Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 27



Chiều hôm nay cần ghi hình trước một đoạn giới thiệu cho buổi livestream ngày mai. Sáu vị khách mời gặp nhau, Nam Đăng Vi vờ như tình cờ hỏi Thẩm Vụ, “Anh Thẩm, anh ở phòng nào? Em ra vào suốt mà chưa chạm mặt anh lần nào.”

“2808.” Thẩm Vụ đáp, còn lịch sự hỏi lại, “Còn cậu?”

Nam Đăng Vi cười nói, “2708, ngay bên dưới phòng anh.”

“Cậu ở chung với anh Lương hay Hạ Phàm Tinh?”

Tuy Thẩm Vụ chỉ hỏi vu vơ nhưng Nam Đăng Vi lại tỏ ra ngạc nhiên, “Em ở một mình mà.”

Thẩm Vụ ngẩn ra, nghĩ lại mới thấy tổng cộng có năm khách mời nam, thế nên chắc chắn phải có người ở phòng đơn, không có gì lạ hết. Nam Đăng Vi nhạy bén nhận ra điểm bất thường, như đã đoán được điều gì, bèn hỏi, “Không phải anh… Ở chung với tiền bối Mạnh đấy chứ?”

Thẩm Vụ: “…” Mạnh Hoài Chi, anh chết chắc rồi! Thụ chính biết anh không giữ phẩm giá rồi!! Im lặng tức là đồng ý, cậu bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng.

Dường như Nam Đăng Vi không quan tâm lắm, lại hỏi, “Hai anh tự chọn phòng à?”

Thẩm Vụ lắc đầu, “Chương trình xếp sẵn rồi.”

“Ồ…” Nam Đăng Vi không hỏi nữa, cúi đầu suy tư. 

Mạnh Hoài Chi gần đó đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện. Ba ngày trước, sau khi Phương Từ biết được yêu cầu của anh đã nhiệt tình sắp xếp cho hai người một phòng có giường lớn sang trọng nhất. Mạnh Hoài Chi suy tính một lúc, cảm thấy như vậy hơi thái quá, sau khi bàn bạc thì quyết định chọn phòng tiêu chuẩn hiện tại.

Thời gian ghi hình buổi chiều và thời gian di chuyển chỉ mất chưa đến ba tiếng đồng hồ. Do Mạnh Hoài Chi ra ngoài không tiện nên bữa tối của hai người được nhân viên phục vụ mang đến tận phòng. Mạnh Hoài Chi ra mở cửa nhận đồ ăn, Thẩm Vụ thấy túi đựng có in bốn chữ “Long Phụng Tửu Lâu” thì ngạc nhiên hỏi, “Trên đảo cũng có Long Phụng Tửu Lâu nữa sao?”

Long Phụng Tửu Lâu là một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng, Thẩm Vụ sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh nhưng lại thích hương vị ngọt thanh và đậm đà của ẩm thực Quảng Đông, mà Long Phụng Tửu Lâu là nhà hàng nổi tiếng nhất tại Bắc Kinh. Lúc nào cũng có một đám đông đứng xếp hàng dài trước cửa nhà hàng, trừ những lúc gia đình tụ họp, khi ở một mình, Thẩm Vụ thường lười biếng không muốn tốn công sức, chỉ đành kiếm gì đó ăn tạm. Mấy năm nay ít khi về nhà, đã lâu cậu không được thưởng thức hương vị quen thuộc này rồi, cũng không ngờ trên đảo cũng có chi nhánh của nhà hàng. 

“Không có đâu,” Mạnh Hoài Chi thản nhiên đáp. “Shipper lái tàu giao đến đấy.”

Thẩm Vụ: “…?”

“Đùa em thôi. Nơi này nằm ngoài phạm vi giao hàng, không thể đặt qua ứng dụng được nên anh gọi điện cho nhà hàng bảo họ đưa từ ngoài đảo vào.”

“Giao thật luôn sao?”

“Ừ, đơn hàng của hơn trăm người, có trèo đèo lội suối cũng phải giao chứ.”

“Hơn trăm người?”

“Mời mọi người cùng ăn luôn.”

Thẩm Vụ cười tít mắt, chân thành khen ngợi, “Hào phóng thật đấy, đúng là ngôi sao sáng giá.”

