Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 58



Thẩm Vụ gửi toàn bộ vé do Mạnh Hoài Chi chuẩn bị cho Kỳ Tụng để ông tự mời Từ Quỳnh Á. Cậu muốn mẹ được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc ấy phải do chính bà lựa chọn. Kỳ Tụng cũng thẳng thắn, không giấu diếm điều gì, thế là Từ Quỳnh Á lại gọi điện cho Thẩm Vụ. Giờ đây giữa hai mẹ con chẳng còn gì phải e dè nữa, Từ Quỳnh Á đi thẳng vào vấn đề, “Sao con đưa nhiều vé cho chú Kỳ Tụng thế?”

“Mẹ chưa xem tập ba Chuyến thám hiểm kỳ thú sao? Chú ấy bảo mình là fan của con đấy.” Thẩm Vụ cố ý trêu đùa, “Đó là món quà con dành tặng cho fan hâm mộ.” Ngừng một chút, cậu nghiêm túc nói tiếp, “Chú ấy… Hình như đã thích mẹ từ rất lâu rồi.”

Từ Quỳnh Á im lặng hồi lâu, mới do dự cất lời, “… Mẹ không hề biết.”

Thẩm Vụ không khỏi bật cười, “Mẹ à, mẹ giống con thật đấy.”

Giọng Từ Quỳnh Á cũng thoáng ý cười, “Phải là con giống mẹ mới đúng chứ?”

“Mẹ này,” Thẩm Vụ quay lại chuyện chính. “Dù sao thì khách sạn mẹ ở cứ để con lo. Những lúc không thi đấu, con sẽ đưa mẹ đi chơi, chỉ là con có thể hơi bận… Mẹ đồng ý với chú cũng được, nếu không thì cứ đi cùng con. Nhưng con nghĩ nếu đi du lịch ở nước ngoài, có thêm một người bạn đồng hành chắc sẽ tốt hơn đúng không?”

“Được rồi, để mẹ suy nghĩ,” Từ Quỳnh Á đáp. “Thôi con tập trung chuẩn bị cho trận đấu đi, đừng lo lắng cho mẹ quá.”

“Vâng vâng vâng, con biết rồi.”

***

Sau khi ghi hình xong tập cuối Chuyến thám hiểm kỳ thú, Thẩm Vụ chuẩn bị mọi thứ chu toàn rồi lên đường sang châu Âu để tham dự trận đấu đầu tiên. Thẩm Bình gọi điện cho cậu, báo rằng mình có việc không thể đi cùng, hẹn sẽ đến vào chặng thứ hai. Thẩm Vụ không thuyết phục được Thẩm Bình, đành nói, “Anh tự quyết định nhé, miễn là không ảnh hưởng đến công việc là được, xem thiếu một hai trận cũng không sao mà.”

Giọng điệu của cậu khiến Thẩm Bình yên tâm phần nào, “Được, chặng đầu anh sẽ cổ vũ cho em online vậy. Nhất định phải cẩn thận đấy.”

Thẩm Vụ không còn coi đội đua là nhà hay chiến đấu một mình như trong tiểu thuyết nữa, ngay cả chuyến bay dài hàng chục tiếng đồng hồ buồn tẻ cũng đã có người đồng hành cùng cậu. Chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Mạnh Hoài Chi phải nửa tháng nữa mới bắt đầu nên anh có thể đi cùng, Từ Quỳnh Á và Kỳ Tụng cũng đi, ngồi ngay hàng ghế phía sau.

Một chặng đua kéo dài ba ngày: một ngày dùng để luyện tập, làm quen với đường đua, một ngày đua phân hạng xác định vị trí xuất phát và một ngày thi đấu chính thức. Tốc độ trung bình của xe đua F1 là khoảng 200 km/h, tốc độ tối đa có thể vượt ngưỡng 900 km/h, chẳng khác nào bay sát mặt đất. Cũng như những chiếc điện thoại thông minh nội địa đạt đến đỉnh cao về kỹ thuật chế tác nhưng lại chật vật với công nghệ cải tiến chip, thương hiệu xe hơi nội địa Hoa An cũng vậy, động cơ không đủ sức cạnh tranh tại những giải đua đỉnh cao như F1. Tổng giám đốc Hoa An là một người mê đua xe. Trước đây, nhờ động cơ tự phát triển, Hoa An từng thống trị F3, sau đó đã mạnh tay đầu tư, dựa vào động cơ từ đội đua F1 kỳ cựu DZ mới vượt qua ngưỡng cửa F2. Đến khi Thẩm Vụ gia nhập, Hoa An đã lần đầu tiên đặt chân vào đấu trường F1. Nhưng vì lý do an toàn, Thẩm Vụ kiên quyết yêu cầu sử dụng động cơ do Hoa An tự phát triển. Động cơ nội địa thiếu sức mạnh, khiến cậu chỉ đạt vị trí 11/20 trong cuộc đua phân hạng giữa các tay đua hàng đầu thế giới, nhưng thành tích này đã được xem là rất đáng khích lệ.

