“Thẩm Vụ! Ơ, Thẩm Vụ đâu rồi? Đi rồi sao?”
“Vừa nãy còn thấy cậu ấy mà.”
“Thầy Mạnh… Ơ, cũng không thấy thầy Mạnh luôn, hai người họ đi cùng nhau à?”
Thẩm Vụ như vừa rơi vào một khoảng không tĩnh lặng giữa thế giới ồn ào, chỉ nghe thấy nhịp tim ồn ã đan xen của cả hai.
“Thầy Thẩm?” Một nhân viên trường quay mở cửa xe phía bên kia, lẩm bẩm, “Ơ, không có trong xe sao…”
Thẩm Vụ nhìn gương mặt lạnh lùng như sương tuyết đối diện, sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc hòa hợp một cách hoàn hảo với khí chất của anh, nhưng cặp mắt đen sâu thẳm vốn dĩ lạnh lùng, giờ đây lại dịu dàng nhìn cậu. “Đi thôi,” Mạnh Hoài Chi thì thầm, giọng khàn đặc, còn đưa tay miết nhẹ vành tai Thẩm Vụ. Cái chạm khơi lên luồng điện ngứa ran, từ vành tai chậm rãi lan tỏa khắp tứ chi, khiến Thẩm Vụ khẽ run lên.
“A! Thầy Thẩm! Hai người ở đây sao, đạo diễn Châu đang tìm anh đó…”
Nhân viên trường quay cần mẫn kiếm tìm, gần như phải áp sát mặt vào lớp cửa kính xe mờ, cuối cùng cũng tìm thấy hai người. Thẩm Vụ hấp tấp lùi lại một bước, lúng túng sờ mũi, ậm ừ lên tiếng.
Đạo diễn Châu phụ trách quay quảng cáo là người cực kỳ khắt khe với tác phẩm của mình. Đây là lần đầu tiên ông hợp tác với thương hiệu ô tô hàng đầu trong nước và một vận động viên kiêm nghệ sĩ đang hot. Ông rất trân trọng cơ hội này, thấy Thẩm Vụ vừa trở lại bèn nói, “Tiểu Thẩm, cảnh cậu đỡ xe này tôi muốn quay lại một lần nữa… Khoan, cậu vừa làm gì mà mặt đỏ thế?”
Thẩm Vụ: “…”
Quá trình quay quảng cáo kết thúc khá suôn sẻ. Vài ngày sau, Thẩm Vụ tiếp tục chuẩn bị cho chặng đua mới. Mạnh Hoài Chi lại đột nhiên hỏi, “Em có đeo sợi dây chuyền treo nhẫn không thế?”
Thẩm Vụ gật đầu, “Sợi dây chuyền tặng cho anh là em mang từ trong nước sang đó, tất nhiên em cũng mang chiếc của em rồi.”
Mạnh Hoài Chi vốn không để tâm đến cốt truyện gì đó cho lắm, vậy mà lúc này lại tháo dây chuyền khỏi cổ, lấy chiếc nhẫn đưa cho Thẩm Vụ, “Chúng ta đổi nhẫn nhé? Dù sao cũng giống nhau mà.”
“Sao thế ạ?” Thẩm Vụ tuy thắc mắc nhưng vẫn lập tức lấy chiếc nhẫn trong túi ra.
“Chẳng phải em nói anh là nam chính của thế giới này sao.” Mạnh Hoài Chi trao đổi nhẫn giữa hai sợi dây chuyền gần như giống hệt nhau, dù trước sau vẫn gần như chẳng có khác biệt gì nhưng anh vẫn cực kỳ nghiêm túc. Anh trả dây chuyền lại cho Thẩm Vụ, “Anh cảm thấy như thế sẽ tốt hơn.”
Thẩm Vụ cười hỏi, “Cho em hưởng ké vận may của nam chính hả?”
Mạnh Hoài Chi cũng mỉm cười, “Ừ.”
Thẩm Vụ vui vẻ trêu đùa, “Dù sao trong tiểu thuyết thì em cũng sẽ bình an hoàn thành các trận đấu năm nay mà. Hơn nữa em còn biết trước cả rồi, chẳng phải càng an toàn sao?”