Trong tiếng sột soạt của túi nilon, dường như Thẩm Vụ nghe thấy anh khẽ nói, “Anh nhớ hồi nhỏ em thích ăn.”

Đúng lúc Thẩm Vụ đút một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng, thỏa mãn híp mắt lại, thở dài một tiếng, như đáp lời Mạnh Hoài Chi, “Hương vị y như hồi nhỏ vậy.”

Mạnh Hoài Chi mỉm cười, lúc này mới bắt đầu động đũa. 

Từ lúc lên máy bay cho đến giờ mọi chuyện đều suôn sẻ, nhưng bữa tối đang vui vẻ lại gặp phải một sự cố bất ngờ. Thẩm Vụ đang ăn ngon lành thì lỡ đụng đổ bát canh đặt ở góc bàn, ướt hết từ vạt áo đến đùi. Mạnh Hoài Chi đứng phắt dậy, “Em có sao không?”

Bữa tối đã gần kết thúc, chỉ còn lại nửa bát canh nguội. “Em không sao, không nóng.”

Thẩm Vụ cố gắng lau khô bằng khăn giấy nhưng vô ích, bộ quần áo này không thể mặc lại được nữa. Sau khi phục vụ phòng đến dọn dẹp sạch sẽ, Thẩm Vụ lại gặp phải một nan đề. Phòng đôi có hai giường, một giường đối diện cửa sổ, một giường gần phòng tắm, được ngăn cách bởi một tấm kính kéo dài từ trần đến sàn. Mặt kính này là kính mờ, lúc Mạnh Hoài Chi đi rửa tay, cậu hoàn toàn có thể nhìn thấy bóng dáng anh lờ mờ trên kính. Trên người đầy mồ hôi dính dớp, tuy rất khó chịu, nhưng Mạnh Hoài Chi vẫn còn ở đây, hai người lại không phải một cặp… Thẩm Vụ rụt rè mở lời, “Em phải đi tắm, anh thì sao?”

Dường như Mạnh Hoài Chi không hiểu ý cậu, “Anh không sao.”

Thẩm Vụ ngượng ngùng cọ cọ chóp mũi, “Anh… có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”

Mạnh Hoài Chi cuối cùng cũng nhận ra đối phương đang đuổi khéo mình, không hỏi nhiều mà đồng ý luôn, “Được đấy.”

Thẩm Vụ âm thầm thở phào, lại nghĩ nam chính truyện Tấn Giang đúng là giỏi giữ mình, vừa tránh phải truy thê hỏa táng tràng, vừa không khiến chồng cũ phải khó xử. 

Kính của phòng tắm đối diện giường được chuyển sang chế độ mờ, tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ bố cục và kết cấu bên trong. Thẻ phòng được đặt trên trường để cung cấp điện, Mạnh Hoài Chi tay không ra ngoài, lúc về cần Thẩm Vụ mở cửa giúp nên cũng không lo anh sẽ đột nhiên xông vào phòng. Tuy là vậy nhưng trong lúc tắm cậu vẫn không khỏi thấp thỏm, đến khi tắm xong mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng. Vì nghĩ cùng lắm cũng chỉ đi công tác hai ngày, Thẩm Vụ chỉ mang một túi đồ theo, bên trong ngoại trừ đồ ngủ thì không còn quần áo nào khác nữa. Trong buổi livestream ngày mai, các khách mời sẽ hóa trang nên không cần mang đồ cá nhân, đêm nay đi ngủ cũng có đồ ngủ, nhưng vấn đề là không có q**n l*t sạch. 

Thẩm Vụ khoác áo choàng tắm từ phòng tắm bước ra, thấy vali của Mạnh Hoài Chi đặt ở góc tường, thầm nghĩ đúng là tiền bối sáu năm trong nghề và tân binh có khác. Tất nhiên cậu không cho rằng đây là sự khác biệt do tuổi tác, Hướng Tử Húc luôn miệng gọi anh nhưng thực ra còn lớn hơn cậu, cũng vụng về hơn cậu. Suy tư một lát, Thẩm Vụ lấy điện thoại trên đầu giường gọi lễ tân, “Tôi cần q**n l*t dùng một lần, đưa đến phòng 2808.”

“Vâng. Xin hỏi quý khách còn yêu cầu gì nữa không?”

“Tôi phải đợi bao lâu?”

