“Anh Vụ, món này ngon lắm, anh thử đi,” Nam Đăng Vi khéo léo làm dịu bầu không khí. Cậu lặng lẽ thưởng thức các món ăn, chọn ra món ưng ý nhất rồi đẩy cả đĩa về phía Thẩm Vụ đối diện.
Bốn người cuối cùng cũng bắt đầu dùng bữa. Thẩm Vụ rất hưởng ứng, múc thử một thìa súp đặc mà Nam Đăng Vi gợi ý, vừa nhấp vừa gật gù, “Ừ, đúng là ngon thật.” Chén súp trôi tuột xuống cổ họng trong vài ngụm đầy thỏa mãn, Thẩm Vụ nhanh tay múc thêm bát thứ hai.
Thẩm Bình dịu dàng nhắc nhở, “Đừng chỉ ăn mỗi một món như vậy.” Anh còn học theo Nam Đăng Vi, không động đũa mà chỉ đẩy những món khác về phía Thẩm Vụ.
Suốt quá trình đó, Mạnh Hoài Chi vẫn không nói câu nào. Thẩm Vụ vừa ăn vừa len lén liếc sang, thấy anh vẫn đang yên lặng dùng bữa, hết sức tập trung vào thức ăn trước mặt. Không nói chuyện khi ăn là quy tắc của nhà họ Mạnh. Nhưng những lúc ra ngoài ngoài, những câu chuyện phiếm trên bàn ăn là khó tránh khỏi, Mạnh Hoài Chi cũng không áp đặt quy tắc của gia đình lên người khác. Câu trả lời Thẩm Bình vừa rồi đã là ngoại lệ hiếm hoi.
Nam Đăng Vi đường xa mà đến, quan tâm hỏi han Thẩm Vụ, “Anh Vụ, một trận không ghi được điểm chắc là không ảnh hưởng nhiều đâu nhỉ? Có cơ hội giành chức vô địch không? Anh thử thêm món này đi.”
Thẩm Vụ vội xua tay, “Chức vô địch thì quá xa vời rồi. Cậu không biết đâu, tất cả tay đua đều nằm trong top đó, còn có vài nhà vô địch thế giới nữa. Lọt vào được top mười đã là tốt lắm rồi…” Nam Đăng Vi tiếp tục tìm đề tài. Cậu chàng không rành lĩnh vực đua xe này lắm nên thắc mắc không biết để đâu cho hết, đồng thời cũng có kha khá trải nghiệm thú vị trong lúc quay phim để chia sẻ với Thẩm Vụ. Trên bàn ăn rôm rả tiếng nói chuyện của hai người.
Thẩm Vụ đang trò chuyện hăng say thì bất ngờ dưới gầm bàn, có một bàn tay lặng lẽ vươn tới, đặt lên đùi cậu. Thẩm Vụ cứng người. Mạnh Hoài Chi một tay thong dong lấy thức ăn, tay còn lại dưới gầm bàn thì bắt đầu không an phận. Chỉ một thoáng mất tập trung, miếng bít tết trên dĩa của Thẩm Vụ đã hạ cánh trên lớp khăn trải bàn trắng muốt, tuy trông không bẩn nhưng Thẩm Bình cũng đã đứng dậy, vội cúi xuống dùng khăn giấy bọc lấy nó. Khuôn mặt anh bất ngờ kề sát, chỉ cách Thẩm Vụ hơn chục phân, khiến hai chân cậu lập tức căng cứng. Thẩm Bình vẫn chẳng hề hay biết gì, vứt miếng thịt vào thùng rác rồi quan tâm hỏi, “Vẫn chưa gọi đồ uống, mọi người muốn uống gì?”
“Em… Ờm…”
“Em uống gì?”
“Em chưa khát, Tiểu Nam muốn uống gì?” Thẩm Vụ hỏi.
Thấy Nam Đăng Vi chăm chú xem thực đơn, cậu kín đáo buông dĩa, tay phải luồn xuống bàn, đáp trả những cái v**t v* đầy ẩn ý. Mạnh Hoài Chi đành ngừng chiến, tóm lấy bàn tay đang táy máy trên đùi mình, tiện đà đan tay vào tay cậu, siết chặt. Thẩm Vụ câm nín. Cả hai đều ăn bằng tay phải, nhưng rõ ràng Mạnh Hoài Chi ngồi bên phải lại chiếm ưu thế tuyệt đối, vừa có thể túm chặt tay cậu, vừa có thể ung dung dùng bữa.
