Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 57



Trong lúc Thẩm Vụ ghi hình chương trình, Từ Quỳnh Á và Thẩm Thiên Hành đã đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Từ Quỳnh Á hành động trong lúc nóng giận, còn Thẩm Thiên Hành thì giận dữ mất kiểm soát, nhất quyết kéo vợ lên xe, siết cổ tay bà đến đau điếng. Thẩm Thiên Hành tuy không giỏi ăn nói nhưng luôn tự nhận mình là quân tử, luôn giữ phong thái lịch thiệp với phái nữ. Hai mươi mấy năm qua ông vẫn luôn chăm sóc vợ chu đáo, dù có tức giận đến đâu cũng không bao giờ động tay động chân với vợ con, nếu không thì cuộc hôn nhân này đã chẳng kéo dài đến bây giờ.

Hồi tưởng lại những kỷ niệm xưa, Từ Quỳnh Á ngồi trên xe không ngừng rơi nước mắt. Thẩm Thiên Hành càng thêm bực, đập mạnh tay lái quát, “Khóc lóc cái gì, không phải em muốn ly hôn sao?” Lát sau ông lại dịu giọng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, “Đừng khóc nữa.”

Đến cục dân chính, cặp vợ chồng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn này mới biết hiện nay ly hôn phải qua ba mươi ngày thời kỳ cân nhắc. Thẩm Thiên Hành lập tức tự cao trở lại, thầm nghĩ thời kỳ cân nhắc này chính là dành cho những người phụ nữ như Từ Quỳnh Á, vậy nên hôm sau, khi Từ Quỳnh Á kéo vali rời đi ông còn chẳng buồn bận tâm. Thẩm Thiên Hành tự phụ và ngạo mạn cho rằng vợ chỉ nhất thời bốc đồng, sớm muộn gì cũng sẽ quay về. Hơn nữa, hết thời kỳ cân nhắc, hai người còn phải cùng nhau đến cục dân chính xác nhận ly hôn, đương nhiên ông sẽ không đồng ý.

Thẩm Bình về nhà, đến tận giờ đi ngủ vẫn không thấy bóng dáng Từ Quỳnh Á. Hai mươi mấy năm qua, Từ Quỳnh Á chưa từng qua đêm bên ngoài, dù ra ngoài ăn uống với bạn bè đi nữa, bà cũng sẽ báo trước cho gia đình và về nhà trước chín giờ tối. Thẩm Bình bèn hỏi, “Dì đâu rồi ạ, về nhà ngoại sao?”

Thẩm Thiên Hành thờ ơ đáp, “Dì con muốn ly hôn với ba nên dọn ra ngoài rồi.”

“…Sao cơ?!” Giọng Thẩm Bình run lên, “Ba à, dì không phải người bốc đồng đâu.”

Thẩm Thiên Hành hừ lạnh, cơn giận vẫn chưa nguôi. Thẩm Bình sầm mặt. Người con trai ôn hòa lễ phép, chưa từng gây phiền hà cho ba giờ đây lại lạnh giọng, “Ba mới là người bốc đồng.”

Thẩm Thiên Hành suýt nữa tức đến nhảy dựng, “Con!”

Vẻ mặt Thẩm Bình hết sức lạnh lùng, “Chắc chắn dì đã cân nhắc rất lâu rồi, dì muốn ly hôn với ba thật đấy. Không đồng ý thì có tác dụng gì chứ? Dì có thể kiện ba mà.”

“Ly hôn thì ly hôn…” Ánh nhìn sau cặp kính trở nên mờ mịt, giọng Thẩm Bình dường như nhuốm nỗi xót xa nào đó, “…Nhưng nếu dì không có ở đây, Tiểu Vụ cũng sẽ không về nữa.”

Thẩm Thiên Hành định phản bác, nhưng vì biểu cảm lạ lùng chưa từng thấy trên mặt con trai lớn mà khựng lại. Thẩm Bình trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn ông, “Tất cả là vì ba đấy.”

