Hai giờ chiều ngày hôm sau, tập thứ hai mùa thứ hai chương trình “Chuyến thám hiểm kỳ thú” chính thức bắt đầu. Trước khi chương trình phát sóng, đoạn video quay ngày hôm qua được chiếu trước. Tại cửa vào của một căn biệt thự cổ xa hoa, chương trình đặt sáu chiếc vali da trên thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, mỗi vali chứa một bộ trang phục khác nhau và một tấm thẻ thuyết minh. Các khách mời bước ra, Thẩm Vụ là người đầu tiên tiến lại gần kiểm tra, cầm thẻ lên bắt đầu giới thiệu từng bộ trang phục, “Có tổng cộng sáu nhân vật, lần lượt là thám tử tư, phóng viên, nhạc công, công tử nhà băng, bác sĩ gia đình và du học sinh.”
Sáu bộ trang phục này mang đậm phong cách cổ điển, giống như trang phục truyền thống của Trung Quốc hay âu phục cách tân, đông tây giao thoa, vừa mang nét nho nhã, kín đáo truyền thống, vừa mang nét cởi mở, phóng khoáng. Lâm Yên Nhiên đến gần, phấn khích nói, “Là trang phục thời dân quốc này. Nhưng sao toàn là đồ nam vậy? Tôi cũng phải mặc đồ nam sao?”
Phương Từ bên ngoài màn ảnh giải đáp, kèm theo hiệu ứng phụ đề, “Mỗi nhân vật đều có trang phục nữ tương ứng, bạn có thể tùy ý chọn lựa.” Chương trình đã dành gấp đôi công sức và ngân sách cho trang phục của nữ khách mời duy nhất này.
Thẩm Vụ suy đoán, “Những nhân vật này có lẽ không chỉ đơn giản là nghề nghiệp thôi đâu nhỉ? Giống như lần trước… chúng ta không chỉ là học sinh của ngôi trường bỏ hoang đó mà còn là… Khụ, còn sắm vai người yêu của nhau.”
Lâm Yên Nhiên gật đầu, “Có khả năng mỗi nhân vật còn có vai trò khác nhau.”
Lương Thu nói, “Thám tử tư và phóng viên có vẻ khá hữu dụng.”
Âm thanh từ tổ chỉ đạo chương trình lại vang lên, “Hiện tại, mọi người sẽ lựa chọn nhân vật theo thứ hạng của tập trước. Thứ hạng như sau: Lâm Yên Nhiên, Lương Thu, Thẩm Vụ, Mạnh Hoài Chi. Vì Hạ Phàm Tinh và Nam Đăng Vi bị loại sớm nên hai bạn sẽ xếp cuối cùng.”
Hạ Phàm Tinh rầu rĩ than thở, “Ôi, lại lót đế rồi…”
Lâm Yên Nhiên tủm tỉm cười, “Không phải cậu học cấp ba ở nước ngoài sao? Vai du học sinh chắc chắn là dành cho cậu rồi, có khi còn phải nói tiếng Anh nữa đấy.”
Tuy Hạ Phàm Tinh xui xẻo nhất nhưng fan của cậu lại cười to nhất.
[Chết cười, Phàm Tinh kiểu: Em giống người giỏi tiếng Anh lắm sao?]
[Ha ha ha không ngờ luôn đó chị Yên Nhiên.]
Hạ Phàm Tinh đáp, “Chị Yên Nhiên, em học cấp ba ở Hàn Quốc mà.”
“Cũng là du học sinh còn gì.” Lâm Yên Nhiên cười đến là hiền lành, nói xong thì dừng lại trước một chiếc vali, nhìn về phía nhân viên chương trình, “Tôi chọn phóng viên.”
Lần trước có thể thành công thoát khỏi ngôi trường cũ phần lớn là nhờ công Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi, nhưng vì nhường Lâm Yên Nhiên và Lương Thu nên hai người mới đứng ở vị trí thứ ba và thứ tư. Lương Thu suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Hai người muốn chọn nhân vật nào?”
