Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 59



Từ Quỳnh Á xem Thẩm Vụ thi đấu, lòng nơm nớp lo lắng. Nhìn cậu vượt qua từng khúc cua đầy mạo hiểm mà vẫn an toàn, bà cũng dần bị cuốn theo bầu không khí sôi động của khán đài, bất giác vỗ tay cổ vũ. Khán giả chủ yếu là nam giới, khi thứ hạng cuối cùng được xác định, bầu không khí phấn khích dần lắng xuống, một vài người chú ý đến hai người châu Á nổi bật ở góc khán đài. Từ Quỳnh Á luôn giữ một khoảng cách lịch sự với Kỳ Tụng, đứng giữa đám đông thô kệch quả thực là hạc giữa bầy gà. Những người xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ, lát sau, một người đàn ông tóc xoăn bước đến bắt chuyện. Tuy người này để râu nhưng lời nói cử chỉ vẫn còn mang chút non nớt, chiếc áo khoác oversize trên người cũng là kiểu được giới trẻ ưa chuộng. Anh chàng dùng thứ tiếng Anh ngọng nghịu hỏi xin thông tin liên lạc của Từ Quỳnh Á. Bà không quá thông thạo tiếng Anh, theo bản năng nhìn sang Kỳ Tụng. Kỳ Tụng mỉm cười ôn hòa, đáp lại bằng tiếng Anh, “Con trai cô ấy cũng trạc tuổi anh rồi đấy.”

Người đàn ông tóc xoăn tròn mắt ngỡ ngàng, cứ tường người châu Á này đang trêu mình. Thấy anh ta có vẻ hơi bực bội, Kỳ Tụng nhẹ nhàng khoác vai Từ Quỳnh Á, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Ngôn ngữ nói có thể bất đồng nhưng ngôn ngữ cơ thể thì không có biên giới, thấy cử chỉ thân mật của Kỳ Tụng, người đàn ông ngoại quốc mới hiểu ra, đoán rằng hai người có thể là vợ chồng, đối phương không mắng mình đã là quá lịch sự rồi. Sau khi rõ ràng mọi chuyện, anh chàng vội xin lỗi, trước khi rời đi còn nhận lỗi bằng cách khen vợ người ta một tiếng, “She’s so beautiful.”

Kỳ Tụng mỉm cười, “Thank you.”

Cuộc đối thoại cuối cùng rất đơn giản, Từ Quỳnh Á cũng hiểu, bất đắc dĩ thở dài, “Em đã sắp năm mươi rồi.”

Đối phương mỉm cười, khóe mắt khẽ cong lên, dịu dàng lạ thường, còn điềm nhiên nói đùa, “Rõ ràng mới bốn mươi bảy thôi mà, chưa tròn năm mươi đâu.” Kỳ Tụng thì thầm, ánh mắt lạc vào khoảng không vô định, “Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều năm. Nói không tiếc nuối thì không hẳn, nhưng nghĩ đến việc em đã dành những năm ấy để nuôi dạy Tiểu Vụ thành một đứa trẻ tuyệt vời như vậy thì anh thấy chờ thêm một chút cũng không sao. Nếu chúng ta sống đến năm bảy mươi tuổi thì thời gian ở cạnh nhau sẽ dài hơn những năm đã bỏ lỡ mà, không phải sao?”

“Bảy mươi tuổi thì ít quá. Ít nhất cũng phải tám, chín mươi chứ.” Từ Quỳnh Á nhoẻn miệng cười, “Nhưng…”

Lời nói còn bỏ ngỏ, Kỳ Tụng cũng hiểu sự do dự của bà. Thẩm Thiên Hành không chịu ly hôn, nhất quyết ép bà đến bước đối mặt nhau tại tòa, gần như đã mài mòn hết tình cảm của bà bao nhiêu năm nay, nhưng hơn hai mươi năm ân tình sao có thể dễ dàng quên đi như thế. Nỗi thất vọng tựa như cát bụi dần dần tích tụ thành núi, cuối cùng bùng nổ, sụp đổ, nhưng trong làn mưa bụi mịt mù vẫn còn đâu đó những sợi tơ tình day dứt. “Đã đợi hơn hai mươi năm rồi, còn sợ gì nữa chứ?” Kỳ Tụng nhẹ nhàng mỉm cười, còn cố ý nói đùa, “Đừng nghĩ nhiều, “ở cạnh nhau” mà anh nói… Chỉ là cùng xem Tiểu Vụ thi đấu thôi.”

