏ vào cơm, trộn đều, rồi sai người mang dọn cho vợ chồng Tạ Nhị.

 

Hai người kia sợ đến ngây người, giãy dụa kịch liệt.

 

"Đây là cái gì, ta không ăn!"

 

"Chút thuốc tả thôi, trị cái bụng đen như hũ nút của các ngươi."

 

Ta sai người ép họ ăn hết.

 

Ăn xong, cả hai thi nhau móc họng, rồi ôm bụng lăn lộn, gấp gáp chạy ra ngoài.

 

Cả ngày hôm ấy, hai người gần như kiệt sức, sau đó nằm bẹp trong phòng củi, kêu rên thảm thiết, chẳng thể động đậy.

 

Ta và Tạ Lan Đình dọn sang nhà hàng xóm.

 

Lần này, người ta mang theo rất đông, có mấy người ở gần cũng được sắp xếp ở nhà dân trong thôn, tiện thể tặng cho họ chút bạc, dân làng vui vẻ, cơm nước chiêu đãi chu đáo.

 

Từ đầu ta vốn không định ăn cơm nhà Tạ Nhị.

 

Chỉ là muốn xem xem họ còn có thể làm ra cái trò ghê tởm gì nữa, rồi ta tiện tay trả đũa cho thỏa đáng.

 

Cơm nước xong xuôi, ta bảo Tạ Lan Đình đánh nhau với Thiết Đản thêm một trận nữa.

 

Thiết Đản thấy cha mẹ mình thành ra thế, lửa giận nghẹn trong n.g.ự.c từ sớm.

 

Nói thật, đứa nhỏ ấy cũng có vài phần khí cốt, là hạt giống tốt.

 

Tiếc rằng lại có cha mẹ chẳng ra gì, nên mới đem sức lực đi bắt nạt kẻ yếu.

 

Trận này, Tạ Lan Đình vẫn thua.

 

Vợ chồng Tạ Nhị lại được đà hớn hở, như thể thương tích trên người đều là giả, cái bụng cũng chẳng còn đau, vừa hát vừa khen con mình giỏi giang, vừa mắng Nhị Nha lề mề.

 

Đại phu bôi thuốc cho Tạ Lan Đình, hắn chẳng chút nào buồn nản.

 

Ta cố ý trêu hắn: 

 

"Ơ, hôm nay sao con không buồn chút nào vậy?"

 

Ánh mắt Tạ Lan Đình sáng rực, ngữ khí đầy quả quyết:

 

"Hôm nay con đánh trúng hắn bảy lần. Hắn dựa vào sức mạnh mà đè con xuống."

 

"Con chỉ cần ăn nhiều thêm một chút, nhất định sẽ thắng được hắn."

 

Cũng đúng thật.

 

Thân thể gầy yếu do thiếu ăn như hắn mà có thể chống được đến giờ, hoàn toàn là nhờ vào trí tuệ và sự lanh lợi.

 

06

 

Ngày hôm đó, mỗi bữa Tạ Lan Đình đều ăn rất nhiều, ăn xong nghỉ một lát là theo hộ vệ mà quản gia mời tới để học quyền cước.

 

Hộ vệ hiểu rõ tâm ý của ta, bỏ qua phần cơ bản, dạy toàn bộ là chiêu thức thực chiến.

 

Đến chiều muộn, Tạ Lan Đình đi dạo một vòng, khi trở về thì mặt mày ỉu xìu, nhỏ nhắn mà buồn bã.

 

Hắn nghe thấy có người ngoài nói xấu ta.

 

Hắn đuổi theo định lý luận, bọn kia lại chạy, vừa chạy vừa lè lưỡi trêu chọc.

 

Tạ Lan Đình vô cùng nản lòng.

 

"Họ mắng con không sao, nhưng con không thích họ mắng người."

 

Aaaa~

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hài tử này thật là một đứa trẻ tốt, ta cưng chiều hắn cũng không uổng phí.

 

Ta đưa cho Tạ Lan Đình một xấp giấy có vẽ hình hoa văn, bảo hắn đem phát cho người trong thôn.