Nam Đăng Vi gọi đồ uống xong, quay sang hỏi Thẩm Vụ, “Anh Vụ, anh không ăn nữa à?”
“Ừ… để lát nữa.” Thẩm Vụ ấn mạnh lên mu bàn tay Mạnh Hoài Chi một cái, nhưng anh vẫn bất động như núi. Cậu nghĩ một lúc, cái khó ló cái khôn, “Cho anh một ly giống cậu nhé…” Nếu được chọn lại, Thẩm Vụ chắc chắn sẽ không bao giờ ăn cùng ba người này nữa.
Sau khi dùng tay trái uống hết nửa ly nước, tay phải của Thẩm Vụ cuối cùng cũng được tự do, cậu cầm dĩa ăn thêm vài miếng nữa.
Sau bữa ăn, Nam Đăng Vi cũng không nán lại mà chủ động từ biệt, “Tôi mua vé tàu giường nằm về trong đêm rồi. Em còn định ghé qua cây cầu dây văng nổi tiếng ngắm cảnh đêm nữa rồi mới đi. Mọi người có muốn đi cùng không?”
Thẩm Vụ thắc mắc, “Như vậy không mệt sao? Cậu ở lại một đêm rồi về cũng được mà.”
Nam Đăng Vi lắc đầu, “Khách sạn ở đây đắt lắm, vé tàu đêm rẻ hơn mà.”
“Không cần tiết kiệm khoản đó đâu…”
“Phải đấy.” Mạnh Hoài Chi phụ họa, quay sang Thẩm Bình, “Bữa tối bọn tôi mời, vậy tối nay phiền anh tiếp đãi cậu ấy vậy.”
Bốn người cùng về khách sạn. Nam Đăng Vi làm thủ tục nhận phòng, trùng hợp được xếp ở tầng mười hai cùng với Thẩm Bình. Thấy thang máy đã đến tầng mười hai, Thẩm Vụ quay sang Thẩm Bình, “Đến rồi. Anh hai, Tiểu Nam lần đầu đến đây, phiền anh đưa cậu ấy đến cửa phòng nhé.”
“…Ừm.” Thẩm Bình đáp, hơi cụp mắt, giấu đi cảm xúc sau cặp mắt kính.
Nam Đăng Vi giơ thẻ phòng lên, nghe vẻ thoải mái hơn Thẩm Bình nhiều, thản nhiên đáp, “Chẳng lẽ em lại không tìm được phòng hay sao?”
Thẩm Vụ cũng mỉm cười, nhấn giữ nút mở cửa thang máy, “Nào có. Vậy hai người về phòng nghỉ sớm đi nhé.”
Thang máy tiếp tục đi lên tầng cao nhất. Mạnh Hoài Chi không hề khách sáo, đi thẳng đến trước cửa phòng Thẩm Vụ. “…Anh có muốn vào ngồi một lát không?” Thẩm Vụ mời.
“Được thôi.” Mạnh Hoài Chi đáp ngay, như thể chỉ chờ mỗi câu này.
Mạnh Hoài Chi vào phòng chỉ để ngồi một lát đúng nghĩa, uống ly nước, vai kề vai Thẩm Vụ trò chuyện câu được câu không, nhưng anh lại chẳng muốn rời đi. Lần này Thẩm Vụ cố ý giữ khoảng cách với đối phương một nửa người, cũng không hề nằm lên đùi anh nữa. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Thẩm Vụ đứng dậy, “Để em ra.”
“Tiểu Vụ, em có ở trong không?” Người gõ cửa là Thẩm Bình.
Khoảnh khắc này như tái hiện lại lần về nhà ăn tết năm ấy, Thẩm Bình cũng đứng ngoài gõ cửa, khác biệt là lần này Mạnh Hoài Chi đã ở đây từ đầu. Thẩm Vụ ngập ngừng một thoáng, “…Có chuyện gì thế ạ?”
Thẩm Bình lặp lại câu nói quen thuộc, “Anh vào trong nói chuyện với em một lát được không?”