Cảm giác xa lạ mãnh liệt ấy khiến Thẩm Thiên Hành rùng mình.

Ba mươi ngày thời kỳ cân nhắc ly hôn trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian ấy, một ngày của Thẩm Thiên Hành dài tựa một năm. Suốt một tháng trời, ông không đợi được người vợ tủi hổ quay về làm lành mà chỉ nhận được một tờ trát tòa lạnh lùng. Trong cái nhà này, ông luôn là người nắm quyền tuyệt đối bằng những lời lẽ sắc bén và cử chỉ áp đảo, nhưng lại chưa từng nhận ra cái sai của mình dù chỉ một lần trong suốt hai mươi năm qua. Gần đây, ngoài việc vợ muốn ly hôn với mình, người con trai cả vốn hiền lành cũng bắt đầu chống lại ông. Thẩm Thiên Hành chỉ thấy giận dữ ngút trời, cho rằng tất cả thật vô lý. Mãi đến khi cầm tờ trát tòa trên tay, ông mới muộn màng nhớ lại lời Thẩm Bình, “Dì muốn ly hôn với ba thật đấy… Nếu dì không có ở đây, Tiểu Vụ cũng sẽ không về nữa.”

“Sao có thể chứ.” Thẩm Thiên Hành thì thào, vẫn không muốn tin.

Khi Từ Quỳnh Á còn ở nhà, Thẩm Vụ đã hiếm khi trở về. Đứa con trai út vốn nổi loạn, không nghe lời, vậy mà lại đổ lỗi cho người làm cha này sao? Dù nghĩ vậy nhưng trong lòng ông lại vô cớ cảm thấy bất an.

Hết thời kỳ cân nhắc ly hôn, Từ Quỳnh Á lập tức gọi điện cho chồng. Bà không phải con người cứng rắn, chỉ sợ chần chừ thêm sẽ khiến bản thân mềm lòng, tiếp tục dây dưa không dứt với Thẩm Thiên Hành, lúc đó Thẩm Vụ sẽ phải chịu thêm ấm ức. “Thẩm Thiên Hành,” bà mở lời trước.

Thẩm Thiên Hành tuy thiếu tự tin nhưng vẫn cứng họng, ra vẻ thắng thế, “…Biết hối hận rồi sao?”

“Nhận được trát tòa chưa? Mai đến tòa ly hôn.” Từ Quỳnh Á đảo mắt, dứt lời thì lập tức cúp máy.

Hôm sau, cả hai đến tòa án. Thoạt nhìn Thẩm Thiên Hành u ám như có mây đen vần vũ bao phủ, nhưng khác với mọi khi, lần này cơn giận của ông không hề bộc phát ra ngoài. Ông không thuê luật sư mà tự giác đồng ý ly hôn, ít nhất không khiến cho hai mươi năm làm vợ chồng phải kết thúc một cách quá khó coi.

Sau khi hoàn tất thủ tục, cặp vợ chồng cũ cùng trở về nhà họ Thẩm. Liệu có phải vì sự nhẫn nhịn và khoan dung của ông hôm nay mà Từ Quỳnh Á cuối cùng đã hối hận? Thẩm Thiên Hành âm thầm ôm hi vọng. Nhưng Từ Quỳnh Á còn chẳng buồn ngẩng đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc còn sót lại cùng với cuốn hộ chiếu đã gần hết hạn sử dụng dưới đáy ngăn kéo. Là vợ Thẩm Thiên Hành, mẹ của hai đứa con, bao năm qua bà hiếm khi đi xa, ngay cả những lần du lịch trong nước cũng ít ỏi đến đáng thương. Thẩm Thiên Hành thấy vậy thì chau mày, “Lấy hộ chiếu làm gì? Em định đi đâu?”

