Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 55



Thẩm Vụ có một cảm giác rất kỳ diệu, miễn cưỡng diễn đạt thành lời thì cứ như bị tuyết ấm bao phủ vậy. Mãi một lúc lâu sau Mạnh Hoài Chi mới buông ra, nhưng vẫn lưu luyến chống một tay phía sau, nhìn cậu bằng cặp mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, bóng hình cậu phản chiếu trong mắt anh tựa như ánh sao duy nhất trên bầu trời ấy. Thẩm Vụ sực tỉnh, vội cúi đầu, che đi vùng da cổ vừa bị cắn. Mạnh Hoài Chi đứng dậy, kéo khóa túi áo khoác lấy ra một miếng băng keo cá nhân, muốn dán lên cho cậu. Bầu không khí lãng mạn lập tức tan thành mây khói, Thẩm Vụ sửng sốt, “…Sao anh lại mang băng keo cá nhân thế?”

“Vì túi anh có khóa kéo,” Mạnh Hoài Chi đùa một chút rồi lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, “Vì… Em hay bị thương.”

Trong lúc Thẩm Vụ hãy còn ngây người, Mạnh Hoài Chi xé mở miếng băng, dán lên dấu hôn, “Xong rồi.” Anh khựng lại một chút, lầm bầm, “Hồi nhỏ là xe đạp, lớn lên thì là xe đua. Xe đạp thì không sao, nhưng đua xe mà bị thương thì là chấn động não, gãy xương… Có băng keo cũng chẳng giúp được gì.”

Hồi nhỏ Mạnh Hoài Chi cũng từng bị thương vì bảo vệ Thẩm Vụ, điển hình là vết bỏng bên dưới hình xăm chữ “M”. Lớn hơn một chút, vì Thẩm Vụ bắt đầu học đi xe đạp hay luyện tập thể thao nên Mạnh Hoài Chi thường thấy trên người cậu dán băng keo. Đến năm mười sáu tuổi, Thẩm Vụ bắt đầu e dè, những thói quen xấu như hút thuốc không dám cho anh biết, bị thương cũng giấu không muốn anh thấy. Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng vuốt phẳng miếng băng, lại âm thầm vui vẻ vì có được cơ hội này, Thẩm Vụ không thực sự bị thương, và anh có thể giúp cậu che đi dấu vết chẳng phải vết thương ấy không chỉ với tư cách anh trai.

Thẩm Vụ bất giác nhớ đến vô số lần Mạnh Hoài Chi khuyên mình đổi sang một nghề khác an toàn hơn, và cả chuyện bản thân có thể chết vì đua xe. Hai người rời sân, trở lại phạm vi ghi hình của cameraman, vừa dạo bộ được một lát thì bắt gặp Lâm Yên Nhiên đang làm việc ở khu trò chơi bên cạnh. Cô nhíu mày gọi hai người lại, “Tiền bối Mạnh, anh không làm việc sao?”

“Có chứ,” Mạnh Hoài Chi gật đầu. “Tôi đang chơi với khách.” Ngẫm nghĩ một lát, anh mỉm cười nhìn Thẩm Vụ đầy ẩn ý, “Với sếp Thẩm đây.”

Thẩm Vụ câm nín. Lâm Yên Nhiên nhướn mày, “chậc” một tiếng, bước ra khỏi quầy bán vé, hít sâu bầu không khí trong lành, “Vậy thì em cũng tìm khách chơi cùng đây. Nếu người ta muốn em chơi cùng thì đành miễn cưỡng chiều theo một chút vậy… Không phải nhà ma là được.”

Cả hai nhìn theo bóng Lâm Yên Nhiên trốn việc đi xa. Lang thang thêm lát nữa, Mạnh Hoài Chi quay sang hỏi Thẩm Vụ, “Sếp Thẩm, em muốn chơi gì tiếp?”

“Ừm… buổi tối có gì hay nhỉ?” Thẩm Vụ suy tư, hỏi ngược lại.

“Vậy thì đi theo anh.” Mạnh Hoài Chi đưa tay ra, nhưng vì có máy quay nên chỉ khẽ câu lấy ngón út của cậu.

“…Vâng.” Thẩm Vụ ngược lại càng cứng nhắc.

Hai cameraman phía sau nhìn nhau, đoán rằng phần lớn cảnh quay tối nay sẽ bị cắt bỏ. Quả nhiên, cả hai đến tòa tháp biểu tượng ở trung tâm công viên, để lại hai cameraman ở chân tháp, những phân đoạn trên đường đến đây cũng bị cắt bỏ cả.