F1 áp dụng hệ thống tính điểm. Chỉ cần tránh xảy ra tai nạn trong vòng đua chính, hoàn thành số vòng và lọt vào top 10, tay đua sẽ giành được điểm tương ứng. Trong số hai mươi tay đua, gần một nửa số người đã từng vô địch thế giới. Dù Thẩm Vụ có xếp chót như trong tiểu thuyết thì đội tuyển lần đầu tham dự F1 cũng sẽ không phàn nàn, cậu vẫn là niềm tự hào của họ. Nhưng lần này, với đặc quyền nắm giữ vận mệnh trong tay, cậu muốn trở thành niềm tự hào mà chính bản thân cũng có thể hãnh diện.

Chủ nhật, ngày thứ ba, cuộc đua chính thức bắt đầu. Thẩm Vụ cùng Mạnh Hoài Chi và Từ Quỳnh Á đến trường đua. Để tránh điều tiếng, Kỳ Tụng cố ý đặt khách sạn riêng rồi tự mình xuất phát. Tại trường đua, Từ Quỳnh Á đến khu vực khán đài bạch kim do Mạnh Hoài Chi đặt trước, Kỳ Tụng cũng đến rất đúng giờ. Thẩm Vụ kiểm tra xe đua lần cuối thật cẩn thận, sẵn sàng cho trận đấu chính thức đầu tiên. Mạnh Hoài Chi ở lại phòng điều hành tại khu vực bảo trì, cùng huấn luyện viên và các đồng đội không thi đấu cổ vũ cậu qua màn hình.

Hai mươi chiếc xe đua xếp hàng theo thứ tự tại khu vực xuất phát. Giữa khán đài rộn ràng tiếng hò reo, người phụ nữ nắm tay trước ngực nguyện cầu trông thật lạc lõng. Kỳ Tụng không tiện ôm, cũng không thể nắm tay hay chạm vào bà trấn an, chỉ có thể ngồi bên dịu dàng an ủi, “Quỳnh Á, đừng lo. Đường đua F1 đã rất lâu không xảy ra tai nạn gì nghiêm trọng rồi. Tiểu Vụ cũng hiểu rõ mức độ nguy hiểm nên mới cố ý chọn động cơ nội địa…”

Thẩm Vụ biết Từ Quỳnh Á, cũng không muốn cậu đua xe giống Thẩm Thiên Hành, nhưng bà chưa từng phản đối mà chỉ âm thầm lo lắng trong lòng. Vì thế cậu không nói nhiều về chuyện đua xe mà lúc nào cũng sẽ trấn an mẹ. Kỳ Tụng đã tìm hiểu về các mùa giải F1 trước đây, lần gặp trước còn hỏi han Thẩm Vụ về quá trình chuẩn bị và ghi nhớ cả những chi tiết nhỏ nhặt, vậy nên lúc này an ủi Từ Quỳnh Á cũng có vẻ rất thuyết phục. Nghe vậy, Từ Quỳnh Á buông lỏng đôi tay đang nắm chặt, nhưng đôi mày thanh tú vẫn khẽ chau lại, “Nếu thằng bé biết sẽ nguy hiểm thì đã chẳng dấn thân vào…”

“Tiểu Vụ đã 23 tuổi rồi, ắt sẽ tự biết chừng mực.” Kỳ Tụng mỉm cười, nhìn quanh rồi nói tiếp, “Em xem, không ngờ lần đầu tham gia giải đua F1 mà Tiểu Vụ đã có nhiều fan đến cổ vũ thế này, còn có cả fan nước ngoài nữa.”

