Sắp đến cổng công viên, Thẩm Vụ năn nỉ mãi Mạnh Hoài Chi mới chịu thả cậu xuống. Thẩm Vụ còn càm ràm, “Anh mà cõng em muộn chút nữa là vết thương lành rồi.”
“Ừ.” Mạnh Hoài Chi nghiêm túc đáp, “Vậy may mà cõng kịp nhỉ?”
Thẩm Vụ lặng thinh, “Thôi mình đi nhận thưởng đi.”
Dựa theo thông báo trước đó, hai người gần như chắc chắn sẽ chiếm trọn hai vị trí đầu, cùng được nhận phần thưởng. “Vui lòng đặt báu vật vào hộp ghi tên mình,” Phương Từ nói.
Các hộp chứa đầy báu vật khác đều đã được đóng nắp, vỏ ngoài kín mít che đi hoàn toàn những thứ bên trong. Thẩm Vụ cuối cùng cũng tháo đuôi mèo xuống, để lộ ra nhãn giá treo trên thắt lưng. Lâm Yên Nhiên há hốc miệng, “…Cái đuôi không phải cùng một bộ với tai mèo hả? Tai mèo không phải báu vật, nhưng đuôi mèo lại là báu vật sao?”
Hạ Phàm Tinh cũng bất ngờ, nhưng ngay sau đó lại hả hê vì có người bị lừa giống mình, “Lúc cậu ấy chơi xe đụng với em cũng bảo là không biết chơi đó.”
“Ừ? Kết quả thế nào?”
Hạ Phàm Tinh uể oải đáp, “…Chị xem bản chiếu lại là biết.” Dù sao anh chàng tuyệt đối sẽ không xem lại lịch sử đau thương của mình lần nữa!
Thẩm Vụ tiếp tục đặt nhẫn và dây chuyền vào hộp. Mạnh Hoài Chi đưa chim bồ câu qua, cậu cũng không nghĩ nhiều mà bỏ vào hộp của mình luôn, đến khi anh đưa thêm khăn quàng mới khựng lại. “Khăn quàng và găng tay có thể ghép thành tổ hợp đó, đặt vào hộp của anh đi.”
Mạnh Hoài Chi lại lắc đầu, “Để hết ở chỗ em.”
Thẩm Vụ thắc mắc, “Vậy thì anh không có báu vật sao, đưa cho em nhiều thế làm gì…”
Nam Đăng Vi thoáng ngẩn ra. Thấy biểu cảm của cậu ta, Mạnh Hoài Chi khẽ thở dài, “Nếu không làm vậy thì không chắc em đã có thể đứng đầu.”
Không đợi Thẩm Vụ nói thêm, Mạnh Hoài Chi đã nhanh chóng nhét mũ len và khăn quàng cổ vào hộp của cậu rồi nói với Phương Từ, “Báu vật của chúng tôi đã nộp xong.”
Phương Từ tuyên bố, “Được rồi, tất cả báu vật của mọi người đều đã được nộp xong. Bây giờ chúng tôi sẽ công bố kết quả…”
Mặt trong suốt duy nhất của chiếc hộp được đặt đối diện ống kính máy quay, khán giả có thể nhìn rõ trong đó có hai chiếc hộp rỗng. Phương Từ nói tiếp, “Công bố thứ hạng từ thấp lên cao, Mạnh Hoài Chi và Nam Đăng Vi không tìm được bất kỳ báu vật nào nên điểm số cuối cùng đều là 0.”
Thẩm Vụ sững sờ, kinh ngạc nhìn Nam Đăng Vi rồi lại nhìn Mạnh Hoài Chi, “…Cái gì?”
“À, đúng rồi.” Phương Từ nói thêm, “Nam Đăng Vi còn nợ công viên Meo Meo 200 vàng tiền vé vào cổng và 280 vàng tiền xe, nên tổng điểm cuối cùng là âm 480.”