Hai người bước l*n đ*nh tháp dọc theo cầu thang xoắn ốc, leo chừng hai ba tầng lầu. Nơi đây là một đài quan sát tròn mang phong cách cổ tích, ba chiếc kính viễn vọng được đặt trên lan can, dưới chân là tranh vẽ bầu trời sao, còn phía trên là một khoảng sao trời thực thụ. Mạnh Hoài Chi ngẩng đầu nhìn ngắm, “Sao trong đêm đông vừa sáng hơn lại đẹp hơn, không cần kính viễn vọng cũng có thể thấy rất rõ.”

Thẩm Vụ cũng ngước mắt, bất giác lại nghĩ đến việc mình sẽ ra đi vào mùa đông năm sau. Mạnh Hoài Chi bất ngờ lên tiếng, thần bí nói, “Anh có một món quà muốn tặng cho em đây.”

“…Dạ?” Thẩm Vụ giật mình, vội quay sang nhìn Mạnh Hoài Chi từ đầu đến chân, với độ hào phóng của người này thì hẳn là món quà không thể nào được giấu gọn trên người được.

Mạnh Hoài Chi lục túi áo khoác, lấy ra thứ gì đó nhỏ xíu, nhỏ đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Rồi anh xòe tay ra, bên trong là một chiếc bật lửa kim loại mang phong cách hoài cổ, các góc cạnh của nó còn có dấu vết bị mòn đi rõ rệt. Chiếc bật lửa này dường như đã có tuổi đời khá lâu, nhưng được bảo quản rất kỹ lưỡng, bề mặt láng mịn óng ánh.

Thẩm Vụ khẽ nhíu mày, “Chiếc bật lửa này… Em thấy quen quen?”

Mạnh Hoài Chi điềm nhiên đáp, “Có lẽ là do hồi nhỏ em từng thấy ba anh dùng rồi chăng.”

Thẩm Vụ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, “Chú Mạnh sao…?”

Trong ký ức của Thẩm Vụ, Mạnh Từ – ba của Mạnh Hoài Chi – là một người lạnh lùng ít nói. Ngày bé Thẩm Vụ rất sợ ông, mỗi khi có Mạnh Từ ở nhà, ngay cả xem phim hoạt hình cậu cũng không dám mở âm lượng lớn. Thấy cậu bé vẫn chăm chú không chớp mắt nhìn màn hình ti vi gần như không tiếng động, Mạnh Từ lặng lẽ cầm điều khiển tăng âm lượng. Một lúc lâu sau, rốt cuộc Thẩm Vụ không chịu nổi, nhỏ giọng nói với người chú đáng sợ kia, “Chú Mạnh ơi, to quá ạ…” Nhóc vừa nói vừa bịt tai lại, như đang muốn nói âm thanh quá lớn khiến mình đau cả tai.

Mạnh Từ lặng lẽ giảm âm lượng. Thẩm Vụ to gan thêm chút, lại nói, “Nhỏ quá ạ…”

Mạnh Từ tiếp tục điều chỉnh, lúc tăng lúc giảm, cuối cùng cũng tìm được mức âm lượng vừa ý nhóc. Mạnh Hoài Chi rất giống ba mình, thậm chí còn lạnh lùng và xa cách hơn thế. Dù thế nào thì Thẩm Vụ vẫn có ấn tượng tốt về Mạnh Từ. Nhưng trước khi vợ chồng người đàn ông nghiêm nghị ấy qua đời, cậu chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ kết hôn với Mạnh Hoài Chi. Thẩm Vụ nắm chặt chiếc bật lửa mát lạnh trong tay, trong lòng nao nao một thứ cảm xúc khó nói thành lời, hỏi, “Đây là di vật của bác trai mà… Sao anh lại tặng cho em?”

“Đây là món quà ông nội tặng cho ba anh khi ông trưởng thành. Ba quý nó lắm, suốt hai mươi năm không rời nửa bước,” Mạnh Hoài Chi đáp. “Nhà anh không có vật gia truyền nào để truyền cho con dâu cả, anh nghĩ chiếc bật lửa này có lẽ cũng phù hợp. Hơn nữa nó cũng có thể có ích với em.”

Thẩm Vụ bất lực, “…Anh không phải biết em đang cai thuốc sao?”

“Anh biết,” Mạnh Hoài Chi cười đáp. “Thế nên anh sẽ cố gắng không để em buồn nữa.”

Lần trước, khi Thẩm Vụ lén hút thuốc trong sân, cậu đã nói rằng chỉ khi tâm trạng tệ mới hút thuốc. Mạnh Hoài Chi không chỉ nhớ vị trí thùng rác trong sân mà còn nhớ từng lời cậu nói lúc ấy. Bất chợt, chiếc bật lửa lạnh lẽo dường như hóa thành một nguồn nhiệt ấm áp lan tỏa từ đầu ngón tay, thấm vào từng mạch máu, vào xương cốt. Cảm giác ấm áp khiến cả người cậu như tan ra, mãi một lúc sau mới giật mình ngẩng đầu lên, “Cái gì? Con dâu sao?” Mạnh Hoài Chi vừa nói gì vậy? Gia đình không có vật tổ truyền để trao cho con dâu nên mới dùng di vật của cha để thay thế??

