Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 3



Nhà Tạ Nhị cũng được thể mà vênh váo, vẻ mặt tựa như "con ta đúng là long phượng giữa nhân gian".

 

Ta kéo Tạ Lan Đình dậy, hắn cúi đầu, mặt lấm lem, mắt đỏ hoe, ánh mắt u ám vừa phẫn nộ vừa nhục nhã.

 

Hắn muốn hất tay ta ra, nhưng ta nắm thật chặt.

 

Hắn giãy vài cái không được, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đứng yên để ta dắt tay.

 

Ta phân phó quản gia hôm nay nghỉ lại nơi này, rồi sai vợ chồng Tạ Nhị đi dọn phòng.

 

"Dựa vào cái gì?" Tạ nhị thẩm bất mãn.

 

Ta chẳng buồn đáp, liền giơ roi quất thẳng một cái lên người Tạ Nhị.

 

Tạ nhị thẩm tức thì hét lên: 

 

"Ngươi có bản lĩnh thì đánh ta! Đánh trượng phu ta làm gì!"

 

Lần này ta vung roi liên tiếp, tặng cho Tạ Nhị mấy roi liền.

 

Tạ Nhị cuống quýt, vừa tránh né vừa hét: 

 

"Mau đi dọn đi! Lắm lời làm gì!"

 

Thiết Đản lại muốn lao lên, lần này ta không quản nữa, chỉ tiếp tục quất roi.

 

Tạ nhị thẩm lập tức ôm chặt lấy Thiết Đản.

 

"Ta đi! Ta đi dọn ngay bây giờ!"

 

Ta và Tạ Lan Đình ở lại.

 

Đại phu cùng đi khám cho Tạ Lan Đình xong, không ngớt thở dài.

 

Trước khi rời đi còn dặn ta: 

 

"Một số vết thương cũ, xem ra đã có từ bốn, năm năm trước."

 

Ta thầm tính lại thời gian.

 

Phụ thân Tạ Lan Đình bị bắt đi tòng quân khoảng bốn năm trước.

 

Nói cách khác, hắn vừa đến nhà Tạ Nhị thì đã bắt đầu bị đánh đập rồi.

 

Lòng người quả thật ác độc!

 

Ta lau sạch bụi bẩn trên mặt Tạ Lan Đình, hắn ngoan ngoãn để ta tùy ý xoay tới xoay lui.

 

Chỉ còn lại hai người chúng ta, hắn khẽ nói:

 

"Hôm nay con khiến người mất mặt rồi."

 

Ta nâng mặt hắn lên, má phúng phính mềm mại như cái bánh bao thịt.

 

Ta mỉm cười nói: 

 

"Sao lại mất mặt chứ? Hôm nay con làm ta nở mày nở mặt còn chưa kịp đó chứ."

 

"Hôm nay con dám gạt bỏ thể diện, trước mặt bao người cởi áo, là vì đứng về phía ta, là coi ta như mẫu thân, không muốn để người khác hiểu lầm ta ỷ thế h.i.ế.p người."

 

"Con vốn không muốn đánh nhau với Thiết Đản, nhưng chỉ vì nó mắng ta là ‘đàn bà độc ác’, con liền xông lên cho nó một quyền."

 

"Con che chở cho ta, lòng ta còn vui mừng chẳng kịp nữa là."

 

"Trước đây con chưa từng đánh nhau, vậy mà vì ta lại dám liều mình xông lên, như thế mới là người có tình có nghĩa."

 

"Con là một đứa con biết bảo vệ mẫu thân như vậy, thử hỏi trên đời còn ai tốt hơn?"

 

"Ta không cần tự sinh, đã có một hài tử thế này rồi, quả thực là phúc khí lớn lao."

 

"Thật... thật sao?" 

 

Mắt Tạ Lan Đình sáng rực lên, mang theo vẻ không dám chắc, lại tha thiết mong ta khẳng định.

 

Ta chẳng tiếc lời khen ngợi:

 

"Tất nhiên rồi! Con kiên cường, có nghị lực."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đường ba ngày, chúng ta chỉ đi nửa ngày đã đến, con chẳng hề than khổ."

 

"Đến nơi, nhị thúc nhị thẩm lén lút trừng mắt với con, Thiết Đản cũng ức h.i.ế.p con, vậy mà con vẫn dũng cảm, chẳng hề run sợ."