Sở dĩ Mạnh Hoài Chi đợi đến sau một vài trận đấu mới đề nghị đổi nhẫn còn là vì một lý do khác. Do vấn đề đặt lịch sân khấu nên đêm diễn đầu tiên của anh trùng với lịch thi đấu của Thẩm Vụ, nhưng lại ở hai thành phố khác nhau nên không thể đi cùng cậu được. Tổ chức concert rất vất vả, Thẩm Vụ chưa từng tham gia nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng biết được đại khái. Mạnh Hoài Chi vừa là sếp, vừa là nhân viên, luôn rất có trách nhiệm trong công việc. Từ khâu xác nhận địa điểm, thiết kế sân khấu, đến phối hợp với âm thanh, ban nhạc, luyện giọng, chuẩn bị tạo hình… tất cả đều phải qua tay anh một lần.
Tối thứ sáu, Mạnh Hoài Chi bay sớm đến địa điểm tổ chức concert, chuẩn bị cho một đêm thứ bảy cháy hết mình. Anh vốn định sáng chủ nhật sẽ bay về sớm để xem nửa sau trận đấu của Thẩm Vụ, nhưng vì chuyến bay bị hoãn nên buộc phải đợi ở sân bay đến tận chiều. Ba ngày bận rộn liên tục làm anh mệt mỏi rã rời, ngay cả gương mặt lạnh lùng vốn ít để lộ cảm xúc giờ đây cũng không giấu nổi vẻ uể oải.
Trong ba ngày Mạnh Hoài Chi bận rộn, Thẩm Vụ cũng tất bật với cuộc thi. Đường đua của trận thứ hai rất chuẩn mực, các đoạn đường thẳng và góc cua được đo vẽ cực kỳ chuẩn chỉnh. Đây là loại đường đua mà các tay đua kỳ cựu yêu thích và thành thạo nhất nên họ chiếm ưu thế rất lớn, không mắc một sai lầm sơ đẳng nào. Thẩm Vụ không vào được top 10, kết thúc ở vị trí thứ 15. Dù không ghi được điểm nhưng những tay đua bị cậu vượt mặt cũng đều thuộc hàng top thế giới, hoàn thành cuộc đua là đủ, không có gì đáng tiếc.
Đội đua rầm rộ muốn tổ chức tiệc ăn mừng, nhưng Thẩm Vụ không mấy hứng thú. Cậu từ chối rồi cùng Từ Quỳnh Á trở về khách sạn. Đến cửa phòng, bà nhìn con trai rồi bất ngờ đưa tay lau đi mồ hôi trên thái dương cậu, dù biết con đã lớn nhưng bà vẫn không kìm được mà dặn dò, “Toàn là mồ hôi, con về tắm mau đi, đừng để bị cảm.”
Suốt quá trình thi đấu, cậu luôn đội mũ bảo hộ kín mít, vì lái xe tốc độ cao nên não bộ phải hoạt động hết công suất để đưa ra quyết định trong tích tắc, cơ thể cũng mướt mồ hôi. Trên đường về ngồi trong xe ấm, phải đến khi mẹ nhắc nhở cậu mới nhận ra lưng áo thi đấu bó sát đã ướt đẫm, dinh dính. “Vâng, vậy con về nhé.”
Tạm biệt Từ Quỳnh Á xong, cậu thả mình ngồi xuống sô pha, vừa định lấy điện thoại hỏi Mạnh Hoài Chi về chuyến bay bị hoãn thì bỗng có tiếng gõ cửa. Người đứng bên ngoài đúng là Mạnh Hoài Chi. Anh không trang điểm, gương mặt vẫn thanh tú như vậy, nhưng dưới mắt đã thâm quầng, vô tình làm vẩn đục cảm giác thoát tục, thư thái nơi anh. Thẩm Vụ vội mời anh vào, hỏi, “Chắc là anh mệt lắm hả? Máy bay vừa hạ cánh sao?”
“Ừ.” Mạnh Hoài Chi mệt đến mức chỉ thốt ra được một âm tiết, không cần Thẩm Vụ mời, anh đã tự giác ngồi xuống sô pha. Một lát sau, anh nhìn bộ đồ đua chưa thay trên người Thẩm Vụ, hỏi, “Em cũng vừa về à?”