Từ Quỳnh Á nhìn đám đông cuồng nhiệt đang reo hò cho các tay đua, chỉ khẽ thì thào, “Bình an trở về là được…”

Cuộc đua sắp bắt đầu. Mỗi vòng đua, khán giả trên khán đài chỉ được thấy chiếc xe lướt qua một lần, bình luận viên sẽ có nhiệm vụ cập nhật tình hình trận đấu theo thời gian thực.

“Nghe nói tay đua Thẩm sử dụng động cơ do Hoa An tự phát triển. Hoa An là đội đua F1 đầu tiên của Trung Quốc, và Thẩm là tay đua người Trung đầu tiên cũng như duy nhất hiện nay. Liệu cậu ấy có viết nên một huyền thoại phương Đông trên đường đua được hay không?”

Bình luận viên còn lại tiếp lời, “Hãy cùng xem màn thể hiện của tay đua Trung Quốc này nhé.”

“Khởi đầu không thuận lợi, Thẩm xuất phát ở vị trí thứ 11, hiện tại đã tụt xuống vị trí thứ 16…”

“Động cơ thiếu sức mạnh, quá bất lợi trên đường đua thẳng.”

“Đây là điểm yếu bẩm sinh mà tài năng và nỗ lực của tay đua cũng khó lòng bù đắp…”

“Cậu ấy từng phá kỷ lục vòng cua nhanh nhất ở giải F2. Vì là lần đầu tham dự giải F1 nên áp lực của cậu chắc chắn rất lớn. Đường đua Monta sở hữu những khúc cua phức tạp nhất thế giới, liệu tại đây cậu có thể mang đến bất ngờ cho chúng ta hay không?”

Trận đấu đầu tiên của Thẩm Vụ đã đối mặt ngay với đường đua có những khúc cua mang đầy tính thách thức. Động cơ của Hoa An vẫn còn yếu kém, nếu không thể tận dụng những khúc cua để vượt lên giành thứ hạng cao hơn và tích lũy điểm số tại đây thì ở những đường đua đơn giản hơn phía sau sẽ càng khó cạnh tranh với các đội đua quốc tế và động cơ ngoại nhập. Một cuộc đua bao gồm hàng chục vòng đua với hàng trăm khúc cua, khoảng cách giữa các xe chỉ chênh lệch vài mili giây, tình thế thay đổi chóng mặt. Tại đây, hiếm có nhà vô địch nào có thể giữ vững ngôi vương liên tiếp, thiên tài có thể thoáng chốc rơi khỏi đỉnh cao, những tay đua bị xem nhẹ cũng rất có khả năng bứt phá ngoạn mục, trở thành nhân tố bất ngờ nhất.

Tất cả đều là cơ hội của Thẩm Vụ. Cậu cảm nhận dòng máu nóng đang âm ỉ sục sôi, nhưng trong lòng lại phẳng lặng như mặt hồ yên tĩnh. Cậu điềm tĩnh vượt qua năm khúc cua, leo lên vị trí thứ mười lăm. Trong số hai mươi đội đua, có ba đội có ưu thế vượt bậc, hơn mười đội từng bứt phá, những đội còn lại chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa. Thẩm Vụ lặng lẽ vượt lên cũng không thu hút nhiều sự chú ý, một nửa khán đài là fan của ba đội hàng đầu, đang reo hò cổ vũ cho cuộc tranh đua top đầu. Sau hơn mười vòng, Thẩm Vụ vượt lên vị trí thứ mười hai, đôi khi sẽ được bình luận viên khen ngợi, “Một pha vượt trong góc cua tuyệt đẹp!”

Đúng lúc này, trời đổ mưa. Cơn mưa xuân chợt đến xối ướt những khúc cua vốn đã phức tạp. Bánh xe vận hành tốc độ cao rất dễ bị trượt, đặc biệt là khi vào cua, thế là khi Thẩm Vụ đang thong dong trên đoạn đường thẳng thì hai chiếc xe phía trước đã bất ngờ trượt ra ngoài, bị cậu vô thức vượt mặt. Đến khúc cua khiến họ “ngã ngựa”, Thẩm Vụ vẫn điềm tĩnh vượt qua suôn sẻ hệt như trước khi trời mưa, một mạch tiến vào top mười, lọt vào vùng tính điểm, ống kính cuối cùng cũng hướng về phía cậu. Lời dặn dò của huấn luyện viên truyền đến qua tai nghe, “Thẩm Vụ, giữ vững tâm lý, từ từ thôi. An toàn là trên hết. Vẫn còn nhiều khúc cua, vẫn còn cơ hội vượt.”