Thẩm Vụ đã có kế hoạch từ trước, không hề hứng thú với các nhân vật như phóng viên hay thám tử tư – vừa nhìn vào đã thấy ngay là nhân vật chính diện và dễ bị chỉ trích nhất – mà lại thích vai công tử nhà băng nổi bật hơn. Những vai còn lại đều là nô lệ tư bản, cậu chủ nhỏ rõ ràng là vai chính rồi. Nhưng cậu không nói thẳng ra tránh để Lương Thu chọn trước, chỉ nói, “Không phải thám tử là được ạ.”
“Tôi sao cũng được,” Mạnh Hoài Chi đáp.
“Ừm, vậy tôi chọn thám tử,” Lương Thu nói.
Lúc này Thẩm Vụ mới lên tiếng, “Tôi chọn công tử nhà băng.” Cậu còn chọn giúp Mạnh Hoài Chi, “Thầy Mạnh có muốn vai nhạc công không? Cũng có thể coi như đúng nghề.”
Mạnh Hoài Chi không có ý kiến, “Được.”
Nam Đăng Vi chọn bác sĩ gia đình, vai du học sinh là lựa chọn hợp lý, rơi vào tay Hạ Phàm Tinh.
Các khách mời đều đã chọn xong, sau đó đi thay đồ, màn ảnh tối sầm, livestream sắp bắt đầu. Người xem sôi nổi bàn luận trong thời gian chờ đợi.
[Nói thật chắc lần này không chỉ là thay đồ thôi đâu, còn phải trang điểm làm tóc nữa, mất thời gian lắm. Chắc chương trình phát đoạn này trước rồi mới livestream.]
[A a a háo hức quá đi!!]
[Mong chờ sự xuất hiện của nhạc công đẳng cấp thế giới Mạnh Hoài Chi!!!]
Sau khoảnh khắc tối tăm ngắn ngủi, màn hình sáng lên, một dòng chữ trang trọng xuất hiện trên nền đen: Tập đoàn Meo Meo – Trận chiến giành tài sản không hồi kết.
[Tổ sư tập đoàn meo meo ạ, muốn làm tui cười chết hay sao.]
[Há há há đúng là không nghiêm túc nổi hai giây.]
Người xem thỏa sức chế giễu, đột nhiên tấm màn đen che phủ sân khấu được kéo ra, tiết lộ khung cảnh tựa như trong một bộ phim xưa cũ phai màu nào đó. Căn phòng xa hoa tột độ, ánh đèn vàng ấm áp, rèm cửa lộng lẫy, đồ nội thất bằng gỗ đỏ cổ kính, tạo nên một không gian ấm cúng nhưng không hề nặng nề, có lẽ phần lớn nhờ vào những cửa sổ kính màu rực rỡ trên tường. Căn phòng mang nét phương Tây nhưng lại rất phương Đông, đúng là kiểu biệt thự phương Tây của thế kỷ trước, thời gian như ngưng đọng.
Màn ảnh chuyển sang cận cảnh, người xem lập tức im lặng. Người ngồi đầu bàn đặt tờ báo trên tay xuống, để lộ gương mặt lạnh lùng đến cực điểm. Tóc mái vuốt ngược để lộ vầng trán và gương mặt như đao tước, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng, sợi xích vàng mảnh rũ xuống một bên mắt kính. Khu bình luận lắng xuống vài giây rồi nổ tung.
[A a a a a.]
[Má nó má nó má nó, thầy Mạnh vừa nhã nhặn vừa bại hoại, không sao em chịu được!!]
[Tạo hình đẹp quá a a, hàn luôn lên mặt ảnh được không!!?]
Phải mất một lát mọi người mới trấn tĩnh lại.
[Khoan, anh Hoài ngủ không ngon hả? Trang điểm rồi mà vẫn thấy quầng thâm mắt này.]
[Nhã nhặn bại hoại tức là ban ngày nhã nhặn ban đêm bại hoại đó, ngủ là ngủ thế nào. (đầu chó)]
[Ha ha ha các khách mời ở cùng một khách sạn đúng không, khai mau đêm qua làm gì rồi?]