Lễ tân tỏ vẻ không chắc chắn lắm, những yêu cầu thế này thường rất ít gặp, “Có lẽ khoảng hai mươi phút? Tôi sẽ nhờ đồng nghiệp đi mua ngay.”

Thẩm Vụ cảm ơn rồi cúp máy, ngồi xuống giường chờ đợi. Không biết Mạnh Hoài Chi đi dạo ở đâu rồi. Không lâu sau có tiếng gõ cửa, có lẽ là nhân viên mang đồ đến. Thẩm Vụ buông điện thoại, ra mở cửa. Ánh mắt chạm nhau làm cả hai đều sững sờ, Thẩm Vụ cứ cầm tay nắm cửa như thế một lúc, chăm chú nhìn gương mặt quen thuộc kia. Mạnh Hoài Chi cũng nhìn cậu, lên tiếng phá vỡ sự im lặng, “Em tắm xong rồi à?”

“…Ừm.” Thẩm Vụ chậm rãi buông tay nắm cửa ra. “Anh đi dạo ở đâu vậy?”

“Anh lên sân thượng ngồi một lát.”

Hiện tại vẫn là tháng một, nhiệt độ buổi đêm trên đảo đang ở mức hơn mười độ, nhưng gió biển ban đêm rất mạnh nên vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh. Thẩm Vụ vội tránh sang một bên cho anh vào trong, không hiểu sao vừa nghĩ đến lại thấy lạnh, thuận tay khép lại cổ áo choàng tắm. Thấy Thẩm Vụ chỉ mặc áo tắm đứng đó, Mạnh Hoài Chi lập tức hiểu ra nguyên nhân, “Em không mang quần áo sạch để thay à?”

Thẩm Vụ gật gật, “Ừm. Nhưng em có đồ ngủ rồi.”

Là một nam chính, có lẽ khuyết điểm lớn nhất của Mạnh Hoài Chi là quá lạnh lùng và xa cách, nhưng nhìn từ góc độ tích cực thì anh là người rất biết giữ chừng mực, không hỏi tại sao Thẩm Vụ chỉ quấn áo choàng tắm mà không thay đồ ngủ. Vài phút sau, nhân viên khách sạn cuối cùng cũng đến. Thẩm Vụ ra cửa nhận đồ rồi nhanh chóng vào nhà vệ sinh, đến khi xuất hiện trở lại trước mặt Mạnh Hoài Chi, cậu đã thay đồ sạch sẽ từ trong ra ngoài, cổ áo ngủ cũng ngoan ngoãn cài kín mít. 

Trước khi đi ngủ, Mạnh Hoài Chi đột nhiên nhắc đến chuyện lễ tết, “Sắp đến tết rồi, năm nay anh sang ăn tết nhà em nhỉ.”

Thẩm Vụ trở mình, quay mặt về phía anh, “Ông cũng hay nói vậy. Anh không đến cũng không sao, tránh cho những lúc cãi nhau lại kéo anh vào.” Tuy nói vậy nhưng trên thực tế, Thẩm Thiên Hành vẫn phải nể mặt vị hậu bối này vài phần, không thể cau mày quắc mắt trước mặt anh được. Nhưng hai người vốn chỉ là chồng hờ, đến khi fan của Thẩm Vụ đạt hai triệu sẽ ly hôn, có lẽ cũng chẳng còn bao lâu. Dù gì thì cũng đã sống xa nhau ba năm, hai người không cần thiết phải giả vờ yêu thương trước mặt gia đình nữa.

“Anh sẽ đến,” Mạnh Hoài Chi nói.

Thẩm Vụ không phản đối. Một lúc lâu sau, cậu rụt người vào chăn, khẽ lầm bầm, “Sao đột nhiên lạnh quá vậy.”

Mạnh Hoài Chi đề nghị, “Em có thể sang giường anh ngủ.”

“Giường anh cũng vậy thôi mà.”

“Giường rộng 1m5, hai người ngủ chung được.”

Thẩm Vụ im lặng một lát rồi quay lưng đi, chỉ để lại một câu, “Anh giữ giá chút đi.”

“Giữ giá gì?”

“Như trong tiểu thuyết ấy.”

“Tiểu thuyết nào?”