Từ Quỳnh Á liếc xéo một cái, “Đi xem con trai thi đấu chứ đi đâu?” Người này không nói được câu nào tử tế hay sao?

“Anh biết.” Thẩm Thiên Hành nén cơn giận, cố gắng dịu giọng, “Lần nào ở nhà xem nó thi đấu em cũng sợ hãi la hét ầm ĩ, vậy mà giờ còn đòi đến tận nơi xem?”

“Đúng vậy, tôi sợ, nhưng là sợ Tiểu Vụ bị làm sao,” Từ Quỳnh Á đáp. “Nhưng nó cũng sẽ sợ, nên tôi phải đến tận nơi ở bên nó.”

Thẩm Thiên Hành nhất thời không nói nên lời. Tuy giọng điệu của Từ Quỳnh Á vẫn nhẹ nhàng nhưng từng lời thốt ra lại nặng tựa ngàn cân, “Thẩm Thiên Hành, đến lúc đó tôi sẽ chuyển hộ khẩu của Tiểu Vụ ra khỏi nhà họ Thẩm, anh không được phép mắng nó nữa. Nhưng anh vẫn là cha ruột của nó. Tiền tiêu vặt không được thiếu, cổ phần công ty cũng không được thiếu. Tết nhất, sinh nhật, anh cũng phải gọi điện, nhắn tin chúc mừng thằng bé. Đã nghe rõ chưa?”

“Anh…”

Từ Quỳnh Á kéo vali, không quay đầu lại, “Tôi đi đây.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Hành mím chặt môi, muộn màng hạ giọng, dịu dàng đến xa lạ, “Để anh… đưa em về.”

***

Dạo này Thẩm Bình phiền muộn không thôi. Thẩm Vụ không muốn để ý đến anh, ngay cả Từ Quỳnh Á cũng đã ly hôn với Thẩm Thiên Hành. Anh cảm thấy mối liên kết giữa mình và Thẩm Vụ đang dần trở nên quá mong manh, sách chuyên môn đầu tư trên tay mà chẳng đọc nổi một chữ. “Giám đốc Thẩm,” thư ký gõ cửa. “Giám đốc Mạnh đến rồi.”

Mạnh Hoài Chi yêu cầu thư ký của mình hẹn trước qua thư ký của Thẩm Bình, bỏ qua mối quan hệ thân quen giữa hai nhà mà sắp xếp cuộc gặp này một cách công tư phân minh. Thẩm Bình day day trán, “Mời cậu ta vào.”

Mạnh Hoài Chi bước vào, đợi thư ký của Thẩm Bình rời đi, không ngồi xuống mà đứng trước bàn làm việc của đối phương, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đến hủy hợp đồng cho Thẩm Vụ.”

Thẩm Bình vừa thong thả xem tài liệu vừa thờ ơ đáp, “Em ấy không cần phải hủy hợp đồng.”

Dù là người đang đứng, nhưng Mạnh Hoài Chi lại có vẻ thong dong tự tại, thậm chí còn thoải mái hơn cả đối phương, “Anh lúc nào cũng khiến em ấy không vui thôi.”

Thẩm Bình ngừng tay, bất đắc dĩ ngẩng đầu. Mạnh Hoài Chi hờ hững nhìn người đối diện, “Có thể em ấy đang chờ anh giải thích, chờ anh xin lỗi, nhưng tôi chỉ mong…” Anh dừng lại một chút, rồi mới tiếp, “Anh tránh xa em ấy một chút. Chuyển hợp đồng của em ấy sang M+ Entertainment đi, cứ thoải mái ra điều kiện.”

Thẩm Bình giận đến mức bật cười, lớp mặt nạ bất động như núi cũng bắt đầu nứt ra, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Mạnh Hoài Chi thản nhiên đáp, “Tôi tưởng anh sẽ tôn trọng mong muốn của Thẩm Vụ.”

