Bị ta chiếm mất phòng, còn phải hầu hạ chúng ta cả một đoàn người, nhìn đồ dùng trong nhà bị ta dùng tới, đau lòng đến nghiến răng, mà chẳng dám hé môi.
Ả từng muốn gọi mấy huynh đệ bên ngoại về giúp, nhưng bên đó vừa nghe bên đối đầu là Hầu phủ, liền sợ tới mức không ai dám đến.
Ngược lại còn khuyên ả an phận, chớ chọc giận người quyền quý.
Hai hôm trước, Thiết Đản còn đánh thắng Tạ Lan Đình, ả còn thấy chút an ủi.
Hôm nay thì hoàn toàn không cười nổi nữa, tức đến phát điên, suýt thì ngất xỉu.
Suốt buổi chiều đều chửi xiên xỏ bóng gió, trút giận lên Nhị Nha, đến tối vẫn còn om sòm.
Ta sai quản gia đi cảnh cáo:
"Nếu còn phát ra tiếng, thì không cần cái lưỡi này nữa."
Vợ chồng nhà họ Tạ lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Vài ngày sau, Tạ Lan Đình tiến bộ vượt bậc, ngày nào cũng gọi Thiết Đản lại đánh một trận.
Thiết Đản ban đầu còn muốn phản kháng, về sau thì ngày nào cũng tránh né.
Nhưng viện chỉ lớn bằng đó, hắn trốn không được, ngày nào cũng bị đánh một trận ra trò.
Tạ nhị thẩm đau lòng đến c.h.ế.t lặng.
Cuối cùng, có một ngày ả chịu không nổi nữa, "bịch" một tiếng quỳ rạp trước mặt ta, cầu xin ta sớm trở về.
"Chúng ta trước kia đúng là có lỗi với Cẩu… khụ, có lỗi với Lan Đình. Nhưng chuyện cũng đã qua rồi, đánh cũng đánh rồi, giận cũng xả rồi, giờ ngày nào nó cũng đánh Thiết Đản, muốn mạng của ta chắc?"
Ta bảo quản gia đưa cho ả một tờ giấy.
Ả mơ hồ nhận lấy.
"Đưa cho Tạ Nhị xem, không vấn đề gì thì ký vào."
Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhị – người đã trốn tránh nhiều ngày – cuối cùng cũng đến tìm ta.
Hắn cũng như huynh trưởng, biết đọc chữ.
Trên tờ giấy đó viết rõ hắn thừa nhận đã đánh đập, ngược đãi Tạ Lan Đình, cần ký tên điểm chỉ.
"Ngươi muốn ta ký giấy nhận tội sao? Không đời nào."
Vậy thì ta cũng chẳng còn gì để nói với hắn.
Ta chẳng phải người nhân từ.
Ta sai Tạ Lan Đình đánh Thiết Đản nhiều thêm vài trận, hễ gặp là đánh, thấy hắn bắt nạt Nhị Nha cũng đánh, đánh cho đến khi chịu khuất phục thì thôi.
Tối hôm ấy, vang lên tiếng cãi nhau kịch liệt từ nhà bên kia.
Nguyên nhân là Tạ Nhị không chịu ký tên.
Bởi hắn còn muốn nhờ vào cái bóng của Hầu phủ.
Tổ tiên nhà hắn nghèo suốt mười đời, mới sinh được một người anh tài như Tạ phụ.
Nếu để huynh trưởng mang con trai rời đi, thì đời này hắn e là không còn cơ hội bước ra khỏi cái xó núi này nữa.
Tạ nhị thẩm thì chửi hắn sắp mất mạng còn mơ tưởng chuyện sau này, lo vượt qua cửa ải trước mắt cái đã, không thì mất luôn cả con trai!
Đêm ấy, ánh mắt Tạ Nhị trông rất kinh người.
Quản gia nói hắn giơ tay, đặt lên cổ Tạ nhị thẩm mà múa may, như đang tính bóp c.h.ế.t ả.
Có lẽ hắn định đổ hết mọi lỗi lên đầu người vợ.
Là Thiết Đản không nghe lời.
Là Nhị Nha ngứa mắt.
May mà Thiết Đản trở mình một cái, còn Nhị Nha ngồi bật dậy, trân trân nhìn hắn.