“Vâng, em vừa thi đấu xong thì gặp được fan hâm mộ, trò chuyện với họ một lúc nên giờ mới về,” Thẩm Vụ đáp. “Em đi thay đồ tắm rửa trước đây, anh… đợi một lát rồi quay lại nhé?” Cho đến tận bây giờ, khi định tắm rửa trong phòng khách sạn, cậu vẫn theo bản năng muốn bảo Mạnh Hoài Chi ra ngoài trước.
Nhưng Mạnh Hoài Chi chỉ lười biếng ngồi đó chẳng buồn nhúc nhích, “Lát nữa anh sẽ về nghỉ, em cũng qua đây ngồi đi.”
Sô pha là loại hai người ngồi, Thẩm Vụ đành ngồi sang phía đối diện.
“Hôm nay em thi đấu thế nào?”
“Em không giành được điểm.”
“Không bị thương chứ?”
“Không ạ.”
Mạnh Hoài Chi hỏi gì Thẩm Vụ đáp nấy. Mãi một lúc sau, Thẩm Vụ mới sực nhớ ra, hỏi lại, “Buổi diễn của anh thế nào? Vẫn thuận lợi chứ?”
“Ừ,” Mạnh Hoài Chi đáp. “Nhưng mệt lắm, chủ yếu là lúc đợi máy bay. Anh đã đợi gần ba tiếng ở sân bay, lên máy bay rồi nhưng chưa cất cánh được ngay nên lại phải ngồi đợi thêm vài tiếng nữa.”
Thẩm Vụ đã làm em trai khác cha khác mẹ của Mạnh Hoài Chi mười mấy năm trời, trong suốt quãng thời gian đó, Mạnh Hoài Chi vẫn luôn là người chăm sóc, quan tâm cậu. Trước đây thỉnh thoảng cậu cũng hỏi thăm anh về chuyện thi cử, nhưng Mạnh Hoài Chi thường chỉ đáp ngắn gọn, “Tốt lắm, không vấn đề gì,” những chi tiết cụ thể hơn thì rất hiếm khi thấy anh chia sẻ. Lần này cậu chỉ quan tâm hỏi han như thường lệ, nào ngờ người kia lại trút hết nỗi lòng, như thể đang tìm chỗ tựa vào. Thẩm Vụ lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy nên có phần lúng túng, nói năng cũng lắp bắp, “Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ… Hay anh, anh về nghỉ sớm đi?” Vừa nói xong cậu đã hối hận ngay, Mạnh Hoài Chi vừa than mệt, cậu đã vội vàng đuổi người ta về, chẳng khác nào mấy anh trai EQ thấp hay bảo “Em uống nhiều nước ấm vào”.
“Ừ, lát nữa anh về.” Mạnh Hoài Chi cũng không làm theo lời cậu ngay.
Thẩm Vụ lại bắt đầu nghĩ ngợi, hiếm khi cảm thấy không khí giữa mình và Mạnh Hoài Chi lại ngượng ngùng đến thế, bèn tìm cớ thoát thân, “Vậy anh cứ ngồi nghỉ nhé, em đi tắm…”
Cậu vừa định đứng dậy thì bất ngờ bị Mạnh Hoài Chi nắm lấy cánh tay, kéo ngược trở lại, lần này còn gần anh hơn một chút, gần đến nỗi có thể nhìn sâu vào cặp mắt đen thẳm của đối phương, trong đó là cả một bầu trời giông tố mù mịt, dường như có thứ gì đó nóng bỏng như lửa đang sắp sửa bùng lên. Thẩm Vụ bất giác nín thở. Mạnh Hoài Chi khẽ mỉm cười, đuôi mắt hơi cong lên, cặp mắt đen chợt sáng bừng, chút ánh đỏ mờ ảo như ngọn lửa kia có lẽ là phản chiếu từ bộ đồ đua xe của cậu. Mạnh Hoài Chi chăm chú nhìn cậu, bàn tay nắm cánh tay cậu chậm rãi trượt xuống, đan chặt vào bàn tay trần không bị quần áo che phủ, da thị kề sát da thịt. Thẩm Vụ cảm giác từ sống lưng đến đầu ngón tay mình đều đã cứng đờ, giọng nói cũng trở nên gượng gạo chưa từng có, “Nếu anh mệt thì… Có muốn, dựa vào em không?”