Từ Quỳnh Á cũng khẽ bật cười. Trong quá trình xem Thẩm Vụ thi đấu, hai người cũng không thiếu chủ đề nói chuyện. Yên lặng chưa được vài giây, Kỳ Tụng lại nói, “Chúng ta đến chúc mừng Tiểu Vụ thôi.”

Thẩm Vụ không tự mãn, cũng không tổ chức ăn mừng rình rang cho vị trí thứ tư có phần nhờ may mắn này mà chỉ mời mọi người cùng dùng bữa tại một nhà hàng địa phương. Ở xứ người tự do hơn nhiều so với trong nước, không lo fan cuồng vây kín, cũng không sợ bị người qua đường hiếu kỳ xúm lại soi mói.

Đến trận đua thứ hai đã xảy ra vài sự cố không hẳn bất ngờ. Thẩm Vụ lấn sân showbiz, còn cùng Mạnh Hoài Chi tham gia chương trình truyền hình ăn khách, cả hai cái tên hiện tại đều đang làm mưa làm gió. Số fan hâm mộ đến xem trực tiếp tại trường đua không nhiều nhưng lượt xem trực tuyến các sự kiện thể thao lại tăng vọt nhờ có cậu.

Tất nhiên trong số khán giả, không thể thiếu được fan hâm mộ của Mạnh Hoài Chi. Họ chăm chú dõi theo từng góc máy lia qua khán đài, hy vọng có thể bắt gặp bóng dáng anh nhà giữa biển người chật kín, nhưng không chỉ không tìm thấy Mạnh Hoài Chi mà còn bất ngờ phát hiện một gương mặt quen thuộc khác – Kỳ Tụng. Kỳ Tụng đã gần năm mươi tuổi, khác hoàn toàn những nam thần tượng trẻ khiến người hâm mộ phát cuồng. Ở độ tuổi này, ông cũng đã qua thời kỳ bị cư dân mạng săm soi đời tư, nhưng suốt bao năm nay ông vẫn chưa lập gia đình, cũng chưa từng có tin đồn hẹn hò với bất kỳ ai trong giới giải trí. Vậy nên khi Kỳ Tụng xuất hiện trên khán đài cùng một người phụ nữ mang nét Á Đông đã lập tức gây ra một cuộc thảo luận không nhỏ.

[Người đẹp bên cạnh anh Kỳ là ai vậy? Có ai biết không?]

[Chẳng lẽ là chị dâu?!]

[Chị dâu khí chất đỉnh thật, chỉ là ảnh chụp lén thôi mà đã đẹp thế này, đúng là cốt cách mỹ nhân!]

[Chị dâu là người ngoài ngành sao? Tuy chưa thấy bao giờ nhưng lại thấy quen quen…]

[Anh Kỳ ở ẩn bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng có tin vui rồi, tui rưng rưng luôn!]

[Nếu được làm con gái anh Kỳ, tui không dám tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc cỡ nào đâu!]

[Nếu ảnh kết hôn sớm hai mươi năm thì tốt rồi, để bây giờ tui ứng tuyển làm con dâu luôn!]

[Kết hôn muộn cũng không sao, tui sẵn sàng chờ chồng tương lai lớn lên mà! (đầu chó)]

Các chặng đua đều nằm ở châu Âu, những nét đẹp Á Đông xuất sắc trên khán đài hiếm hoi đến mức nổi bật, trở thành tâm điểm chú ý giữa đám đông những người hâm mộ đua xe cuồng nhiệt phong trần. Thậm chí ở một góc khán đài khác, Thẩm Bình cũng bị những cặp mắt tinh tường của cư dân mạng phát hiện ra.

[Cho hỏi chút, anh trai đeo kính ở góc phải ảnh thứ hai là ngôi sao nào vậy? Tên là gì thế?]