Mạnh Hoài Chi dường như không thấy hai từ “con dâu” kia có gì bất ổn, nghi hoặc hỏi lại, “Hửm?”

“Con dâu…” Thẩm Vụ ngơ ngác, chỉ vào mình, “Em sao?”

“Ừ,” Mạnh Hoài Chi khẳng định. “Không em thì ai, cả giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi.”

Thẩm Vụ chỉ biết lặng thinh, một lúc sau mới sửa lại, “Con gái mới là con dâu chứ.”

“Trước đây chẳng phải em cứ nói nói anh sẽ phải ‘truy thê hỏa táng tràng’ sao?”

Thẩm Vụ nghiêm túc đáp, “Đúng vậy… Nhưng mà người đó không phải em.”

Mạnh Hoài Chi thờ ơ đáp, “Ừm.”

Thấy Mạnh Hoài Chi hơi híp mắt cười như chẳng để tâm đến lời mình nói, Thẩm Vụ hít sâu một hơi, nhấn mạnh, “Thật sự không phải mà.”

Mạnh Hoài Chi thấy cậu nghiêm túc như vậy, cuối cùng cũng hơi cau mày, “…Sao cơ?”

Thẩm Vụ mím môi, không biết có nên nói thật hay không. Cậu cũng hơi sợ, chẳng lẽ phải đích thân nói với Mạnh Hoài Chi rằng, trong tiểu thuyết, người tình định mệnh của anh là Nam Đăng Vi hay sao? Mạnh Hoài Chi trầm ngâm nhìn cậu, đoán một lần trúng phóc, “Có liên quan đến Nam Đăng Vi sao?”

Thẩm Vụ tròn mắt. Mạnh Hoài Chi bình tĩnh phân tích, bày tỏ nghi hoặc bấy lâu nay,

“Em đối xử với cậu ta đặc biệt tốt, tham gia show cũng muốn dẫn cậu ta theo, còn luôn miệng nhắc đến cậu ta. Lý do em tốt với cậu ta chẳng lẽ chỉ vì gặp gỡ thoáng qua ở đoàn phim thôi sao? Hay từ trước em đã biết đến kẻ vô danh đến cả trang Baidu cũng không có đó?”

Thẩm Vụ mở to mắt, đôi đồng tử trong veo phản chiếu rõ ràng gương mặt bình tĩnh của Mạnh Hoài Chi. Mạnh Hoài Chi khẽ nhếch môi, mỉm cười đầy ẩn ý, “Quả nhiên…” Ngừng một chút, anh hỏi thẳng ra điều vẫn giấu kín trong lòng, “Trước đây em từng gặp cậu ta ở đâu đó… Rồi nhìn mặt sinh tình?”

Thẩm Vụ vừa câm nín vừa ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Một phút bốc đồng, cậu buột miệng, “Không phải, Tiểu Nam là định mệnh của anh đó.”

Mạnh Hoài Chi sững người, mọi cảm xúc trên mặt lập tức tan biến, “Em nói gì cơ?”

Những thắc mắc đã dần hé lộ bí mật về thế giới này. Thẩm Vụ dứt khoát nói rõ, “Đúng vậy, chính là Tiểu Nam… Trong tiểu thuyết, Tiểu Nam là người tình định mệnh của anh.”

Mạnh Hoài Chi nhíu mày, “Vậy thì tất cả những việc em làm đều là vì đọc cuốn tiểu thuyết đó sao?”

“Em không có đọc. Thế giới này, bản thân nó chính là một cuốn tiểu thuyết. Tuy chưa từng đọc nhưng nội dung cuốn tiểu thuyết đó tự động xuất hiện trong đầu em…” Thẩm Vụ lắc đầu, “Trước khi gặp Tiểu Nam, em đã biết được tính cách của cậu ấy, biết rằng tương lai cậu ấy sẽ trở thành ảnh đế. Đến khi gặp cậu ấy ở đoàn phim mới thấy tính cách của cậu ấy y hệt trong tiểu thuyết, dù chỉ là vai phụ nhỏ nhưng diễn xuất không hề thua kém vai chính.”

Nghe được chuyện kỳ diệu như vậy, Mạnh Hoài Chi lại chẳng hề dao động, chỉ hỏi, “Em thấy cậu ta là người thế nào?”

“Ngây thơ, hồn nhiên, vô hại, dịu dàng thiện lương, như mặt trời nhỏ vậy.”