 

"Có đứa con như con, là phúc phận ta tích được từ kiếp trước."

 

Kiếp trước nghèo rớt mồng tơi, kiếp này tiêu tiền không hết, chắc cũng tính là một dạng phúc phận?

 

Tạ Lan Đình ngượng ngùng nở nụ cười, rồi lại cúi đầu, khẽ nói một câu thiếu tự tin:

 

"Nhưng mà con thua rồi."

 

"Thế nhưng con đã bước được bước đầu tiên rồi."

 

"Phải biết, người hay bị bắt nạt, khó nhất là lần đầu dám phản kháng."

 

"Ta vốn định phải khuyên nhủ con suốt ba ngày ba đêm, thế mà hôm nay con đã làm được rồi."

 

"Con đúng là tiểu thiên tài!"

 

"Con thua, chẳng qua vì con là hài tử lễ phép, hiểu đạo lý, không ưa đánh nhau, chưa từng học cách đánh nhau."

 

"Nhưng Thiết Đản thì khác, nó đánh con quen tay, lại từng đánh nhau nhiều lần."

 

"Chúng ta chỉ cần luyện thêm vài chiêu, sớm muộn gì cũng có ngày đánh bại nó."

 

"Ví như hôm nay, nó túm tay con, hai đứa ở gần nhau, tay chân khó vận lực, nhưng con có thể dùng đầu gối thúc vào bụng nó…"

 

Ta đem mấy chiêu phòng thân ta từng học được trong kiếp trước dạy cho hắn.

 

Đó là những thứ ta học khi sống một mình ở kiếp trước, để đề phòng bất trắc.

 

Nào ngờ kẻ xấu thì chẳng gặp, chỉ gặp toàn sếp xấu, làm việc quá sức mà c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

 

Cha mẹ ơi, kiếp trước ta thật sự khổ quá mà.

 

05

 

Tạ Lan Đình học vô cùng nghiêm túc, luyện mãi tới khuya mới chịu luyến tiếc đi ngủ.

 

Ta ra ngoài, dặn quản gia chọn một người trong đội hộ vệ giỏi quyền cước để từ ngày mai bắt đầu dạy võ cho Tạ Lan Đình.

 

Quản gia than nhẹ một tiếng: 

 

"Phu nhân thật sự đối với thiếu gia quá tốt."

 

"Mẫu thân đối xử tốt với hài tử, vốn là đạo lý hiển nhiên.”

 

Quản gia muốn nói lại thôi, muốn thôi lại nói, cuối cùng không nói gì cả, chỉ khẽ cười một cái đầy yên lòng, rồi xoay người đi làm việc.

 

Nguyên chủ trước kia nghe tin phải đón Tạ Lan Đình về, đã rất không kiên nhẫn.

 

Cho nên giờ trong mắt quản gia, ta có lẽ trông như biến thành một người khác.

 

Đêm ấy, ta đuổi cả nhà Tạ Nhị ra ngủ ở phòng chứa củi.

 

Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì ta mới biết Tạ Lan Đình trước đây từng bị bắt ngủ ở đó suốt bốn, năm năm trời.

Hồng Trần Vô Định

 

Nửa đêm, ta nghe thấy tiếng vợ chồng Tạ Nhị mắng chửi con nít.

 

"Ngươi cút qua một bên cho lão tử, một đứa con gái mà cũng dám chen lên, đi ra kia!"

 

"Ca ca ngươi còn biết che chở cha mẹ, ngươi cái đồ vô ơn chỉ biết trốn vào nhà ngủ, cút!"

 

Tiếng khóc nức nở khe khẽ của tiểu cô nương vang lên, rồi bị nghẹn lại trong cổ họng.

 

Tạ Lan Đình cũng bị đánh thức.

 

Hắn nói, đó là Nhị Nha, tiểu nữ nhi của vợ chồng Tạ Nhị.

 

Hắn nhìn ta, môi mấp máy, cuối cùng không nói gì cả.

 

Ta cũng không hỏi, ta đợi hắn tự mình mở lời.

 

Ta không thể là con giun trong bụng hắn, đoán mãi ý nghĩ trong lòng hắn.

 

Hắn muốn ta giúp điều gì, phải học cách nói ra, học cách giao tiếp với ta.

 

Sáng hôm sau, vợ chồng Tạ Nhị dậy sớm nấu cơm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com