Vì có được sự chú ý của hàng triệu người nên ngay cả những điều nhỏ nhất trên người Mạnh Hoài Chi cũng sẽ bị săm soi rất kỹ. Lúc này, Mạnh Hoài Chi trong vai nhạc công đưa tay đẩy kính, bắt đầu dẫn truyện. “Để tôi tự giới thiệu trước, tôi là Mạnh Hoài Chi, cũng là…” Anh vẫn giữ nguyên cách xưng hô nhưng giọng điệu lại lười biếng không giống mọi khi, dài giọng, “Cũng là anh trai các cô cậu, con trưởng của doanh nhân Lục.”
Màn ảnh chuyển sang Lương Thu ngồi cạnh anh, diễn viên chuyên nghiệp lập tức vào vai, nhíu mày hỏi, “Vậy anh là người gọi tôi đến đây sao?”
Chương trình chỉ keo kiệt quay cận cảnh hai người, như thể biết tỏng khán giả đang nóng lòng muốn biết tạo hình của những người khác. Mạnh Hoài Chi không khỏi nghi ngờ rằng Phương Từ đoán được anh sẽ chọn vai nhạc công nên mới giao nhiệm vụ dẫn dắt tình tiết cho nhân vật này, tận dụng triệt để cơ hội quý giá khi mời anh tham gia chương trình. Anh lạnh nhạt đáp lại lời chất vấn của Lương Thu, “Tôi cũng mới biết mình là con trai ngài Lục trước các cô cậu đây mấy ngày mà thôi.” Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Ngài Lục đa nghi cả đời, thậm chí đến khi gần đất xa trời vẫn không có ai bên cạnh. Vì không muốn tài sản tích lũy cả đời cứ thế mà bỏ phí nên mới gọi chúng ta về, mong chúng ta tiếp quản cơ ngơi ấy.”
Màn ảnh chuyển sang Hạ Phàm Tinh, cậu chàng khoanh tay trước ngực, gương mặt tràn ngập phẫn nộ, “Vậy mà cũng đáng mặt làm cha sao, tôi không có người cha như thế.”
“Bất kể cậu có tin hay không thì kết quả giám định ADN đã là bằng chứng xác thực nhất rồi,” Mạnh Hoài Chi thản nhiên đáp.
Vừa dứt lời, màn ảnh đột nhiên chuyển sang phía xa, quay trọn toàn bộ chiếc bàn dài và sáu người ngồi xung quanh. Khác hắn với hình ảnh dịu dàng mọi khi, Lâm Yên Nhiên lúc này tô son môi đỏ chói, khinh miệt nói, “Cả đời ông ta sống như một tên máu lạnh, vứt bỏ người thân, đến lúc già rồi tự dưng tốt lại đấy à? Đúng là nực cười.”
Nhiều khán giả còn chưa kịp xem rõ tạo hình của những khách mời còn lại thì màn ảnh đã chuyển sang người khác, rồi ngay lập tức bị một cơn bão bình luận ào ạt che phủ.
[A a a tui không hét thì ai hét!!!]
[Đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá.]
[Chẳng lẽ chỉ mình tui thấy sếch thôi hả?]
[Không phải mình bà đâu, cảm ơn đã mời, tui đang l**m rồi.]
[Chồng ơi em đây ~ prprprpr.]
[Cái dây da này là stylist nào làm đây? Ra đây cho tôi, lần sau mà không làm thế tiếp thì liệu hồn!]
Trang phục của công tử nhà băng trong vali vốn là sơ mi trắng phối với áo topcoat màu xám đậm và quần tây cùng màu, còn trang phục của nhạc công Mạnh Hoài Chi là sơ mi trắng và áo vest xám nhạt, khá tương tự. Topcoat của công tử nhà băng không phải đồ may đo mà là kiểu freesize, mặc lên người Thẩm Vụ không vừa mắt nên stylist đã chỉnh sửa chút ít, bỏ áo ngoài đi, thay bằng một cặp dây da màu nâu phong cách cổ điển vắt qua bả vai từ trước ra sau, quấn hai vòng quanh thắt eo, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon.