Nam Đăng Vi không hề bất ngờ, nụ cười trên gương mặt vẫn bất biến. Hạ Phàm Tinh tròn mắt, “Hèn gì cậu bảo cứ ghi nợ tiền vé và tiền xe của chúng ta cho cậu…”
“Vậy nên, xin chúc mừng Mạnh Hoài Chi với 0 điểm, xếp hạng năm.” Tuy nhiên, thứ hạng của những người đứng cuối không có nhiều ý nghĩa nên Phương Từ không chần chờ lâu mà tiếp tục công bố, “Lương Thu tìm được áo choàng của quý ngài thần bí, giá 2000 vàng… Tổng điểm là 2500…”
Thẩm Vụ hoàn hồn, thoáng thấy chút tiếc nuối, “Không ngờ quần áo cũng có thể cướp, chắc đây là báu vật đắt giá nhất rồi.”
“Lâm Yên Nhiên tìm được búp bê giấy, bút lông vũ và bong bóng cú mèo tạo thành tổ hợp ma thuật… Tổng điểm là 2900.”
Lâm Yên Nhiên tự vỗ tay chúc mừng mình, không ngờ mình có thể vươn lên vị trí thứ ba. Cô hài lòng vỗ tay, tự nhủ, “Hạng ba cũng không tệ.”
Lương Thu lúc này cũng hơi tiếc nuối, “Lẽ ra anh nên đưa báu vật cho em…”
Hai người đứng đầu sở hữu số báu vật nhiều hơn tất cả những người khác cộng lại. Phương Từ cố ý giữ bí mật, đọc lần lượt từng loại báu vật mà hai người này nắm giữ. “Chúc mừng Thẩm Vụ, tổng điểm 8000, hạng nhất. Hạ Phàm Tinh tổng điểm 5400, hạng nhì. Xin chúc mừng hai bạn đã giành chiến thắng trong cuộc thi săn báu vật của công viên Meo Meo!”
Phương Từ vừa dứt lời, Kỳ Tụng, người đã bị cướp mất mũ và áo choàng mới bước ra, bộ vest đơn giản càng tôn lên khí chất nho nhã và vóc người cao ráo. Các khách mời đều nhiệt liệt vỗ tay đón chào ảnh đế. Nam Đăng Vi cuối cùng cũng có cơ hội chào hỏi, kích động đến mức mặt và cổ đỏ bừng, lắp bắp, “Tiền… Tiền bối Kỳ, con là fan của chú đó…”
Kỳ Tụng mỉm cười dịu dàng, “Cảm ơn nhé.”
Thấy mọi người thi nhau chào hỏi, Thẩm Vụ cũng chen vào, “Con cũng…”
“Chú cũng là fan hâm mộ của con đấy,” Kỳ Tụng nói trước. “Đùa thôi. Chúc mừng con và Hạ Phàm Tinh giành chiến thắng nhé. Bây giờ chú sẽ trao phần thưởng cho hai đứa.”
Hạ Phàm Tinh rụt rè bước tới. Kỳ Tụng rút trong túi ra hai tấm vé, đưa cho mỗi người một tấm, “Chúc mừng hai nhà vô địch đã nhận được tấm vé bao trọn công viên giải trí Meo Meo cho đêm nay.”
Lâm Yên Nhiên và những người khác ban đầu vừa ghen tị vừa mong chờ, nhưng sau đó lại hào hứng vỗ tay như được mùa, “Chúc mừng, chúc mừng!”
Thẩm Vụ câm nín. Đáng lẽ phần thưởng này phải rất hấp dẫn mới phải, bao trọn công viên giải trí để tham quan buổi tối là một cơ hội hiếm có, nghe thì khá lãng mạn và thú vị. Nhưng trong lúc săn báu vật, bọn họ đã chơi gần hết các trò, lúc này chương trình lại tặng vé tham quan thì chẳng khác nào hình phạt tăng ca buổi tối.
“E hèm.” Phương Từ cố gắng cứu vãn hình ảnh của chương trình, “Tất cả các trò chơi đều sẽ mở cửa chào đón hai bạn. Cả công viên chỉ có hai khách tham quan thôi, không phải xếp hàng cũng không tốn tiền, muốn chơi bao nhiêu lần cũng được.”
