Lượt thông báo thứ tư sắp đến, chỉ mười phút nữa trò chơi sẽ kết thúc. Dù hai người phân chia báu vật thế nào thì chắc chắn sẽ có một người sẽ lọt top hai, bị loa phát thanh tiết lộ vị trí. Thẩm Vụ dứt khoát đội mũ, quàng khăn lên, mang đủ tổ hợp báu vật, vững vàng giữ vị trí thứ nhất, đồng thời cũng xác nhận được giá trị báu vật của người xếp thứ hai. “Thứ nhất, Thẩm Vụ sở hữu báu vật trị giá 5300 vàng, đang ở đài phun nước Người Cá; thứ hai, Nam Đăng Vi sở hữu báu vật trị giá 2900 vàng, đang ở đường mòn Bóng Râm.”
Giá trị báu vật của hạng hai có tăng nhưng vẫn chưa vượt quá 3000 vàng. Nghe xong thông báo, Thẩm Vụ thở phào “Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ cần anh giữ báu vật trên 2900 vàng là đủ, chúng ta sẽ cùng thắng.”
Nhưng Mạnh Hoài Chi lại cau mày, “Còn mười phút cuối cùng, mọi người đều phải đến cổng chính xác nhận giá trị báu vật, bọn họ chắc chắn sẽ đến cướp.”
Thẩm Vụ gật mạnh đầu, khởi động xe bí ngô, lái về phía cổng chính. Đường từ đài phun nước Người Cá ở trung tâm công viên đến cổng chính tương đối rộng rãi dễ đi. Đi được nửa đường, một chiếc xe tham quan to gấp mấy lần xe bí ngô bất ngờ lao ra, cắt ngang chặn trước mặt họ. Lâm Yên Nhiên kinh ngạc thốt lên, “Quả nhiên họ cũng có xe!”
Đúng lúc tình hình căng thẳng, một chiếc xe tham quan khác lại lao đến. Kỳ Tụng tức tối vỗ đùi, “Tóm được hai tên trộm các người rồi!”
Thẩm Vụ câm nín. Kỳ Tụng dẫn theo hai vệ sĩ xuống xe, thêm hai chiếc xe nữa, bao vây hết ba hướng quanh chiếc xe bí ngô nhỏ bé. Lâm Yên Nhiên và Lương Thu cũng xuống xe, vốn định trấn lột hai vị khách mời, nhưng thấy Kỳ Tụng bất ngờ xuất hiện mà ánh mắt thoáng thay đổi. Hạ Phàm Tinh vẫn ngồi trên xe, kinh ngạc thốt lên, “Tiền bối… Tiền bối Kỳ Tụng?”
“Để lát nữa hãy chào hỏi.” Nam Đăng Vi kéo anh chàng lại, dứt khoát chỉ đạo tài xế, “Mau lái xe đến cổng chính.”
Cậu không định dính vào trận chiến hỗn loạn kia, hơn nữa còn có kế hoạch riêng nên nhất định phải là người đầu tiên đến cổng chính. Hạ Phàm Tinh chưa kịp phản ứng đã bị chở đi mất. Tại cổng chính công viên, Phương Từ và các nhân viên đã chờ sẵn, bày ra sáu chiếc hộp giấy lớn xinh đẹp. “Vui lòng đặt báu vật vào hộp có ghi tên mình,” Phương Từ nói. “Kết quả cuối cùng sẽ được công bố khi mọi người có mặt đông đủ.”
“Anh mau đặt vào đi,” Nam Đăng Vi thúc giục.
“Được rồi.” Hạ Phàm Tinh lấy báu vật giấu trong túi và trong áo ra, lần lượt đặt vào hộp. Xong xuôi, Nam Đăng Vi mới bước tới, đẩy chiếc lốp xe khổng lồ vào hộp của đối phương “Cả cái này nữa.”
Hạ Phàm Tinh ngỡ ngàng, “Nhưng đây là báu vật của cậu mà…”
Đôi mắt sắc sảo ánh lên sự kiên định vô song, gương mặt vốn dịu dàng cũng trở nên nghiêm nghị, Nam Đăng Vi thản nhiên đáp, “Muốn vào top hai thì chúng ta phải dồn hết báu vật lại. Các thứ hạng còn lại chẳng khác gì nhau cả, đều là thất bại mà thôi.”
“Đúng thật!”