Những khách mời trước đó đã tạo nên một bầu không khí tuyệt hảo, Thẩm Vụ cũng tự nhiên tiếp tục câu chuyện, “Tôi chẳng thiếu mấy thứ này.” Thoạt nhìn cậu còn phẫn nộ hơn cả Hạ Phàm Tinh, cặp mắt hoa đào đa tình trời sinh lúc này cực kỳ u ám, không để lọt được chút vui vẻ nào, “Nếu không phải do lão già này thì ba tôi đã chẳng từ mặt tôi.”
Nam Đăng Vi trong vai bác sĩ có vẻ biết rất rõ bí mật gia đình Thẩm Vụ, thẳng thừng vạch trần ngay trước mặt mọi người, “Anh vốn không phải là con trai ruột của ngài Thẩm, danh không chính ngôn không thuận, cây kim trong bọc ắt sẽ có ngày lòi ra thôi.”
[Ha ha ha lời nói của Nam Đăng Vi chứa nhiều thông tin đấy. Chắc sừng trên đầu ba Thẩm dài lắm.]
[Ba Thẩm à, sao có thể tàn nhẫn từ mặt Vụ Vụ nhà ta như vậy chứ?]
[Cứ coi như bị cắm sừng đi, nhưng đứa con đẹp trai như vậy nói từ mặt là từ mặt luôn sao?]
[Cảm ơn ba nhé, nếu không cần con trai thì tặng con đi, con không ngại đâu hi hi.]
Trong mắt Thẩm Vụ, Thẩm Thiên Hành có thể coi như đối tượng khắc khẩu, nhưng trong mắt người ngoài thì khác. Thẩm Thiên Hành rõ ràng rất quan tâm đến đứa con út này, ai cũng nhìn ra, cũng hiểu ông chỉ khẩu xà tâm phật mà thôi. Lúc này, tại trụ sở chính của tập đoàn, điện thoại của Thẩm Thiên Hành đột ngột rơi xuống đất, khiến nhân viên mang tài liệu đến giật mình hoảng hốt, “Chủ tịch… Ngài vẫn ổn chứ?”
Thẩm Thiên Hành nhanh chóng nhặt điện thoại lên trước nhân viên, khóa màn hình lại, trầm giọng nói, “Không sao, vô tình làm rơi thôi.”
Nhân viên: “…” Vẻ mặt ngài không nói thế.
Quay lại phòng livestream, sau khi sáu khách mời đọc xong kịch bản, Lâm Yên Nhiên mới nhận thấy có gì đó khác thường từ lời nói của Nam Đăng Vi, bèn hỏi, “Cậu và cậu ấy quen nhau từ trước rồi sao?”
Nam Đăng Vi không giấu giếm, thản nhiên đáp, “Tôi từng là bác sĩ riêng của nhà họ Thẩm, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi.”
Thẩm Vụ nghe vậy lại liên tưởng đến mối quan hệ tình nhân trong tập trước, hỏi, “Còn những người khác thì sao? Có ai quen biết nhau không?”
Mọi người im lặng nhìn nhau, nhưng không một ai lên tiếng. Một lúc lâu sau Lương Thu mới nói, “Cậu Mạnh đây là nhạc công nổi danh khắp cả nước, còn từng được mời đến biểu diễn tại hội trường Vàng Vienna, tôi nghĩ ở đây không ai là chưa từng nghe danh cậu ấy.”
Lâm Yên Nhiên cũng không che giấu nữa, mỉm cười nói, “Tôi là phóng viên, lần trước khi anh Mạnh về nước sau chuyến lưu diễn tôi còn viết một bài về anh ấy nữa.”
Hạ Phàm Tinh đột nhiên nhanh trí, tiếp lời, “Khi còn du học ở nước ngoài, tôi may mắn nhận được vé tham gia hòa nhạc từ một cuộc thi trong trường, cũng đã trực tiếp được nghe anh Mạnh diễn tấu.”