Thẩm Vụ có vẻ còn bình tĩnh hơn cả huấn luyện viên, “Em biết.”

Thông qua loa ngoài, chất giọng điềm tĩnh vang lên trong phòng giám sát. Mạnh Hoài Chi vẫn không tài nào thả lỏng, chỉ có thể căng thẳng đứng đó, mắt dán chặt vào màn hình theo dõi chiếc xe đỏ lửa đang lao vun vút như một tia sét.

Thời gian qua, Thẩm Vụ đã thẳng thừng đối mặt với nỗi sợ cái chết mơ hồ kia, nghiền ngẫm từng mẩu thông tin về nhân vật phụ là mình trong tiểu thuyết, đặc biệt là sau khi Mạnh Hoài Chi nói rằng đây có thể chỉ là một tác phẩm của người hâm mộ. Cậu cảm thấy mình chẳng còn sợ hãi nữa. Làm gì có định mệnh nào? Tác phẩm kia biến cậu thành một vai phụ bi kịch, khiến cho mọi dấu hiệu đều bị diễn giải thành một định mệnh u ám. Nếu cậu đã vượt qua bao biến cố trên đường đua mà vẫn bình an vô sự thì khó mà gặp chuyện trong lúc luyện tập. Trên sân tập không có xe khác giành đường, không có những cú va chạm bất ngờ, sao có thể lao vào vách tường được? Nếu như tác giả không nắm rõ chi tiết thì với góc nhìn của một tay đua chuyên nghiệp, cậu đã nghĩ đến vài khả năng: hoặc động cơ hay phụ tùng hỏng, hoặc đường đua có vấn đề, hoặc thời tiết xấu – nguyên nhân phổ biến nhất. Trong tiểu thuyết, cậu chết vào một ngày đông âm u giá lạnh, có thể có sương mù, có tuyết hoặc mưa, biết đâu lại gặp chuyện trong một ngày mưa.

Vì thế, lần thi đấu này Thẩm Vụ cực kỳ cẩn trọng. Có lẽ nhờ tâm thế bình tĩnh nên khi các tay đua khác bực bội chửi thề vì cơn mưa cản trở, cậu lại vô tình nhặt được vài cơ hội vượt lên mà chẳng hề tốn sức. Chỉ còn vài vòng cuối, Thẩm Vụ ổn định xếp ở vị trí thứ chín, hai xe thứ mười và mười một đang cạnh tranh căng thẳng phía sau nhưng đều bị cậu bỏ lại một khoảng. Trong màn mưa mịt mù, cậu bám sát chiếc xe thứ tám. Phòng theo dõi của Hoa An cực kỳ náo nhiệt, dù phần lớn đồng đội không được thi đấu nhưng vẫn sôi nổi phân tích tình hình, tin rằng cậu đang chờ cơ hội vượt lên ở một khúc cua lớn. Tay đua thứ tám không dám xem thường, liên tục đánh lái để chặn đường. Thẩm Vụ cũng không vội. Huấn luyện viên không dám lên tiếng, sợ làm cậu phân tâm, nhưng Thẩm Vụ đã lên tiếng trước, trầm tĩnh và chắc chắn, “Em chuẩn bị vượt đây.”

Mạnh Hoài Chi nhíu mày, mắt dán chặt lên màn hình không dám chớp. Cuối cùng cũng đến khúc cua Thẩm Vụ muốn, một góc khuất không có khán đài, hai bên đều là mặt cỏ, rất an toàn. Cậu dự định vượt trong góc cua, nhưng tay đua dẫn trước như đọc được ý định đó mà chiếm trước góc cua phía trong. Cơ hội không thể bỏ lỡ, Thẩm Vụ tăng tốc tối đa, dùng động cơ nội địa thử sức vượt ngoài góc cua. Đối thủ lại chặn đường, Thẩm Vụ cua sát thảm cỏ, chọn góc cua nhỏ nhất rồi vượt qua trong gang tấc. Tựa như ngọn lửa xé toạc màn mưa, trường đua bùng nổ, bình luận viên gào lên, “Trời ạ! Một pha vượt ngoài góc cua ngoạn mục!”

“Chỉ thiếu chút nữa là trượt ra ngoài rồi… Tim tôi suýt ngừng đập đó!”

“Phải nói tâm lý của Thẩm vững vàng đến khó tin, chẳng giống một tay đua 23 tuổi chút nào. Tôi có cảm giác cơn mưa đáng ghét này như đang giúp sức cho cậu ấy vậy.”