Thẩm Vụ miễn cưỡng chấp nhận, “Vậy cũng được.”
Những người chơi còn lại đang hả hê thì chẳng mấy chốc phải tắt nụ cười khi Phương Từ nói tiếp, “Bốn người không giành chiến thắng sẽ phải ở lại công viên Meo Meo làm công trả nợ.”
Nghe vậy, Mạnh Hoài Chi khẽ mỉm cười, “Tôi thấy cũng không tệ.”
Nam Đăng Vi đã cố gắng ngăn cản hai người cùng dành chiến thắng nhưng kết quả lại chẳng khác là bao, bởi tất cả mọi người đều phải “tăng ca”. Lâm Yên Nhiên vẫn vỗ tay nhưng động tác đã cứng đờ. Buổi livestream hôm nay kết thúc tại đây, nhưng không ai được phép tan làm, mọi người chia nhau đi nghỉ ngơi, ăn uống và quay lại lúc bảy giờ tối để nhận “phần thưởng tăng ca”.
Thẩm Vụ và Kỳ Tụng tìm một góc vắng nói chuyện riêng. “Chú Kỳ, sao chú lại là nhận lời làm khách mời đặc biệt thế?” Theo Thẩm Vụ biết thì Kỳ Tụng và Mạnh Hoài Chi đều là kiểu người chuyên tâm vào sự nghiệp, luôn tránh xa các chương trình giải trí.
Kỳ Tụng chẳng hề tỏ ra bất ngờ, còn hỏi ngược lại, “Con muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Còn được chọn nữa ạ?” Thẩm Vụ tỏ vẻ ngập ngừng, “Chẳng lẽ… thật sự liên quan đến mẹ con?” Dù có ngốc nghếch đến đâu thì cậu cũng biết mối liên hệ duy nhất giữa mình và Kỳ Tụng chính là Từ Quỳnh Á.
Kỳ Tụng cố ý trêu chọc, “Chọn đi, nói thật hay nói dối.”
Thẩm Vụ hiếm khi được gặp một người lớn thú vị như Kỳ Tụng, vui vẻ đáp, “Vậy chú nói dối trước đi ạ.”
“Đó là…” Kỳ Tụng dài giọng, “Chú không phải fan của con.”
Thẩm Vụ bất ngờ được ảnh đế khen ngợi một cách vòng vo, hơi ngẩn ra rồi bật cười, “Vậy sự thật là gì ạ?”
Kỳ Tụng cụp mắt, nụ cười thoáng chút cay đắng, “Chú nhận lời làm khách mời đặc biệt cho chương trình là để làm quen với con, vì chú nghĩ nếu sau này có cơ hội, có lẽ con sẽ giúp chú nói vài lời tốt đẹp.”
Trái tim Thẩm Vụ nổi trống, cậu không dám nói thẳng, chỉ dè dặt hỏi, “Chú Kỳ, bao nhiêu năm nay, hình như… chú chưa từng kết hôn?”
“Ừ,” Kỳ Tụng thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy chú có thích ai không?”
“Có chứ.”
“Chẳng lẽ…”
“Suỵt,” Kỳ Tụng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu đừng hỏi thêm. Nụ cười ấy như ngầm xác nhận rằng đáp án đúng như cậu đoán.
Dù sao trong cơ thể cậu vẫn chảy một nửa dòng máu của Thẩm Thiên Hành, những lời này lẽ ra Kỳ Tụng không nên nói với cậu. Dẫu chỉ gặp gỡ đôi lần nhưng Thẩm Vụ lại rất quý mến sự thẳng thắn của Kỳ Tụng, vì thế, cậu nói, “Con chỉ mong mẹ được hạnh phúc, còn lại đều chỉ là thứ yếu mà thôi.”
Kỳ Tụng thoáng sững người rồi mỉm cười, “Cảm ơn con, Tiểu Vụ.”