Thẩm Vụ thấy thế liếc anh một cái, như thể đang nói: Xem anh kìa, thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi đấy. Mạnh Hoài Chi hơi nghiêng đầu, sợi dây vàng mảnh trên kính khẽ đung đưa, không rõ là đang nhìn Thẩm Vụ hay Nam Đăng Vi.
Trong khi bầu không khí đang căng thẳng thì chiếc điện thoại quay số đặt ở giữa bàn đột ngột đổ chuông. Mọi người đồng loạt nhìn về phía điện thoại, chưa kịp nhấc máy thì một giọng nam già nua đã cất lên giữa không gian rộng lớn của đại sảnh.
“Như vậy, các cô cậu đều vì tài sản của ta mà đến. Trong mắt người ngoài, các cô cậu chỉ là những đứa con ngoài giá thú không danh phận, ta cũng đã điều tra rõ quá khứ đen tối của các cô cậu. Nhưng đối với ta, tất cả những điều đó đều không quan trọng, thứ duy nhất mà ta coi trọng chỉ có năng lực mà thôi. Các cô cậu là anh em ruột thịt, nhưng cũng là đối thủ ngang tài ngang sức. Giấu cho kín quá khứ dơ bẩn của chính mình, nếu bị người khác phát hiện thì hãy nhanh chóng cuốn gói quay về đi thôi! Tài sản của ta chỉ thuộc về người xuất sắc nhất.”
Cuộc điện thoại kết thúc. Người xem tự động phân tích thông tin trong những lời vừa rồi.
[Lần này là đấu cá nhân rồi! Xuất sắc!!]
[Quá khứ dơ bẩn sao? Nghe có vẻ kịch tính đấy.]
[Đồng ý. Chuyện ba Thẩm bị cắm sừng đã sốc lắm rồi, không có gì là không thể.]
[Con cái không có tội, chuyện bị cắm sừng là bí mật của ba Thẩm mới đúng, đâu phải của Thẩm Vụ.]
[Há há há đủ rồi đó, mấy người nói nữa ba chồng tôi tức chết cho xem. (đầu chó)]
[Quá khứ đen tối của anh Hoài là gì nhỉ? A a a tò mò quá!]
[Nếu bị vạch trần sẽ mất quyền thừa kế, đồng nghĩa với bị loại, không hiểu sao lần này tui lại không muốn anh Hoài thắng hi hi.]
Tại hiện trường, giọng nói của nhân viên vang lên, “Mời mọi người bắt đầu khám phá căn biệt thự này, tìm kiếm manh mối và lật tẩy bí mật của đối thủ. Người sống sót cuối cùng sẽ có quyền thừa kế tập đoàn Meo Meo và giải thưởng tiền mặt năm mươi ngàn nhân dân tệ.”
Các khách mời tham gia chương trình đều nhận được thù lao, không ngờ chương trình còn hào phóng tặng thêm cả tiền thưởng. Ai nấy đều nóng lòng muốn thử, từ trong đại sảnh ra đến hành lang bên ngoài. Theo yêu cầu của đoàn làm chương trình, mọi người tách ra hành động riêng biệt. Khi các khách mời chuẩn bị tách ra, một thông báo xuất hiện trên màn hình livestream: [Vui lòng chọn một phòng livestream cá nhân. Để đảm bảo trải nghiệm của mình được trọn vẹn, khuyến khích quý khán giả không nên thay đổi.]
Bên dưới thông báo là sáu khung hình nhỏ tương ứng với sáu khách mời, khán giả có thể thoải mái lựa chọn. Nhược điểm của những chương trình livestream như thế này là khiến người xem rất khó lựa chọn, một khi chọn xong thì lượng thông tin nhận được rất hạn chế, trải nghiệm không thể so sánh với phiên bản đã qua biên tập. Tuy nhiên, đối với fan hâm mộ, đây lại là niềm vui bất ngờ, họ có thể cùng nghệ sĩ mình yêu thích trải qua toàn bộ cuộc thám hiểm. Để tránh tình huống nâng người này dẫm người kia, chương trình đã tinh tế ẩn đi số lượng người xem trong từng phòng, nhưng hiển nhiên là phòng của Mạnh Hoài Chi có lượng bình luận sôi nổi gấp nhiều lần các phòng khác.