[Là người Trung sao? Chẳng lẽ làng giải trí còn có mỹ nam mà tui chưa biết mặt?]

Một nghệ sĩ nhỏ của Đàn Tinh Entertainment tình cờ lướt thấy bài đăng, ngay lập tức nhận ra người trong ảnh. Cô nàng bèn đăng tấm hình đó lên Weibo của mình, kèm dòng trạng thái: [Giám đốc Thẩm nhà mình đây mà. (le lưỡi)]

Một hòn đá nhỏ khuấy động ngàn con sóng lớn.

[Hả? Gì? Đây là sếp tổng của Đàn Tinh Entertainment ấy hả?]

[Vãi, sếp tổng mà đẹp hơn cả minh tinh vậy!]

[Đàn Tinh Entertainment còn tuyển nhân viên không? Tui xung phong ứng tuyển đầu tiên!]

[Mà khoan, Thẩm Vụ trước đây dưới trướng Đàn Tinh Entertainment đúng không? Sếp Thẩm đến xem ảnh thi đấu hả?]

[Khoan đã, cả hai đều họ Thẩm… Tui cảm giác mình vừa phát hiện ra bí mật động trời gì đó rồi!]

[Ha ha ha họ Thẩm là họ các sếp mà, có gì lạ đâu!]

Những cuộc bàn tán sôi nổi về những vị khán giả đặc biệt này không kéo dài lâu, Thẩm Bình nhanh chóng xử lý những thông tin lộn xộn, đồng thời đẩy lên vài bài đăng liên quan đến trận đấu. Một số tài khoản thể thao nổi tiếng đã lên tiếng phổ cập về giải đua F1 phức tạp, giúp cư dân mạng hiểu được thành tích hiện tại của Thẩm Vụ đáng kinh ngạc đến mức nào. F1 là giải đua xe đẳng cấp cao nhất thế giới, và Thẩm Vụ không chỉ là tay đua F1 đầu tiên của Trung Quốc, mà hơn một nửa đối thủ của cậu còn là những nhà vô địch thế giới. Hiện tại điểm số của cậu đã vững vàng nằm trong top 10, và nếu tiếp tục thi đấu thuận lợi thì việc leo lên thứ hạng cao hơn nữa cũng không phải không thể. Ngoài ra, tài khoản Weibo chính thức của Đàn Tinh Entertainment bỗng dưng tăng thêm vài nghìn người theo dõi mà chẳng hiểu vì sao. Thẩm Bình lần theo dấu vết, phát hiện nguồn cơn chính là bài đăng Weibo của một nghệ sĩ trong công ty.

@Diễn viên Chúc Văn Văn: Giám đốc Thẩm nhà mình đây mà…

Chúc Văn Văn? Thẩm Bình nhớ Thẩm Vụ từng nhắc đến cái tên này, chính anh cũng đã dặn người theo dõi cô ta. Lần này, anh trực tiếp yêu cầu thư ký lấy số điện thoại của cô, gọi thẳng một cuộc, “Tôi là Thẩm Bình, xóa bài đăng Weibo đó đi.”

“Tại sao vậy sếp Thẩm? Chuyện này chẳng phải tốt cho công ty chúng ta sao?” Chúc Văn Văn khó hiểu hỏi. “Sếp lớn của các công ty khác, hễ có chút tài năng hay điểm đặc biệt gì cũng đều khoe ra để quảng bá cho công ty mà. Sếp Thẩm à, anh xem, cư dân mạng đều đang khen Đàn Tinh Entertainment mà. Họ bảo anh là sếp cũ của Thẩm Vụ, còn lặn lội ngàn dặm đến xem cậu ấy thi đấu, khen anh vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng…”

“Chúc Văn Văn,” Thẩm Bình lạnh lùng ngắt lời. “Cô ký hợp đồng vào bộ phận nào?”

Chúc Văn Văn thoáng chột dạ, giọng nói lộ vẻ lo lắng, “Bộ phận diễn viên ạ…”

Thẩm Bình lặp lại, “Biết rồi thì xóa đi.”