Trong khoảng thời gian gần đây, Thẩm Vụ cảm nhận được Thẩm Bình đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa hai anh em, nhưng điều cậu muốn biết nhất, tức lý do đằng sau mọi chuyện, Thẩm Bình vẫn không hé nửa lời. Trong lòng Thẩm Vụ vẫn có khúc mắc, tình yêu thương Thẩm Bình dành cho cậu suốt hơn hai mươi năm qua nếu chỉ là giả tạo thì giờ đây dù có bù đắp gấp bội đi chăng nữa, cậu cũng không biết liệu đó có phải thật lòng hay giả ý. Lẽ nào Thẩm Bình cuối cùng cũng quyết định nói ra sao? Nhưng Mạnh Hoài Chi vẫn đang ở trong phòng, Thẩm Vụ đành trả lời, “Em chuẩn bị đi tắm rồi, anh nói ngay tại đây cũng được, hoặc lát nữa gọi điện cho em.”
Thẩm Bình im lặng hồi lâu mới nói, “Tiểu Vụ, em vẫn còn giận anh à?”
Thẩm Vụ cũng lặng đi một chút, “Em đâu có lý do gì để giận chứ?”
Hai anh em chỉ cách một cánh cửa nhưng không ai nói gì thêm. Cuối cùng, dường như hạ quyết tâm, Thẩm Bình lên tiếng, “Anh…”
Thẩm Vụ vô thức nín thở, lắng tai nghe.
“Anh ghen tị với em.” Nói xong câu ấy, Thẩm Bình chợt cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Hóa ra phơi bày phần ti tiện của bản thân trước mặt Thẩm Vụ cũng không khó như anh tưởng. “Anh không muốn em bị tổn thương, nhưng anh cũng không muốn em sống quá tốt, bởi vì… anh ghen tị với em.”
Lời bộc bạch chân thành của Thẩm Bình khiến Thẩm Vụ sững sờ, không biết đáp lại thế nào. Không cần cậu mở lời, giọng nói ngoài cửa vẫn tiếp tục. “Tiểu Vụ biết không, hồi nhỏ nhà mình không khá giả như bây giờ đâu. Khi ấy ba bận rộn gây dựng sự nghiệp, thường đi sớm về khuya, lúc nào cũng say khướt. Mẹ anh thì bưng trà đổ nước, giặt giũ, nấu cơm, làm tròn vai một người vợ hiền dâu thảo…”
Thẩm Bình vừa mở lời, những ký ức xưa cũ đã ùa về như dòng nước, nhưng lại khiến cổ họng anh khô khốc. Anh tựa lưng vào cửa, hít vài hơi thật sâu mới có sức lực nói tiếp. “…Sau đó mẹ anh bệnh, nhưng nếu bớt tiền từ công ty thì việc kinh doanh sẽ gặp khó khăn. Thời đó đâu đâu cũng là cơ hội, bỏ lỡ là mất hết. Nếu không vì ba, vì gia đình, mẹ đã không phải sống tằn tiện, không phải tự mình chống chọi với bệnh tật, có lẽ cũng… không ra đi sớm như vậy.”
Thẩm Vụ khẽ khàng áp tai vào cửa chăm chú lắng nghe chăm chú, cùng Thẩm Bình trải qua đoạn quá khứ mà mình chưa từng được biết.
“Khi mẹ em cưới ba thì ba đã là tổng giám đốc Thẩm rồi. Dì ấy nói sẽ chăm sóc anh như con ruột. Để anh tin tưởng, dì còn hứa sẽ không sinh em trai hay em gái trước khi anh chấp nhận dì. Rồi dì bất ngờ mang thai, còn nói với ba muốn bỏ đứa bé đi, nhưng ba không đồng ý. Anh đứng ngoài cửa chỉ thấy hai mắt dì đỏ hoe. Dì không nỡ bỏ đứa con còn chưa thành hình, nhưng cũng không muốn thất hứa với anh. Khi ấy dì mới cưới ba chưa đầy một năm…” Mà lúc đó mẹ ruột của Thẩm Bình mới qua đời được bốn năm.