[Chia phòng kiểu này hay quá! Cho chương trình thêm đùi gà này!]
[Chỉ lo phòng của anh Hoài sẽ im lặng cả buổi thôi ha ha ha.]
Mạnh Hoài Chi hành động một mình khả năng cao sẽ không nói gì, cứ như bị tắt âm vậy, khác hẳn với Hạ Phàm Tinh, chỉ cần đi ngang qua cây cỏ ven đường cũng có thể nhảy cẫng lên vì ngạc nhiên. Dù vậy nhưng khán giả trong phòng livestream của anh vẫn cực kỳ nhiệt tình, không hề yên lặng chút nào.
[Có cảm giác Mạnh Hoài Chi có khả năng thắng cao nhất, tui sợ chọn nhầm phòng sẽ đau tim nên quyết định sang đây hi hi.]
[Sao anh Hoài không tìm manh mối nhỉ? Có phải đang tìm Thẩm Vụ không?]
Đúng là không thể xem thường khán giả, không bao lâu sau quả nhiên dự đoán ấy đã trở thành sự thật. Mạnh Hoài Chi quẹo qua một góc, gặp ngay Thẩm Vụ ở gần đó. Thẩm Vụ cũng thấy anh, cả hai tiến về phía nhau, cậu chờ mong hỏi, “Năng lực của anh là gì vậy?”
[Hả? Còn có năng lực gì mà tôi chưa biết sao?]
[Tập này có vẻ thú vị đấy.]
Khán giả cũng tò mò hệt như Thẩm Vụ, nhưng Mạnh Hoài Chi không trả lời mà hỏi lại, “Năng lực của em thì sao?”
Đây là lần đầu tiên hai người là đối thủ, cần phải đề phòng lẫn nhau. Trước đây Mạnh Hoài Chi luôn coi Thẩm Vụ như một người em trai cần săn sóc, muốn gì được nấy, sẽ không ngần ngại mà nói hết cho cậu, bao dung và nhường nhịn vô bờ bến. Lần này anh không nói, ngược lại khiến Thẩm Vụ càng thêm hứng thú, còn thầm nghĩ đóa hoa thanh cao như anh chỉ sợ còn không tính toán bằng em đâu. Một ý tưởng chợt lóe lên, Thẩm Vụ dò hỏi, “Có phải năng lực của anh thuộc dạng công kích không?”
Mạnh Hoài Chi hơi nhướn mày rồi cụp mắt, không rõ cảm xúc, như thể đang nghĩ: Chẳng lẽ còn có năng lực không thuộc dạng công kích sao?
Thẩm Vụ nhướn mày giấu đi nụ cười đắc ý rồi nói thẳng không vòng vo, “Em đoán khả năng của phần lớn mọi người có lẽ đều là dạng công kích, có thể dùng để lật tẩy bí mật của người khác.” Nói đến đây cậu khẽ lắc đầu, “Nhưng em thì khác, năng lực của em rất đặc biệt, không hề đe dọa đến anh chút nào hết. Lần này chỉ có thể chiến thắng một mình rồi, ai cũng có bí mật cần giấu kín, ai cũng có thể là kẻ thù tiềm ẩn… Dưới tình hình này thì bí mật liên minh với nhau là rất cần thiết, vừa có thể bảo vệ bí mật, vừa có thể giúp đỡ lẫn nhau nữa.”
“Ừ?”
Thẩm Vụ cười, “Thế nên… Anh à, lập đội với em đi.”
Người xem đồng loạt ngây người, sau đó là một núi bình luận ồ ạt.
[A a a a gọi anh vậy ai mà chịu nổi.]
[Lập đội cái gì, bí mật của anh đây chính là em.]
[Chất đấy, bà đi guốc trong bụng ảnh hả?]