***

Gần đây, ngoài thi đấu, Thẩm Vụ còn nhận lời mời từ tập đoàn Hoa An – nhà tài trợ của đội đua – để trở thành người đại diện toàn cầu duy nhất của hãng. Trước đây Hoa An cũng từng hợp tác với các ngôi sao nổi tiếng, vì đua xe vốn là một lĩnh vực kén người xem nên người đại diện cần là những ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn. Gần đây, hợp đồng với người đại diện trước đó vừa hết hạn, đúng lúc Thẩm Vụ bước chân vào làng giải trí, tổng giám đốc Hoa An đã đích thân gửi lời mời đến cậu. Thẩm Vụ vốn có mối quan hệ thân thiết với đội đua Hoa An nên việc quay một quảng cáo miễn phí cho hãng là điều khó lòng từ chối. Cuối cùng người đại diện La Kim Nghi đích thân đứng ra đàm phán, làm việc công tư phân minh, giúp cậu giành được một hợp đồng đại diện với mức giá cực kỳ ấn tượng.

Trong khoảng thời gian nghỉ giữa hai chặng đua, Thẩm Vụ dành một ngày đến studio của Hoa An để quay quảng cáo. Slogan quảng cáo ô tô thường xoay quanh những mục tiêu như phá bỏ giới hạn, đón đầu chông gai phía trước, dũng cảm vượt qua khó khăn thử thách… kỳ thực lại rất hợp với nghề nghiệp và tính cách của Thẩm Vụ. Tuy nhiên, việc giữ vẻ mặt lạnh lùng đọc thoại trước ống kính lại không hề dễ. Đến đoạn “dũng cảm khai phá”, đạo diễn nhíu mày nhìn màn hình giám sát, quát lớn, “Cắt! Thẩm Vụ… Cậu nhìn cái xe si tình như thế làm gì? Đây là quảng cáo ô tô chứ có phải phim thần tượng đâu!”

Thẩm Vụ câm nín. Hình như cậu từng nghe Ôn Thế Hoa nói vậy một lần rồi thì phải, nhưng lần này lại phản tác dụng. Cậu ngượng ngùng cọ cọ nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, chột dạ cam đoan, “Quay lại lần nữa đi ạ, lần này chắc chắn sẽ không như vậy.”

Lần này Mạnh Hoài Chi theo cậu đi làm, anh suy nghĩ một lúc rồi chỉ tay về phía một góc tối, “Vậy anh qua kia đợi em.” Nói xong, anh tiến lên vài bước, rồi thêm vài bước nữa, để Thẩm Vụ có đi vòng quanh xe chăng nữa cũng không thể thấy mình.

Thẩm Vụ: “…”

Mãi đến khi đạo diễn liên tục hô ok mấy lần Mạnh Hoài Chi mới vội vàng lại gần, chẳng vì lý do gì đặc biệt, mà chỉ là đưa nước cho Thẩm Vụ. Thẩm Vụ vui vẻ nhận lấy. Cách đó không xa, đạo diễn lớn tiếng gọi, “Tiểu Thẩm! Lại đây xem chút đi!”

Thẩm Vụ nghiêng đầu đáp lại, đồng thời đưa tay kéo nhẹ Mạnh Hoài Chi, “Đạo diễn chờ em chút!”

Hai người đi đến phía bên kia của chiếc xe, vừa khéo tránh được ánh mắt của mọi người và ống kính máy quay. Đạo diễn và các nhân viên đang bàn bạc sôi nổi, còn ở phía bên kia, hai con người lại lặng lẽ thì thầm to nhỏ. Hôm nay là ngày 27 tháng 4, cũng giống như ngày 30 tháng 7, đây là ngày mà Thẩm Vụ nhớ kỹ trong lòng. “Chúc mừng sinh nhật anh Hoài Chi,” Thẩm Vụ nói. “Em có quà tặng anh này.”

Dường như lúc này Mạnh Hoài Chi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, lộ vẻ ngạc nhiên, “Quà gì thế?”

Thẩm Vụ cong mắt cười, lấy từ trong túi ra một hộp trang sức, “Là… dây chuyền ạ.”