Thẩm Vụ quấn chăn thành một cục, quay lưng không để ý đến anh nữa. Mạnh Hoài Chi xuống giường, lặng lẽ tăng nhiệt độ máy sưởi lên. Cảm thấy chưa đủ, anh lấy thêm chăn dự phòng trong tủ ra đắp lên chăn của Thẩm Vụ. Thẩm Vụ đang cuộn tròn trong cuộn len tự động chui ra, cố gắng đá chiếc chăn kia xuống đất,  “Không cần thêm chăn đâu, nóng quá.”

Mạnh Hoài Chi đè chăn lại, phản bác, “Ngủ rồi sẽ thấy lạnh đấy.”

Thẩm Vụ nhìn đối phương, hết sức bất đắc dĩ. Hình tượng của anh trong truyện là đóa hoa lạnh lùng thanh cao mà, sao lại chu đáo giống cha quá vậy. Thẩm Vụ thở dài, “…Lần đầu tiên em có cảm giác mình đúng là đã kết hôn.” Cụ thể là cảm giác chịu đựng mấy cân chăn nặng trĩu trên người. “Được rồi, tăng nhiệt độ là được, em chỉ hơi lạnh thôi, thực sự không cần thêm chăn đâu.”

Giằng co cả buổi trời, thấy mặt Thẩm Vụ đã đỏ bừng, Mạnh Hoài Chi cuối cùng cũng cất chăn về chỗ cũ. Nhưng có vẻ vẫn chưa quên ba chữ “đã kết hôn” vừa rồi, anh quay lại, đưa ra đề nghị, “Chung cư ở khu ký túc xá của em nhỏ quá, đến chỗ anh ở đi. Anh có một căn nhà gần đội đua đấy.”

Thẩm Vụ đã hơi dao động, “Vậy còn anh?”

“Anh ở với em.”

Thẩm Vụ lại im lặng. “Anh đứng đắn lên cho em.” Cậu bỏ lại câu cuối rồi kéo chăn trùm kín đầu, từ chối tiếp tục cuộc nói chuyện.

Nhìn thôi vẫn chưa đủ, không hiểu sao Mạnh Hoài Chi lại thấy ngứa tay muốn chọc đống chăn đó. Thẩm Vụ cứ thế mà ngủ, còn anh lại không buồn ngủ, nằm xuống giường của mình nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vài tiếng nữa trôi qua, căn phòng đôi im lặng không một tiếng động. Mạnh Hoài Chi đột nhiên lật chăn, xuống giường. Thẩm Vụ nằm ngửa, hai tay giang ra đặt bên ngoài chăn ngủ ngon lành. Mạnh Hoài Chi đứng đó, cúi đầu nhìn cậu, thật lâu sau mới không kìm được mà cúi xuống nhẹ nhàng gạt đi những lọn tóc trên khóe mắt cậu, lướt qua vầng trán, rồi cẩn thận v**t v* sống mũi cao thẳng và đôi môi mềm, chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi lại đưa tay ra lần nữa, nhét hai cánh tay kia vào trong chăn. Trong lúc ngủ mơ bị chạm vào khiến Thẩm Vụ bực bội nhíu mày, miệng lầm bầm gì đó. Mạnh Hoài Chi hơi giật mình, xác nhận Thẩm Vụ không tỉnh giấc mới thì thào, “Chúc ngủ ngon.”

Còn bản thân Mạnh Hoài Chi lại trắng đêm không ngủ. Bóng tối dung túng cho dòng suy nghĩ bay xa, những mảnh ký ức rối ren bay múa, lướt qua vô vàn khoảnh khắc ở bên Thẩm Vụ, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc cậu mở cửa cho mình. Mái tóc ngắn sau khi tắm đen bóng ướt át, hệt như cặp mắt cậu, càng làm nổi bật da thịt như tuyết. Nốt ruồi nhỏ xuất hiện trên gương mặt điển trai ấy không hề có vẻ thừa thãi, mà còn khó lòng bỏ qua. Nốt ruồi trên chóp mũi cũng hệt như cặp mắt hoa đào xinh đẹp, đều là những tiêu chí dễ dàng hút mắt người khác. Anh không thể ngừng nghĩ về Thẩm Vụ, Thẩm Vụ mặc áo choàng tắm, cổ áo mở rộng để lộ lồng ngực nõn nà và xương quai xanh xinh đẹp. Tâm trí tràn ngập hình bóng người mà anh vẫn luôn miệng gọi em trai.