Hắn mới hốt hoảng rụt tay lại, không dám làm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn tính toán cũng giỏi.
Chỉ cần vượt qua được cửa này, vợ c.h.ế.t rồi thì huynh trưởng sẽ cho hắn cưới thêm mấy người nữa.
Trong nguyên tác, không ai từng phát hiện Tạ Lan Đình từng chịu uất ức.
Tạ Nhị cả nhà còn mặt dày lên kinh tìm cơ hội bòn rút nhiều năm.
Mà Tạ phụ lại bắt Tạ Lan Đình phải biết ơn…
Tạ phụ trong truyện vốn không được yêu thích.
Là kẻ thô lỗ, giỏi đánh trận nhưng dốt quyền mưu, chẳng hề nhìn ra mâu thuẫn giữa nhi tử và đệ đệ.
Hắn chỉ cảm thấy con trai mình lạnh lùng, vô tình, là đứa vong ân phụ nghĩa.
Cuối cùng, chính Tạ Lan Đình tự lên kế hoạch khiến Tạ Nhị mất ruộng, gãy chân, mới coi như báo được thù.
Nhưng để đến được ngày đó, hắn đã phải chờ đợi rất nhiều năm.
Đến khi báo thù rồi, kẻ thù xưa từng kiêu căng dữ dội, giờ lại khúm núm quỵ lụy.
Ta nghĩ kiểu trả thù ấy chắc cũng chẳng sung sướng là bao.
Ngược lại, càng khiến người ta nghẹn ứ trong lòng.
May thay, hiện giờ vẫn còn kịp.
Tạ Lan Đình vẫn còn cơ hội trở thành một người tốt.
Chứ không cần biến thành một kẻ độc ác.
09
Sáng hôm sau, Thiết Đản dắt Nhị Nha quỳ trước mặt ta, vừa quỳ vừa dập đầu thình thịch.
Hắn khóc lóc nói:
"Đại bá mẫu, con xin người, xin người đừng để cha con g.i.ế.c mẹ con."
"Ta đâu có bảo cha con g.i.ế.c mẹ con, ta chỉ bắt ông ta ký một tờ giấy nhận tội, là ông ta không chịu ký."
"Con thấy cha con tối qua định bóp cổ mẹ…"
Nước mắt hắn lăn dài, còn Nhị Nha thì khóc thút thít, không dám khóc lớn, chỉ sợ làm phiền tới chúng ta.
Khoảnh khắc đó, hai đứa trẻ ấy cũng trở thành những tiểu hài nhi đáng thương.
Ta sai quản gia đưa bọn chúng ra ngoài, rồi quay vào trong phòng.
"Ngươi đúng là mạng lớn, đêm qua hai đứa con ngươi đã cứu ngươi một mạng."
"Quan trọng nhất là nữ nhi của ngươi, con bé ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào Tạ Nhị, hắn mới rụt tay lại."
Tạ nhị thẩm như bị sét đánh trúng.
Ả cũng giống như nhiều nữ nhân trong thôn này, hay nói rộng hơn, là trong cái thế đạo này – một đời dốc lòng vì gia đình.
Ả hết lòng với trượng phu, chỉ mong có thể sống cuộc đời yên ổn.
Ả có thể ích kỷ, hồ đồ, thậm chí là độc địa, nhưng tất cả cũng là vì cái nhà này.
Ả từng mong theo Tạ Nhị mà đổi đời, nhưng Tạ Nhị lại coi ả là gánh nặng, tính toán tự mình đi lên tiên giới.
"Đồ trời đánh Tạ Căn Trụ! Ngươi cứ chờ đó mà cùng lão nương chôn xác nơi đồng hoang!"
Ả nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Ngay hôm đó, ả mời về mấy người huynh đệ bên ngoại, ép Tạ Nhị ký giấy, giao lại cho ta.
Sau đó, ả đẩy Nhị Nha đến trước mặt ta.
"Con bé này, ta bán cho ngươi."
Hồng Trần Vô Định
"Ta biết ngươi là người có lòng nhân hậu, ngươi đã đối xử tốt với Cẩu… khụ, với Lan Đình như thế, chắc chắn sẽ không bạc đãi nó."