Một sợi dây chuyền bạc đơn giản nằm trong lòng bàn tay Thẩm Vụ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh bắt mắt. “Em cũng có một chiếc giống vậy,” Thẩm Vụ giới thiệu. “Nhìn bình thường vậy thôi nhưng không tầm thường đâu nhé. Em đã thử rất nhiều kiểu nhưng kiểu này lồng vào nhẫn của hai đứa mình là hợp nhất rồi.”

Mạnh Hoài Chi nhận lấy sợi dây chuyền, cúi đầu chăm chú ngắm nghía, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm tựa như những vì sao lấp lánh trong đêm dài vô tận. Một lúc lâu sau, anh mới lục túi, lấy ra chiếc nhẫn giống hệt chiếc của Thẩm Vụ, “Vừa hay anh cũng mang theo.”

Thẩm Vụ không ngờ anh lại mang theo nhẫn cưới bên mình, nhưng cũng rất vui, bởi ngay lúc này anh có thể chứng minh món quà này đặc biệt đến nhường nào. Mạnh Hoài Chi tháo dây chuyền, xâu chiếc nhẫn vào. “Đẹp mà, phải không?” Thẩm Vụ vội hỏi.

Mạnh Hoài Chi ừ một tiếng rồi lập tức đeo dây chuyền lên cổ. Cùng một kiểu dây chuyền, cùng một chiếc nhẫn, dù là món trang sức độc nhất vô nhị trên thế giới nhưng mỗi người lại sở hữu một chiếc giống hệt nhau. Hành động mang theo nhẫn bên mình và quyết định đeo ngay quà sinh nhật của Mạnh Hoài Chi khiến Thẩm Vụ hết sức hài lòng, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Chiếc nhẫn treo trên dây chuyền vừa vặn nằm vào vị trí bên dưới xương đòn, kề sát bên trái tim. Mạnh Hoài Chi trân trọng nâng chiếc nhẫn lên hỏi, “Có đẹp không?”

Thẩm Vụ ra sức gật đầu. Vừa lúc nhìn thấy hình xăm chữ “M” lấp ló trên cổ tay đối phương, cậu không khỏi hỏi ra thắc mắc bao lâu nay, “À, hình xăm của anh…”

“Tò mò như vậy sao?” Mạnh Hoài Chi khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi mở lời, “Em còn nhớ… Hình xăm này được xăm khi nào không?”

Thẩm Vụ đáp ngay, “Khi anh tốt nghiệp cấp ba.”

Mạnh Hoài Chi lại hỏi, “Còn em thì sao?”

“Em mới tốt nghiệp cấp hai…”

“Ừ, lúc ấy em mười bốn tuổi.” Mạnh Hoài Chi v**t v* cổ tay, “Là chữ M, nhưng không chỉ có vậy.”

Thẩm Vụ chăm chú nhìn đối phương, hồi lâu không nói nên lời. Từ năm mười sáu tuổi, cậu đã không còn muốn gọi Mạnh Hoài Chi là “anh Hoài Chi” nữa. Hai năm sau, đến khi tốt nghiệp cấp ba, có thời gian thư thả, cậu suy nghĩ mãi, trăn trở mãi mới nhận ra cảm giác khác lạ trong lòng là gì, hình như… cậu đã đem lòng thích người anh lớn lên cùng mình từ nhỏ. Nhưng người ấy lại lạnh lùng xa cách như thần tiên trên cao, như đóa hoa trên đỉnh núi không thể khinh nhờn, trong thế giới của người ấy dường như không có chỗ cho thứ gọi là tình yêu. Lỡ cảm nắng anh trai nhà bên thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, Thẩm Vụ bất chợt nhớ lại lần ở công viên giải trí, khi cậu nói Mạnh Hoài Chi sẽ lâu ngày sinh tình với thụ chính và nụ cười đầy ý vị của anh, nếu là lâu ngày sinh tình thì hẳn cũng là… với em trai thân quen từ nhỏ đúng không? Thẩm Vụ cảm thấy cả người lâng lâng như vừa bị sét đánh, một làn hơi ấm xa lạ dần lan tỏa trong tim.