Mạnh Hoài Chi đồng ý ngay, không chút do dự dựa tới, nhưng không phải nghiêng đầu tựa lên vai cậu mà là ôm chặt lấy cậu từ phía trước, ngực kề ngực, gác cằm lên hõm cổ cậu, hít vào thở ra như mê muội, giọng nói trầm khàn đến tê dại, “Yên nhé, để anh hít một lúc.”
Đầu óc Thẩm Vụ lập tức trống rỗng, “Vâng, anh cứ ôm… Ơ?” …Gượm đã. Hình như Mạnh Hoài Chi vừa nói là “để anh hít một lúc”?
Mạnh Hoài Chi lập tức dùng hành động để chứng minh lời mình vừa nói. Anh nhấc cằm lên rồi vùi mũi vào hõm cổ cậu.
Thẩm Vụ: “…” Hít cái gì mà hít! Em đâu phải mèo đâu! Em còn chưa tắm nữa!
Nghĩ đến đó, Thẩm Vụ bỗng thấy hai tai nóng ran, hẳn là vì ngượng ngùng, vội nói, “Em chưa tắm đâu đó, đừng, người em toàn mồ hôi thôi.”
Mạnh Hoài Chi nghe vậy lại lấy đà hít một hơi thật sâu, đôi tay thuận thế ôm chặt lấy lưng cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên người cậu, “Chẳng có mùi gì hết.”
Tuy cả lời nói lẫn hành động của anh đều nghiêm túc nhưng Thẩm Vụ lại ngượng chín mặt. Mạnh Hoài Chi đang cảm nhận một con người, không phải hương hoa hay thức ăn thơm lừng lướt ngang qua khứu giác, mà là một con người bằng xương bằng thịt, với hơi ấm, với nhịp tim, với da thịt và xúc cảm như chính mình. Hơn nữa, để “hít” cậu, đôi môi mềm mại của anh còn liên tục lướt qua hõm vai, qua sườn cổ, như hôn mà chẳng phải hôn, từng hơi thở phả ra đều nóng rát. …Đáng lẽ mình nên bất chấp mà đi tắm trước, Thẩm Vụ thầm nghĩ.
Thẩm Vụ đang hối hận vì lỡ mất cơ hội đi tắm, còn Mạnh Hoài Chi vẫn ôm chặt lấy cậu không buông, ra sức hít hà nơi hõm cổ cậu như thể chẳng bao giờ thỏa mãn. Điện thoại trên tay vịn sô pha bỗng rung lên, tiếng nhạc chuông réo rắt phá tan bầu không khí nóng bỏng đầy ái muội. Mắt Thẩm Vụ sáng lên, lần đầu tiên cảm thấy vui vì một cuộc gọi đến vậy, “Điện thoại của em! Có người gọi!”
Mạnh Hoài Chi quay đầu liếc màn hình một cái, “Là Nam Đăng Vi.” Nói xong, anh lại gác cằm về chỗ cũ, ôm Thẩm Vụ trong lòng chặt hơn một chút.
Thẩm Vụ câm nín, vậy ra vừa rồi Mạnh Hoài Chi tách ra chỉ để xem người gọi là ai thôi sao? Thẩm Vụ cựa quậy, tiếng quần áo cọ xát vào nhau sột soạt, “Người em toàn mồ hôi thôi, thật đó… Để em nghe điện thoại trước đã, Tiểu Nam ít khi gọi, hẳn là có chuyện gấp…”
Thẩm Vụ mất công nói một tràng dài, chuông điện thoại cũng đã ngừng reo, nhưng Mạnh Hoài Chi chỉ thơm nhẹ lên má cậu, trả lời đúng một câu, “Không bẩn.”
Thẩm Vụ: “…” Thật muốn để các fan đến xem thần tượng mắc chứng sạch sẽ nhà mình lúc này.
Một lát sau, Thẩm Vụ cuối cùng cũng tìm được cơ hội vươn nửa người ra, với lấy điện thoại. Cuộc gọi đã thôi đổ chuông từ lâu, màn hình khóa đầy những tin nhắn chưa đọc.