Sự lịch thiệp và tôn trọng của Kỳ Tụng khiến Thẩm Vụ có phần lúng túng. Rõ ràng Kỳ Tụng có tình cảm với Từ Quỳnh Á, hơn nữa còn khắc cốt ghi tâm suốt hai mươi năm, sự chung thủy và kìm nén ấy khiến người chứng kiến khó có mà không động lòng. Thẩm Vụ hắng giọng, cố ý ra vẻ nghiêm túc, “Nhưng mà… Vì hạnh phúc của mẹ nên con sẽ rất kỹ tính đấy.”
Kỳ Tụng cười càng tươi, “Được thôi.” Ông dõi mắt nhìn về phía xa, lầm bầm như đang tự nói với chính mình,
“Trước kia chú từng là một kẻ rụt rè yếu đuối, tính cách ấy khiến chú bỏ lỡ rất nhiều điều.”
“Nhưng chú vẫn cầm cúp ảnh đế ba lần đấy thôi,” Thẩm Vụ không rõ lắm.
“Ừ.” Kỳ Tụng cười đáp, “Chính diễn xuất đã tạo nên chú của ngày hôm nay.”
Thẩm Vụ ngẩn ra, rồi cũng mỉm cười, “Con cũng từng được nghe câu này.” Chỉ có điều đó là trong tiểu thuyết, tại một buổi tiệc chưa từng diễn ra, vào khoảnh khắc vị ảnh đế trẻ tuổi cầm cúp bày tỏ lòng kính trọng với thần tượng, mắt ngấn lệ kể về những gian khó đã trải qua.
***
Bảy giờ tối, Thẩm Vụ và Hạ Phàm Tinh quay lại công viên giải trí Meo Meo. Sức trẻ không chẳng nề hà mệt mỏi, cả hai đều đang tràn đầy mong đợi. Thẩm Vụ hãy còn chưa thỏa mãn, “Em vẫn muốn chơi xe đụng.”
Hạ Phàm Tinh trầm ngâm hai giây rồi kiên quyết từ chối, “Tôi không chơi với cậu nữa đâu! Đây là phần thưởng hay hình phạt thế hả?!” Cậu chàng chạy biến, chỉ để lại một câu, “Tôi đi chơi ghế bay đây, lần đầu tôi được chơi buổi tối đó.”
“Ơ…” Thẩm Vụ vừa định nói ghế bay cũng khá thú vị thì Hạ Phàm Tinh đã vội vã chạy mất, thà chơi một mình còn hơn bị chơi khăm.
“Chơi một mình thì có gì vui chứ,” Thẩm Vụ lầm bầm, tiếp tục đi về phía khu vực trò chơi xe đụng, dù có cameraman theo sau nhưng cũng chẳng khác nào đi một mình. Cameraman của Hạ Phàm Tinh ít nhất còn có thể lên ghế bay ghi hình, nhưng cameraman của Thẩm Vụ thì chẳng đời nào chịu chơi với cậu, chỉ đứng ngoài nhìn cậu chơi một mình. Các trò khác một người cũng có thể bắt đầu, nhưng xe đụng là trò tương tác, một mình thì chơi sao được?
Vừa dạo bước vừa nghĩ miên man, Thẩm Vụ tiến đến quầy bán vé. May thay, ngay tại trò chơi đầu tiên, cậu đã gặp ngay một khách mời đang bị phạt tăng ca. Hai mắt sáng ngời, Thẩm Vụ mừng rỡ gọi, “Thầy… Ông chủ Mạnh?”
Mạnh Hoài Chi không khỏi bật cười, “Ừ, em muốn chơi sao?”
“Vâng.” Thẩm Vụ nghiêm túc gật đầu, nhanh chóng nhập vai, “Em chơi một mình được không?”
“Được,” Mạnh Hoài Chi đáp. “Để anh kích hoạt chế độ đối kháng thông minh cho em. Chỉ cần né tránh va chạm từ các xe khác, cố gắng loại bỏ chúng và lái đủ một vòng quanh sân là thắng.”