“Chẳng lẽ em ấy lại muốn đến M+ Entertainment sao? Không thể nào.”

Nghe giọng điệu chắc chắn đến bất thường như vậy, Mạnh Hoài Chi chỉ nhìn anh, hỏi, “Sao lại không thể?”

“Cậu chu đáo đến quá đáng, Tiểu Vụ không thích thế, cậu không biết sao? Ngày thường thì không sao, nhưng thằng bé không muốn sự nghiệp của mình bị người khác chi phối.” Thẩm Bình nở một nụ cười cực kỳ hoàn hảo, khó chịu hệt như giọng điệu của anh, “Cậu không hiểu nó chút nào.”

Những lời chưa nói là anh biết Thẩm Vụ thích Mạnh Hoài Chi. Dù hiện tại Thẩm Vụ có giấu giếm tốt đến mức nào nhưng một thanh niên non nớt mới biết yêu sao có thể lừa được con mắt tinh tường của người anh trai trăm ngàn mưu mô. Vì phải lòng người anh nhà bên nên khoảng cách tuổi tác từng mang đến cho cậu muôn vàn yêu thương chiều chuộng giờ đây lại trở thành rào cản. Cậu bắt đầu để tâm đến khoảng chênh lệch bốn tuổi kia, để tâm đến những năm tháng mình mãi mãi không đuổi kịp, vậy nên cũng sẽ không muốn vào công ty của Mạnh Hoài Chi, không muốn hưởng thụ sự quan tâm đến từ người anh trai đó.

“Anh không hề biết mong muốn của Thẩm Vụ.” Ánh mắt Mạnh Hoài Chi lơ đãng, giọng điệu nhẹ bẫng, không rõ có phải đang nói với Thẩm Bình hay không.

Thẩm Bình liếc nhìn anh, tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Thẩm Vụ là em trai mình, máu mủ ruột rà, có bí mật gì mà mình lại không biết chứ?

Mạnh Hoài Chi lại khẽ mỉm cười, thong thả đáp lời, “Mong muốn của em ấy chính là tôi.”

***

Thẩm Vụ làm việc tay ngang trong giới giải trí, vài tháng qua chỉ có một bộ phim và một chương trình giải trí, thời gian còn lại đều dành để chuẩn bị cho giải đấu vào cuối tháng ba. Cậu cũng ít liên lạc với người đại diện Nhiếp Bác, lần này lại đột nhiên nhận được điện thoại từ anh ta, bất ngờ biết được hợp đồng của mình đã được chuyển sang M+ Entertainment. Cậu ngơ ngác đến công ty tìm Mạnh Hoài Chi, thấy đối phương không giấu nổi nụ cười, đáp, “Anh hai em bán em cho anh rồi.”

Thẩm Vụ câm nín, sao trước đây cậu không biết Mạnh Hoài Chi thích nói đùa vậy nhỉ.

“Bây giờ M+ Entertainment sẽ quản lý công việc diễn xuất và đại diện thương hiệu của em, cũng không khác trước nhiều đâu. Sau này La Kim Nghi sẽ phụ trách dẫn dắt em, có thể cô ấy sẽ sắp xếp lịch trình khi em có thời gian, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là của em, cô ấy chỉ đưa ra gợi ý và làm trung gian với bên thứ ba chứ không ép buộc.”

Thẩm Vụ không khỏi ngạc nhiên, lần này cậu không chỉ bị “bán”… không, không chỉ bị chuyển hợp đồng sang công ty mới mà Mạnh Hoài Chi còn giao cả người đại diện của mình cho cậu.

“Dù hiện tại anh là cấp trên của em, nhưng chúng ta đều do La Kim Nghi quản lý, nên cũng coi như đồng nghiệp đi. En cứ xem anh như tiền bối cùng công ty là được.”