Tiểu Nam: Nghe nói đường đua của anh hôm nay chủ yếu là dựa vào động cơ, bất lợi cho anh, vậy mà anh vẫn thi đấu xuất sắc, quá lợi hại!
Tiểu Nam: Lúc trước chưa có dịp nói với anh, em vừa nhận một vai trong phim mới, tên là Vĩ tuyến bắc, vừa mới khởi quay đó ~
Tiểu Nam: Em diễn vai nam chính luôn nhé!! [nhảy nhót] [xoay vòng]
Đọc đến đây, Thẩm Vụ thoáng ngẩn ra, rồi nhanh chóng trả lời lại: [Chúc mừng chúc mừng! Anh vừa về khách sạn, giờ mới mở máy, không nghe thấy cậu gọi.]
Gửi tin xong, cậu ngẩng lên, bắt gặp Mạnh Hoài Chi đang nhìn vào điện thoại của mình bằng ánh mắt hình viên đạn, gương mặt vừa mới thả lỏng như được sạc đầy năng lượng giờ lại sa sầm như có thể nhỏ ra mực. Thẩm Vụ vô thức nuốt khan, vắt óc ngẫm nghĩ một lúc rồi từ từ xoay người, nằm xuống đùi Mạnh Hoài Chi, mềm giọng lấy lòng, “Anh ơi.”
Mạnh Hoài Chi nghe vậy thì cúi đầu nhìn, hai hàng lông mày giãn ra, cánh tay nhẹ nhàng áp lên ngực cậu. Chỉ cách một lớp áo đua xe mỏng manh nhưng dẻo dai, Thẩm Vụ gần như có thể cảm nhận được đường nét của từng ngón tay m*n tr*n lồng ngực mình. Cảm giác hơi nhột khiến cậu không nằm yên nổi, đành giữ tay Mạnh Hoài Chi lại, ngước mắt nhìn anh, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, “Tiểu Nam vừa bảo cậu ấy nhận một vai trong phim, hiện giờ đang trong quá trình quay. Nhưng… bộ phim này em đã biết từ lâu rồi, từ trước khi quen cậu ấy lận, vì trong tiểu thuyết có nhắc đến. Đây là một tác phẩm kinh phí thấp của một đạo diễn mới… sẽ được đề cử ở liên hoan phim Cannes vào tháng năm sang năm.” Thẩm Vụ vừa nói vừa trầm trồ thán phục, “Chẳng mấy diễn viên chịu nổi nỗi khổ này đâu. Đạo diễn đó thậm chí còn không trả nổi thù lao, chỉ hứa sẽ chia lợi nhuận phòng vé theo tỷ lệ cho các diễn viên chính. Tiểu Nam là nam chính nên sẽ được chia nhiều nhất, hẳn phải lên đến vài chục triệu đó.”
Thẩm Vụ gối đầu lên đùi Mạnh Hoài Chi, cảm giác quen thuộc khiến chút ngượng ngùng ban đầu tan biến. Cậu thoải mái xoay người nằm nghiêng, mái tóc bông xù cọ qua eo bụng Mạnh Hoài Chi không ít lần. Cốt truyện trong tiểu thuyết lại lần nữa ứng nghiệm, dù Mạnh Hoài Chi không ít lần đứng bên bờ vực phá vỡ hình tượng thì cậu vẫn kiên định tin vào thiết lập “đóa hoa thanh cao” của anh. Hiện tại có lẽ… đóa hoa thanh cao đã bộc lộ cảm xúc nhiều hơn, trở nên gà mẹ một chút, nhưng dù thế nào thì tóm lại vẫn rất thanh cao. Vì thế, cậu thậm chí còn quên mất rằng Mạnh Hoài Chi là nam chính tiểu thuyết Tấn Giang, một người đàn ông với mọi “công năng” đều vượt trội hơn hầu hết mọi người.
Lớp vải quần jeans hơi thô ráp, thứ gì đó cộm lên cọ đến cái gáy mịn màng của Thẩm Vụ, cảm giác ấy nào có thể bỏ qua. Nhận ra điều bất thường, cậu lập tức nằm im không dám động đậy, nhưng đã muộn. Đúng lúc này điện thoại reo, cùng với đó là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, lại có người gọi đến.