Mạnh Hoài Chi hơi nhíu mày, dường như đã hối hận vì đã không lảng tránh câu hỏi về hình xăm trên tay, “…Thẩm Vụ?”

Thẩm Vụ hãy còn sững sờ, ngây người không nghe thấy gì. Thấy Mạnh Hoài Chi định thu tay lại, cậu vội vàng kéo tay anh lại, vén tay áo lên, cẩn thận ngắm nhìn hình xăm mang hai ý nghĩa kia. Vành tai cậu dần nóng lên, đỏ bừng như bốc cháy. Mạnh Hoài Chi sao có thể không thấy, cảm giác thấp thỏm ban đầu được thay bằng niềm vui chiến thắng. Thẩm Vụ chẳng hề sợ hãi khi biết bản thân đã bị cho vào tầm ngắm từ tận mười năm trước, không hề lùi bước mà chủ động nắm tay Mạnh Hoài Chi, thủ thỉ, “Vậy… Thực ra là anh thích em trước hả?”

Mạnh Hoài Chi nhạy bén nhận ra ý tứ ẩn trong lời cậu nói, nhướn mày, “Em thích anh lâu lắm rồi sao?”

Thẩm Vụ cứng họng. Mạnh Hoài Chi bật cười, nói trúng tim đen, “Bảo sao không chịu gọi anh là anh.”

Thẩm Vụ bất lực gọi một tiếng, “Anh Hoài Chi.”

Mạnh Hoài Chi cười đáp, “Anh đây.”

Tay anh lật lại, siết chặt lấy tay Thẩm Vụ. Thẩm Vụ vô thức nhìn mười ngón tay đan xen, ngẩng đầu lên thì chóp mũi của Mạnh Hoài Chi đã kề sát. “Khoan, khoan đã…” Thẩm Vụ vội đưa tay đè lại lồng ngực đang áp sát, hoảng hốt hỏi, “Anh biết đóa hoa thanh cao trên đỉnh núi không?” Hình tượng của anh sắp sụp rồi kìa!

Mạnh Hoài Chi lùi lại một chút, còn gật đầu, “Anh biết.”

Thẩm Vụ tròn mắt kinh ngạc, tuy anh thường xuyên thầm nghĩ như vậy nhưng hình như chưa bao giờ cậu nói với Mạnh Hoài Chi về “hình tượng” của anh. Mạnh Hoài Chi nói tiếp, “Là người được ngưỡng mộ hoặc yêu mến nhưng chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, không thể chạm tới.”

Thẩm Vụ ngẩn ra, hóa ra Mạnh Hoài Chi chỉ biết nghĩa đen của cụm từ đó mà thôi… Cậu vừa định lên tiếng thì anh lại nói tiếp, từng câu, từng lời đều trân quý vô cùng, “Với anh, em chính là đóa hoa như thế.”

Thẩm Vụ lại sững sờ. Mạnh Hoài Chi nhân cơ hội kề sát lại, hơi thở ấm áp gần kề thoáng chốc đã làm ướt đôi môi hơi hé ra vì ngạc nhiên. “Nhưng hiện tại không còn như thế nữa rồi.”

Mạnh Hoài Chi hôn cậu. Nụ hôn bất ngờ, ban đầu chỉ là kìm nén đến cực hạn mà nhẹ nhàng thăm dò, phá vỡ một góc cấm kỵ. Mạnh Hoài Chi không định tiến xa hơn, bởi cách đó một chiếc xe là một nhóm người đang tranh luận sôi nổi, tạm thời chưa để ý đến phía này, vì vậy anh chỉ dịu dàng ngậm lấy môi Thẩm Vụ. Đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai, không một ai có kinh nghiệm mà chỉ hoàn toàn dựa vào bản năng. Thẩm Vụ vô thức nín thở rồi lại hơi hé miệng vì thiếu oxy, thấp thoáng lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng. Mạnh Hoài Chi kề sát cậu, mấp máy môi định nói gì đó, “Thẩm…” Nhưng chỉ kịp thốt ra một chữ thì đã bị ngắt lời. Đầu lưỡi Thẩm Vụ khẽ cọ qua đầu lưỡi anh một chút, lại dường phất qua trái tim anh.