Thẩm Vụ không nói nên lời, trở thành đồng nghiệp với Mạnh Hoài Chi sao? Hai ngày trước, Nhiếp Bác đã tâm sự với cậu một tràng dài, đại khái là cảm ơn về quãng thời gian hợp tác, đồng thời cũng rất kỳ vọng vào tương lai của cậu. Nhiếp Bác ấp úng mất một lúc mới thay Thẩm Bình truyền lời, “Nếu ở chỗ sếp Mạnh có gì không vui thì cứ quay về tìm sếp Thẩm, lúc nào cũng được.”

Thẩm Vụ không hiểu ý nghĩa sâu xa cho lắm, nhưng có một điều cậu chắc chắn, “Ở bên anh Hoài Chi tôi sẽ không cảm thấy không vui.”

Ngược lại, Mạnh Hoài Chi cũng từng nói thẳng với Thẩm Bình, “Anh lúc nào cũng khiến em ấy không vui.”

Nhiếp Bác không rõ nội tình, chỉ trung thực truyền lại lời Thẩm Vụ cho Thẩm Bình.

Vậy là hợp đồng của Thẩm Vụ đã được chuyển sang M+ Entertainment. Nhưng vai diễn trong Nhịp đập cuồng nhiệt đã kết thúc, bốn tập của Chuyến thám hiểm kỳ thú cũng đã xong xuôi, cậu sắp đi thi đấu, tạm thời không cần công việc mới. Mạnh Hoài Chi và cậu nghĩ giống nhau, thuận thế đề nghị, “Em gửi hết lịch trình thi đấu cho La Kim Nghi đi, để cô ấy sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho. Xong việc cô ấy sẽ xác nhận lại với quản lý đội đua của em.”

Lịch lưu diễn của Mạnh Hoài Chi và lịch thi đấu của cậu gần như trùng nhau. Mỗi tuần, giải đấu sẽ có một chặng mới, mỗi chặng kéo dài ba ngày, gồm một buổi luyện tập, một buổi thi đấu xếp hạng và một buổi thi đấu chính thức. Trong tuần nghỉ giữa các chặng, hầu hết các tay đua sẽ ở lại địa phương, tiệc tùng trên du thuyền hay la cà quán bar mua vui, tận hưởng hết mình. Thẩm Vụ vốn định nếu chặng đấu không quá xa thì sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng lần này có Từ Quỳnh Á đi cùng, hành trình thi đấu mệt mỏi bỗng trở thành một chuyến du lịch vòng quanh thế giới, khiến cậu vô cùng mong chờ. Chẳng bao lâu sau, cậu nhận được cuộc gọi từ Thẩm Bình, “Tiểu Vụ, em đã đặt trước khách sạn cho tám chặng đầu chưa? Anh hỏi quản lý Đàm thì anh ta nói em tự sắp xếp.”

Thẩm Vụ nghi hoặc hỏi lại, “Em không vội, có chuyện gì sao?”

Thẩm Bình đáp, “Ba tháng này anh không bận, ít nhất có thể đi cùng em tám chặng, những chặng sau thì chưa biết.”

Thẩm Vụ vô thức mân mê ngón tay, “…Vậy anh hỏi chị Kim Nghi đi, anh Hoài Chi bảo chị ấy sẽ sắp xếp cho bọn em.”

“Mạnh Hoài Chi?” Thẩm Bình lặp lại, có lẽ nhớ đến lịch lưu diễn của Mạnh Hoài Chi, ngập ngừng một thoáng rồi nói, “Được, anh biết rồi.”

“Dạ.” Thẩm Vụ nghĩ lại lời anh vừa nói, quan tâm hỏi han, “Công việc của anh chắc bận rộn lắm nhỉ, nghỉ ba tháng có lẽ không ổn. Anh không cần đi cùng em đâu, xem trực tuyến là được, đến trường đua cũng đâu thấy gì.”

Mãi một lúc lâu sau, Thẩm Bình mới chật vật đáp lời, “Ừ, để anh xem.”