“Đúng vậy, nếu không có mưa thì động cơ Hoa An khó mà vượt lên được.”

Lúc này, nhân lúc tay đua thứ bảy phía trước không đề phòng, Thẩm Vụ thừa thắng xông lên vượt qua, chỉ chớp mắt đã leo lên vị trí thứ bảy. Động cơ Hoa An đã được khai thác đến giới hạn, cậu cũng hài lòng, chỉ mong giữ vững vị trí này. Bình luận viên thông báo: phía trước, hai đội đua top đầu đang đối đầu quyết liệt. Hai tay đua cùng đội và một đối thủ cũ, ba nhà vô địch thế giới không ai chịu nhường ai. Đúng lúc này tai nạn xảy ra. Ba chiếc xe va chạm trong lúc tranh đua, dù điều này là bình thường nhưng đường đua trơn trượt do trời mưa khiến hai xe dẫn đầu cùng lao ra ngoài, dẫn đến hư hỏng nặng, phải bỏ cuộc ngay lập tức. Xe thứ ba cũng vì tránh va chạm mà vô tình trượt khỏi đường đua. Hai xe dẫn đầu buộc phải rời bỏ cuộc đua, còn chiếc xe may mắn thoát nạn đang cố gắng trở lại. Nhưng chỉ sau vài giây chậm trễ, tay đua ấy đành bất lực nhìn những chiếc xe phía sau vượt qua. Đích đến đã cận kề, dù có là tay đua hàng đầu cũng chẳng thể xoay chuyển tình thế.

Thẩm Vụ lao qua vạch đích, bất ngờ giành vị trí thứ tư, tích lũy được 12 điểm. Chỉ những tay đua lọt top 10 mới được tính điểm. Theo như các mùa trước, ba vị trí đầu thường đạt trên 100 điểm, còn trên 10 điểm là đủ để lọt vào top 10 chung cuộc. Nói cách khác, dù các trận sau có phải bỏ cuộc sớm thì Thẩm Vụ cũng không thể nào xếp chót với 0 điểm như trong tiểu thuyết được.

Thẩm Vụ mở màn đầy thắng lợi. Chứng kiến ba tay đua dẫn đầu sẽ lên bục nhận giải, nhưng cậu chẳng hề ghen tị, mang tâm trạng phấn khởi bước về khu vực bảo trì như đang lướt trên mây. Xung quanh rộn ràng tiếng reo hò, chỉ duy nhất Mạnh Hoài Chi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, vì thế Thẩm Vụ lập tức chú ý đến anh. Bị các đồng đội phấn khích vây quanh, cậu mỉm cười đáp lại từng lời chúc mừng và cảm ơn tất cả mọi người. Mạnh Hoài Chi lẳng lặng đứng phía xa nhìn cậu, tựa như ngọn núi tĩnh lặng giữa gió tuyết. Phải mất một lúc, Thẩm Vụ mới len qua đám đông, cuối cùng đến được trước mặt Mạnh Hoài Chi. Cả thế giới bỗng chốc tĩnh lặng. Thẩm Vụ chợt lúng túng, khẽ gọi, “Anh Hoài…”

Mạnh Hoài Chi bất ngờ dang tay kéo cậu vào lòng. Tuy không thấy được vẻ mặt anh lúc này nhưng Thẩm Vụ có thể mường tượng ra cảnh anh nhắm mắt lại, gương mặt căng thẳng lạnh băng, dồn sức hít sâu từng hồi như thể vừa thoát khỏi lằn ranh sinh tử, cho dù anh vẫn luôn ở trong khu vực bảo trì an toàn. Mạnh Hoài Chi từng xem phát sóng trực tiếp các trận đua của Thẩm Vụ nhiều lần nhưng khi lần nào giống với lúc này: Thẩm Vụ trên sân đấu chạy đua với tử thần, còn mình chỉ có thể bất lực dõi theo từ căn phòng cách đó một bức tường. Cách đây không lâu, Thẩm Vụ còn kể anh nghe về kết cục phải chia lìa mãi mãi trong tiểu thuyết.

“Thật tốt quá.” Hơi thở ấm áp phả bên cổ Thẩm Vụ, Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Mùi hương quen thuộc ngập tràn xoang mũi, cảm giác mềm mại mà chân thực trong lòng bàn tay, tất cả đều quá đỗi tuyệt vời.