Sân chơi được lưới điện bao quanh, Mạnh Hoài Chi chỉ cần nhấn nút từ phòng điều khiển là những chiếc xe không người lái sẽ tự động di chuyển. Nếu bị xe khác va chạm, những bóng đèn nhỏ trên xe sẽ tắt và xe cũng sẽ dừng tại chỗ. Mạnh Hoài Chi thử trước một lần rồi nhấn tạm dừng để Thẩm Vụ chọn xe. Thẩm Vụ ngồi lên chiếc xe màu đỏ, suy nghĩ một lát rồi vẫy vẫy phòng điều khiển, “Ông chủ Mạnh, em thấy anh cũng rảnh đó, hay là ra chơi với em đi?”
Mạnh Hoài Chi dặn cameraman lát nữa hãy nhấn nút bắt đầu rồi rảo bước về phía Thẩm Vụ. Thẩm Vụ còn tưởng anh sẽ chọn một chiếc xe khác, bởi xe của cậu đang đậu tít phía trong cùng, Nào ngờ Mạnh Hoài Chi lại vòng qua những chiếc xe lộn xộn khác, đến trước mặt cậu rồi thản nhiên mở cửa lên xe. Thẩm Vụ ngơ ngác nhích sang bên nhường chỗ cho anh, nhưng dù vậy Mạnh Hoài Chi vẫn phải khó khăn lắm mới chen vào được. Đóng cửa xong xuôi đâu đấy anh mới giải thích, “Anh đang để chế độ đối kháng tự động, chúng ta cùng đấu với AI.”
“À, dạ.” Nhưng hai người cùng lái một xe đấu với AI, hình như cũng chẳng khác gì một người lái?
Phân đoạn này tương đối giải trí, dưới sự yêu cầu bức thiết của Phương Từ, nó được đưa vào phiên bản phát sóng chính thức. Thẩm Vụ lái xe ra, rất nhanh đã nhận ra sự khác biệt giữa một người và hai người. Xe nặng hơn hẳn! Với xe thật, vì kích thước và trọng lượng lớn nên thêm người ngồi chỉ khiến tiêu hao nhiên liệu nhiều hơn chứ người lái sẽ không cảm thấy khác biệt. Nhưng với xe đạp, nếu chở thêm người phía sau thì sự khác biệt sẽ rõ ràng hơn hẳn. Xe điện đụng cũng vậy, do xe nặng hơn nên cậu không kịp đánh lái, kết quả bị một xe khác tông trúng. Sau cú va chạm, xe dừng lại vài giây, và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, họ gần như bị cả đội quân xe đụng bao vây. Thẩm Vụ khó khăn lắm mới thoát ra được, nhưng lại bị kẹt giữa hai xe khác, liên tục va chạm, chiếc xe rung lắc không ngừng. Mạnh Hoài Chi kề sát tai cậu thủ thỉ, “Cẩn thận đấy, tay đua.”
Thẩm Vụ đến là bất lực, “Nặng quá em lái không nổi, xe này chắc không chở được hai người đâu.”
“Được mà, vừa đủ đấy chứ.” Mạnh Hoài Chi đo thử khoảng cách giữa hai người, kết quả chỉ có chưa đầy nửa bàn tay. Anh bình thản rút tay về, sửa miệng, “Em làm được mà.”
Thẩm Vụ dằn dỗi, “…Lát anh tự lái đi!”
Mạnh Hoài Chi bật cười, “Được rồi.”
Chiếu đến phân đoạn này, khu vực bình luận sôi nổi hẳn.
[Em cũng chịu anh đấy!]
[Anh Hoài của tôi, người tình trong mộng lạnh lùng của tôi, sao yêu vào anh lại thành ra thế này hả anh ơi…]
[Ha ha ha tuy hơi sến thật nhưng mà tui thích!】
Thẩm Vụ mất hai mươi phút mới gian nan hoàn thành một vòng sân và giành chiến thắng. Theo thỏa thuận, cả hai đi thêm một vòng nữa, lần này Mạnh Hoài Chi là người cầm lái. Trước khi bắt đầu, anh bảo hai cameraman, “Chúng tôi chơi vài ván nữa rồi sẽ ra ngoài, không cần ghi hình đâu, tôi tự điều khiển được.”