“Ba vẫn muốn dì sinh đứa bé ra.” Thẩm Bình chậm rãi kể tiếp, “Để thuyết phục dì, ba còn nhắc đến mẹ anh, ba nói, tên của Tiểu Bình là do A Mạn đặt, phải suy nghĩ mất mấy tháng mới chọn ra được… Mẹ là người xuất thân nghèo khó, nghèo đến mức phòng ngủ và phòng ăn chỉ cách nhau một tấm bình phong thôi, không hề có chút riêng tư nào cả. Nhưng tấm bình phong bốn mùa xinh đẹp ấy lại là một trong những ký ức đẹp hiếm hoi của mẹ. Có một lần động đất, chính tấm bình phong đã che chở cho mẹ và gia đình. Vậy nên mẹ đặt tên cho anh là Bình, mong anh cũng như tấm bình phong đó, có thể vững vàng che chở cho gia đình.”
Nói đến đây, Thẩm Bình im lặng một lúc, hít sâu, mới tiếp tục, “Cuối cùng… Ba cũng thay anh quyết định. Ba nói Tiểu Bình chắc chắn sẽ rất vui, sẽ như tấm bình phong bảo vệ cho em trai, em gái vậy.”
Thẩm Vụ lặng lẽ lắng nghe, bất chợt sau lưng tối sầm. Cậu vội quay lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó dò của Mạnh Hoài Chi. Mạnh Hoài Chi tiến sát lại, chống tay lên cửa, nghiêng người thì thào, “Anh đang ở ngay trước mặt em. Đừng nghĩ về anh ta nữa, nhìn anh.”
Thẩm Vụ ngơ ngác nhìn anh, vô thức nuốt khan.
Ngoài cửa, Thẩm Bình vẫn đều đều kể tiếp, “Tiểu Vụ, đó là lần đầu tiên anh biết ý nghĩa của tên mình. Chính ba đã nói điều đó với dì, khiến dì thất hứa với anh. Để đứa con trai mà vợ trước bỏ lại đi bảo vệ con người khác, trong khi mẹ mới qua đời có bốn năm… Em không có lỗi gì cả, nhưng anh lại đổ lỗi cho em, ghen tị với em. Thật ra sau này anh cũng thấy rất mừng, may mà dì đã sinh em ra. Tiểu Vụ, anh xin lỗi. Tiểu Vụ à… em mở cửa cho anh vào được không?”
Ngay khi anh vừa dứt lời, tầm nhìn của Thẩm Vụ lập tức tối sầm, người đối diện thô bạo hôn lên môi cậu. Ngoài cửa, Thẩm Bình vẫn khẩn thiết gọi, “Tiểu Vụ…”
Sợ gây ra tiếng động khiến Thẩm Bình phát hiện, Thẩm Vụ không dám đẩy Mạnh Hoài Chi ra, ngược lại bị anh từng bước áp đảo, ép sát vào cửa. Nghe “cạch” một tiếng, Thẩm Bình mừng rỡ cao giọng, “Tiểu Vụ, em chưa đi đúng không? Em mở cửa ra được không?”
Nhưng môi lưỡi Thẩm Vụ đã bị chiếm trọn, đến thở cũng khó, huống chi là trả lời. Thẩm Bình hết cách, đành phải giở thói trẻ con, “Nếu em không mở cửa thì anh sẽ không đi.”
Thẩm Vụ cảm thấy đầu óc quay cuồng như đang trôi nổi trên mặt biển, hai tai ù đi, không nghe thấy gì nữa. Cậu như thấy được chính mình trong cặp mắt đen thẫm của đối phương, lồng ngực phập phồng dữ dội, th* d*c từng hồi, sợi chỉ bạc dây dưa giữa hai đôi môi ướt át đỏ mọng. Thẩm Vụ hít sâu vài hơi, thều thào đáp lại lời bộc bạch của Thẩm Bình, “Anh hai, em…”
Mạnh Hoài Chi tạm buông tha, nhưng ngay khi cậu lên tiếng, anh lại nghiêng đầu hôn lên nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi cậu, như muốn cắn một cái cho bõ ghét. Từ cặp mắt hoa đào cho đến nốt ruồi nơi chóp mũi đều mê hoặc lòng người, đến cả anh trai máu mủ cũng khó lòng dửng dưng. Sợi dây lý trí nơi anh giờ phút này đã đứt phựt.
Thẩm Vụ bất lực, đành tạm gác Thẩm Bình qua một bên, nhìn người trước mặt, khẽ gọi, “… Anh ơi.”