Nam Đăng Vi đã đưa ra lựa chọn mà cả chương trình, Hạ Phàm Tinh và khán giả đều không ngờ tới.
[Thế này thì Vụ Vụ và anh Hoài không thể cùng thắng được nữa à??]
[Khôngggg! Đừng mà!]
[Đột nhiên phát hiện Tiểu Nam tàn nhẫn ghê, tình nguyện xếp hạng chót cũng muốn chia rẽ uyên ương.]
Trong khi đó, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đang đối mặt với một cơn khủng hoảng chưa từng có. Nếu bị Lâm Yên Nhiên và Lương Thu trấn lột thì e rằng không thể giữ nổi vị trí thứ hai. Lâm Yên Nhiên và Lương Thu giờ phút này đang quyết tâm liều một phen. Phương Từ từng nói được phép cướp báu vật, ít nhất vào những giây phút cuối cùng tận dụng được quy tắc này cũng khiến chương trình thêm phần kịch tính. Bốn người giằng co căng thẳng, Lâm Yên Nhiên nhắc nhở Lương Thu, “Đôi tai mèo đó không phải báu vật đâu, cậu ấy từng cho em xem rồi, không có nhãn giá.”
Lương Thu hiếm khi phản đối “Lỡ nhãn giá bị giấu đi thì sao? Nếu không phải báu vật, thì sao lại bảo vệ kỹ thế chứ?”
Bàn tay siết chặt tai mèo chợt khựng lại, nhờ Lương Thu nhắc nhở mà Thẩm Vụ mới nhớ ra. Tai mèo không phải báu vật, chỉ là vật đánh lạc hướng họ mua để che giấu báu vật thật mà thôi. Mà báu vật thật, đuôi mèo, lại chẳng ai thèm để tâm, bao gồm cả Thẩm Vụ.
Lương Thu cao lớn vạm vỡ bất chấp tất cả, lao tới cướp tai mèo, Mạnh Hoài Chi nhanh chân chắn trước Thẩm Vụ, tuy không nói lời nào nhưng khí thế áp đảo đến khó hiểu lại khiến người ta rùng mình. Hai bên rơi vào thế giằng co, Lâm Yên Nhiên lặng lẽ vòng ra sau, định đánh lén Thẩm Vụ. Nào ngờ Kỳ Tụng lại xông đến chặn cô lại, “Cậu bạn nhỏ này vừa tặng ta chocolate, nể tình thanh chocolate đó mà đành giúp cậu ấy một lần vậy.”
Lâm Yên Nhiên hoang mang hỏi lại, “…Vừa nãy ngài còn bảo họ là trộm mà?”
Kỳ Tụng che miệng cười, “E hèm, đó là hai chuyện khác nhau.” Một chuyện là việc riêng của quý ngài thần bí, còn chuyện kia là việc cá nhân.
Ban đầu, Lâm Yên Nhiên và Lương Thu đối đầu với hai người, điếc không sợ súng, dựa vào lợi thế là bên cướp đoạt nên miễn cưỡng cũng có thể đấu ngang tay với đối thủ. Nhưng khi Kỳ Tụng tham gia, thế cân bằng ngay lập tức bị phá vỡ. Đừng nói đến việc cướp báu vật của người ta, giữ được báu vật của mình không bị cướp ngược đã là may mắn lắm rồi. Thấy tình thế bất lợi, Kỳ Tụng bảo Thẩm Vụ,“Hai đứa mau đi đi.”
Thẩm Vụ gật đầu, cũng không tham lam, lập tức chạy đi cùng Mạnh Hoài Chi, lựa chọn thoát khỏi tình thế cam go này. Vừa chạy, Thẩm Vụ vừa lo Lâm Yên Nhiên và Lương Thu sẽ đuổi theo nên thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu xem tình hình phía sau. Trong lúc mất tập trung, cậu vấp phải khe nứt trên gạch lát, mất kiểm soát ngã nhào xuống đất. Mạnh Hoài Chi vội dừng bước, lập tức ngồi xuống đỡ cậu. Thẩm Vụ không cần đỡ cũng tự đứng dậy được, còn thản nhiên đùa giỡn, “Ghi hình đến tập ba mới ngã một lần cũng hiếm có đấy.”
Nhưng sắc mặt Mạnh Hoài Chi lại rất nghiêm trọng, cúi xuống xem đầu gối cậu. Thẩm Vụ thử bước một bước, lúc này mới hít mạnh một hơi. “Có đau không?” Mạnh Hoài Chi hỏi.