[Há há há chết cười, không chỉ anh ấy đâu, bí mật của chị đây cũng là em đó ~]
[Này bà kia, Mạnh Hoài Chi lừ mắt.jpg]
Fan only vẫn cố gắng giãy giụa.
[Thẩm Vụ gọi anh chỉ là vì kịch bản thôi! Hai người là anh em cùng cha khác mẹ mà! Đừng có ship linh tinh!!]
[Gì cơ? Yêu đương đội lốt anh em á? Không ship thì tội lỗi quá.]
[…???]
Mạnh Hoài Chi vừa mới hoàn hồn, cố tỏ ra thờ ơ đẩy gọng kính, lát sau mới nói, “Nếu chúng ta lập đội thì chắc chắn bốn người kia cũng vậy, rồi hợp lực đối phó với chúng ta.”
Thẩm Vụ tỏ ra đương nhiên, “Dù chúng ta không lập đội đi nữa họ cũng sẽ không tin đâu.”
Mạnh Hoài Chi không giấu được nụ cười, “Vậy sao.”
[Cười chết tôi, Thẩm Vụ cũng biết điều quá nhỉ.]
[Đúng vậy đó, couple nhà tôi mập mờ thế đấy, có chối cũng chẳng ai tin.]
[A a a ngọt chết tôi rồi!!]
[Cảm giác anh Hoài vừa cười hay sao ấy. Tức thật, sao cameraman lại quay từ phía sau vậy!?]
[Ha ha ha, cameraman của anh Hoài đang muốn quay cận mặt Vụ Vụ đấy, đúng là khách mời thế nào thì cameraman thế ấy.]
Liên minh cứ thế được thành lập. “Theo sát anh, mọi người có thể sẽ tấn công em đấy.” Mạnh Hoài Chi dặn dò, rồi ra vẻ vô tình hỏi, “Năng lực của em là gì?”
Thẩm Vụ trả đũa, “Không nói cho anh,” cũng hỏi lại, “Vậy bí mật của anh là gì?”
Mạnh Hoài Chi nhướn mày, ra vẻ bí ẩn nói, “Lại đây.”
Thẩm Vụ ghé đầu lại gần, trong lòng thầm than thở: Đóa hoa thanh cao này chẳng biết đề phòng chút nào, không sợ em phản bội anh hay sao? Mạnh Hoài Chi vẫn bình tĩnh chờ cậu lại gần, không hề tỏ ra sốt sắng. Thẩm Vụ lại bất giác cảm thấy nghi hoặc, trong lúc hãy còn mải suy nghĩ, cậu cảm thấy sợi xích vàng trên mắt kính đối phương khẽ cọ qua vành tai mình. Mạnh Hoài Chi hơi nghiêng mặt, hơi thở ấm áp phả vào tai cậu, giọng nói được cố tình đè thấp vang lên rất rõ ràng, “Không nói cho em.”
Thẩm Vụ ngỡ ngàng nhìn vị nam chính kia, anh ta còn khẽ cong môi, nụ cười như tuyết tan chợt thoáng qua, nhưng lại không còn trong trẻo như trước nữa mà pha một thứ cảm xúc cậu không thể nhìn thấu. Sau khi lập đội, những câu hỏi dò xét lẫn nhau như thế này đã bắt đầu trở nên kỳ lạ, nghe thế nào cũng thấy tình tứ. Trong khi fan couple còn đang vui vẻ thì một đợt khán giả mới đột nhiên ùa đến, bình luận che kín màn hình.
[Bốn người còn lại lập đội với nhau rồi!! Mau ra đó xem đi a a a!]
[????]
[Sốt ruột chết mất, mình cứ spam vầy hai ảnh có thấy không??]
[Vừa từ phòng livestream bên cạnh sang, Yên Nhiên đoán hai người sẽ lập đội với nhau, ba người còn lại không có ý kiến gì, thế là cũng lập đội.]
[2 đấu 4?? Làm sao giờ??]
[Chẳng trách chương trình lại khuyên chúng ta không nên đổi phòng, hóa ra là thế, cảm ơn nhiều nha…]
[Trời ơi trời ơi trời ơi!!]