 

Người từng có ơn thì phát ba tờ.

 

Người từng tử tế thì phát hai tờ.

 

Người không từng bắt nạt thì phát một tờ.

 

Còn lại thì tùy hắn, muốn phát thì phát, không muốn thì khỏi.

 

Quan trọng nhất, kẻ từng bắt nạt hắn, tuyệt đối không phát!

 

Mang tờ giấy ấy đến có thể tìm đại phu chữa bệnh, mọi chi phí do Hầu phủ gánh vác.

 

Tạ Lan Đình ngẩng đầu, cắn môi.

 

"Vậy thì phải tốn rất nhiều bạc…"

 

Người trong thôn đều nghèo khó, tiền trong nhà chỉ dám để dành dùng vào lúc sinh tử.

 

Chuyện khám bệnh, nếu không phải ép buộc lắm thì ai dám bước vào cửa y quán?

 

Ta mỉm cười, xoa đầu hắn:

 

"Không sao cả, vì con mà làm gì cũng xứng đáng."

 

Tạ Lan Đình ngây ngốc nhìn ta, mắt đỏ hoe.

 

Hồi lâu sau, hắn cúi đầu, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng gọi nhỏ một tiếng:

 

"Mẫu thân…"

 

Gọi xong lại ngẩng đầu lên nhìn ta, trong ánh mắt là mong chờ cùng cẩn trọng.

 

Tim ta mềm nhũn ra một đống, ta ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn.

 

"Con ta ngoan lắm."

 

Sáng hôm sau, nhà họ Tạ đã người ra người vào, náo nhiệt hẳn lên.

 

Vị Vương đại phu đi cùng là lão nhân hiền lành chất phác, lại rất vui lòng khám bệnh cho dân làng.

 

Cầm tờ giấy tới là ông ấy bắt mạch bốc thuốc, không thu một đồng nào.

 

Cũng có vài kẻ tham rẻ muốn trà trộn, nhưng ông giữ đúng quy củ, bắt phải bỏ tiền thì mới chữa.

 

Lặp đi lặp lại vài lần, những kẻ muốn chiếm lợi đều tức giận bỏ đi.

 

Cuối cùng chỉ còn lại những người từng giúp đỡ hoặc không từng ức h.i.ế.p Tạ Lan Đình.

 

Kiếp trước ta xem phim truyền hình, thích nhất chính là cảnh người tốt được báo đáp.

 

Ghét nhất là cảnh người tốt bị đẩy vào đường cùng, mãi đến khi rơi xuống đáy vực mới được đáp lại ân tình.

 

Niềm vui khi ấy luôn mang theo vị đắng, khiến người ta nhói lòng.

 

Cho nên, khi ta có khả năng, ta muốn để người tốt sớm ngày được đền đáp, không cần phải chờ lâu đến vậy…

 

Chỉ trong một thời gian ngắn, đã có không ít người khen ta vừa đẹp vừa tốt bụng.

 

Còn mấy kẻ từng thì thầm sau lưng lại bắt đầu lộ vẻ hối hận.

Hồng Trần Vô Định

 

Nhưng ta biết, bọn họ không phải thật lòng hối hận, chỉ là hối tiếc vì bỏ lỡ cơ hội kiếm lợi mà thôi.

 

Bên này, Vương đại phu xem bệnh.

 

Bên kia, Tạ Lan Đình lại tiếp tục tỷ thí với Thiết Đản.

 

Lần này, Thiết Đản không còn chiếm được ưu thế.

 

Hắn đ.ấ.m sưng trán Tạ Lan Đình, nhưng cũng bị đánh trầy mép.

 

Tạ nhị thẩm mắng mỏ không ngớt, ánh mắt nhìn Tạ Lan Đình như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

Đến khi thấy ta nhìn chằm chằm, ả nhếch môi cười khẩy, rồi xoay người đá Nhị Nha một cú.

 

Hiệu ứng đá mèo — con người chỉ trút giận lên kẻ yếu hơn hoặc thấp kém hơn mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com