“Hơi đau ạ, ngồi nghỉ hai phút là ổn rồi.” Thẩm Vụ phủi phủi đầu gối, tỏ vẻ chẳng sao cả, “May mà quần em dày, không vấn đề gì.”
Trong lúc trì hoãn, Lâm Yên Nhiên và Lương Thu đã đuổi kịp. Lâm Yên Nhiên tạm gác lại chuyện thi đấu, chỉ lo lắng hỏi, “Thẩm Vụ, cậu không sao chứ?”
“Em không sao.”
“Đừng vội, bọn chị không cướp báu vật của cậu nữa đâu, nghỉ ngơi một lát rồi hãy qua,” Lâm Yên Nhiên nói.
Lương Thu phụ họa, “Cậu là vận động viên, dù chỉ là vết thương nhỏ cũng không được xem nhẹ đâu.”
Mạnh Hoài Chi nhân cơ hội đề nghị, “Để anh cõng em.”
“Cái gì?” Thẩm Vụ giật mình. “Không cần đâu, em không sao mà.”
Lâm Yên Nhiên thấy vậy cười toe, “Vậy bọn tôi đi nộp báu vật trước đây, hai người đi sau nhé!”
Thẩm Vụ trơ mắt nhìn hai người rời đi, Mạnh Hoài Chi khuỵu gối quay lưng về phía cậu, “Em leo lên đi.”
“Thật sự không cần đâu…”
“Lên.”
“Thôi được, anh cẩn thận đấy.”
Quá tam ba bận, Thẩm Vụ luôn thỏa hiệp rất nhanh. Mạnh Hoài Chi cố nén nụ cười, vòng tay qua đùi người phía sau, vững vàng cõng cậu đứng dậy. Cảm giác mất trọng lượng khiến Thẩm Vụ hơi hoảng hốt, bất giác vòng tay qua cổ Mạnh Hoài Chi rồi mạnh dạn ôm chặt lấy. “Hồi nhỏ, anh trai em rất hay cõng em như vậy,” Mạnh Hoài Chi nói, âm rung kề sát da thịt.
Đó là câu trần thuật chứ không phải câu hỏi. Ai cũng biết Thẩm Bình là người anh trai đáng tin cậy, luôn quan tâm che chở em trai. Hồi nhỏ, khi hai gia đình tụ họp, nếu có mặt Thẩm Bình thì anh sẽ luôn đảm nhận việc chăm sóc em trai. Có lần Thẩm Vụ chơi mệt đến nỗi ngủ quên ở nhà họ Mạnh, cũng là Thẩm Bình đến đón, cõng cậu em đang say giấc lên xe. Chàng thiếu niên lạnh lùng xa cách năm nào đã chứng kiến hết thảy. Lạ thay, anh không hề ghen tị với tình anh em thân thiết ấy, nhưng lại chẳng thể rời mắt khỏi gương mặt ửng hồng mềm mại của cậu nhóc đang nằm trên lưng anh trai.
Thẩm Vụ tựa cằm lên hõm cổ Mạnh Hoài Chi, một lúc sau mới nhớ lại những ký ức xa xôi, “Đó đều là chuyện hồi nhỏ rồi.”
Lúc này Mạnh Hoài Chi mới nhắc đến điều mình thật sự muốn bày tỏ, “Ừ, nên anh muốn nói rằng anh không muốn chỉ là anh trai em.”
Anh trai sẽ chăm sóc, sẽ cõng em trai lên lưng khi cậu mệt mỏi ngủ say. Tuy Thẩm Vụ đã trưởng thành và không còn cần bảo bọc kỹ lưỡng đến vậy nhưng cậu vẫn sẽ bị thương, sẽ vấp ngã. Dù cậu có thể tự đứng dậy, tự nỗ lực tiến lên, nhưng vẫn có người khăng khăng muốn cõng cậu, bởi người này vừa là anh trai, lại không chỉ là anh trai. Trái tim Thẩm Vụ khẽ run lên, theo bản năng muốn né tránh, nhưng hai chân đã bị Mạnh Hoài Chi giữ chặt, chỉ có thể khẽ cựa quậy. Mà sự giãy giụa của cậu như đã phá bỏ một thứ xiềng xích vô hình nào đó, bắp đùi bị véo nhẹ xem như trừng phạt, “Yên nào.”