Anh bảo Thẩm Vụ lái chiếc xe đụng màu đỏ đến lối vào, nhấn nút bắt đầu rồi nhanh chóng chạy tới, chen vào xe, nắm lấy vô-lăng. Lần này ông chủ thời vụ của sân chơi đích thân cầm lái, tiến trình thuận lợi hơn nhiều. Chơi xong hai vòng, Mạnh Hoài Chi vẫn chưa thỏa mãn, “Chơi thêm ván nữa nhé?”
Thẩm Vụ bị chen đến ngộp thở, “…Mỗi người lái một xe không được sao?”
“Được thôi,” Mạnh Hoài Chi hào phóng đáp ứng. “Vậy chúng ta chơi một ván theo quy tắc lúc trước nhé.”
Hôm nay Thẩm Vụ đã thắng đủ, nên khéo léo để Mạnh Hoài Chi đụng mình vài lần, cố ý để anh cảm thấy mình thắng trong gang tấc. Mạnh Hoài Chi bước xuống xe, tiến về phía Thẩm Vụ, “Anh thắng rồi.”
Thẩm Vụ định đứng dậy nhưng bị anh ấn xuống, “Yên nào, anh thắng rồi.”
Thấy Mạnh Hoài Chi được đà lấn tới, Thẩm Vụ không buồn khách sáo nữa mà thẳng thắn vạch trần, “Chẳng qua em cố ý nhường anh thôi!”
Ánh mắt Mạnh Hoài Chi chất chứa một thứ cảm xúc không tên, anh cúi xuống nhìn cậu, khàn giọng nói, “Nhưng anh vẫn thắng mà.”
Nụ cười của Thẩm Vụ cứng đờ trước ánh mắt như hóa thành thực thể kia, sống lưng cũng tê dại. Mạnh Hoài Chi chậm rãi đến gần, động tác chậm rãi nhưng khí thế bao trùm lấy đối phương lại cực kỳ mạnh mẽ, như muốn chiếm hữu, cướp đoạt. Thẩm Vụ theo bản năng muốn lùi lại nhưng anh đã áp tay lên cửa xe phía sau, nhốt cậu trong bầu không gian chật hẹp. Đột nhiên anh khựng lại, hỏi, “Em có biết nụ hôn trên đường đua là gì không?”
“…Hả?” Thẩm Vụ ngẩn ra, còn định nói: “Em biết chứ, chẳng phải chính em nói với anh sao?” Nhưng vì chợt nhận ra có gì gì đó bất thường nên cậu vội ngừng lại, nuốt khan. Sự bất thường ấy đến từ ranh giới mong manh giữa hai người, chỉ cần một câu nói nhẹ bẫng cũng có thể phá vỡ ngay lập tức. Tuy lần này không có ai chen chúc với mình nữa nhưng Thẩm Vụ lại có thể cảm nhận rõ rệt sự ngột ngạt ấy hơn bao giờ hết, đến nỗi quên cả cách thở, mãi một lát sau mới bình tĩnh lại, “…Đây đâu phải đường đua xe, chỉ là trò xe đụng thôi mà.”
Phải đến vài giây sau, Mạnh Hoài Chi mới bật cười. Ánh mắt anh âu yếm gương mặt cậu, trượt dần xuống vài phân, tiếp đó là cảm giác chóp mũi anh lướt qua cổ, rồi đến đôi môi hé mở, ướt nóng v**t v* da thịt. Anh khẽ mím môi ngậm lấy làn da non mềm, chất giọng trầm khàn rung động gần như dán sát yết hầu cậu, cảm giác tê dại thoáng chốc đã lan ra khắp cơ thể.
“Lần trước ai cắn anh ấy nhỉ?”