Mạnh Hoài Chi cười nhạt, còn có chút khinh thường. Thấy Thẩm Vụ vẫn không hiểu ra sao, anh thở dài, “Không bàn đến biểu hiện của cậu ta trong chương trình, chuyện cậu ta đến nhà họ Thẩm chúc Tết, cố ý chọc giận anh cũng không cần nói thêm nữa. Một người xuất thân bình dân muốn trở thành ảnh đế đâu phải chuyện dễ dàng, dù diễn xuất có xuất sắc đến đâu cũng cần một bệ đỡ mới có thể tỏa sáng… Cậu ta không có bất kỳ mối quan hệ nào, nghe nói trước đây Tề Thế Tuấn từng không ưa cậu ta, nhưng cậu ta vẫn có thể bình an vô sự ở lại đoàn phim “Nhịp đập cuồng nhiệt” suốt một thời gian dài.”

Thẩm Vụ ngây người lắng nghe. Mạnh Hoài Chi cầm lấy chiếc bật lửa trong tay cậu, nhét vào túi áo khoác của cậu rồi nắm lấy bàn tay ấy, nói tiếp, “Em có biết fan hâm mộ thường viết đồng nhân văn cho nghệ sĩ họ yêu thích không? Họ còn thích gán ghép những người chẳng liên quan gì đến nhau. Dĩ nhiên… Không phải fan couple Vụ Dạ Thư Hoài.”

Thẩm Vụ bật cười, sau đó trầm ngâm suy nghĩ, những điểm khác biệt giữa tiểu thuyết và thực tế giờ đã có lời giải. Nếu thế giới này thực sự là một cuốn tiểu thuyết thì sức mạnh của kịch bản hẳn phải cực kỳ lớn, vậy sao có thể bị cậu dễ dàng thay đổi nhiều lần đến thế? Mạnh Hoài Chi cũng nói, “Fan hâm mộ biết hình tượng nghệ sĩ công khai với công chúng, cũng có thể biết một số chuyện riêng tư, nhưng những chi tiết cụ thể thì chưa chắc đã chính xác.”

Thẩm Vụ lại nghĩ, sự khác biệt giữa đính hôn và kết hôn có lẽ chỉ là chi tiết nhỏ trong cốt truyện, nhưng cái chết của cậu thì tuyệt đối không phải. Thẩm Vụ cụp mắt, nhẹ nhàng thốt ra tình tiết tàn nhẫn nhất trong tiểu thuyết, “Em sẽ chết.”

Mạnh Hoài Chi lập tức im lặng, nhìn về phía cậu. Thẩm Vụ lại mỉm cười, “Anh yên tâm, tận sau khi giải đua F1 năm nay kết thúc lận. Trong giải đấu này em sẽ gặp nhiều tai nạn nhưng không chết. Đến tháng Mười, sau khi thi đấu xong, tôi về nhà rồi bị ba cấm túc…” Cậu bỏ qua chuyện Thẩm Bình lén thả mình ra, “Nhưng em trốn ra được, rồi không trở về nhà nữa. Trong tiểu thuyết không viết chi tiết, em chỉ biết là vào mùa đông, trong lúc luyện tập xảy ra tai nạn. Đến lúc đó em không đi tập là được.”

Sau một khoảng lặng dài, Mạnh Hoài Chi suy nghĩ lại toàn bộ những lời Thẩm Vụ vừa nói từ đầu đến cuối, mới chậm rãi nói, “…Có lẽ vì ai đó có quá nhiều tiếc nuối nên em mới biết những chuyện này, muốn giúp em thay đổi số mệnh chăng.”

Thẩm Vụ nhắc đến cái chết của mình một cách nhẹ nhàng, thậm chí còn bật cười thoải mái, “Sao không phải là vì ông trời thấy tiếc nuối nên mới ban cho em bàn tay vàng có thể nhìn thấu tương lai chứ?”

“Nếu đúng là vậy thì tại sao nó lại để em…” Mạnh Hoài Chi phát hiện cổ họng mình nghẹn lại, phải dồn hết sức lực mới nói tiếp được nửa câu sau, “…Ở tuổi 24 chứ… Em mới có 24 tuổi.” Ngay cả bàn tay đang nắm tay Thẩm Vụ cũng khẽ run lên, anh không dám nói rằng điều đó là không thể, vì Thẩm Vụ vẫn chưa tròn 24 tuổi.

Những suy đoán rời rạc của Mạnh Hoài Chi lần đầu tiên đã thực sự hé mở một góc chân tướng của thế giới này. Nó có thể không phải là một cuốn tiểu thuyết, mà chỉ là một mẩu truyện đồng nhân do một người nào đó viết ra trong tương lai. Lý do cậu biết được tương lai, có lẽ cũng không phải vì trời cao tiếc nuối cho chàng trai đoản mệnh, mà là một người nào đó trên cõi đời này, vì cái chết của cậu và tình cảm chưa từng thổ lộ mà ôm tiếc nuối cả đời.