Nghe được hai tiếng “anh ơi”, Mạnh Hoài Chi tạm tha cho Thẩm Vụ, lùi lại ngồi xuống chiếc ghế dài ở góc phòng, dáng vẻ tưởng chừng lơ đãng nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Thẩm Vụ không rời một giây nào.
Thẩm Vụ cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Thẩm Bình. Trong phòng vẫn còn người khác, không tiện để anh vào, Thẩm Vụ cũng nào dám để anh nhìn thấy gương mặt ửng đỏ vì hôn, đành nói qua cánh cửa, “Anh, em đã nghe hết rồi.”
Thẩm Bình tức khắc mừng rỡ, “Tiểu Vụ…”
“Anh à, nhưng mà… Anh về nghỉ trước đi, mai anh còn phải bay sớm nữa. Em cũng sắp sửa đi ngủ đây,” Thẩm Vụ nói. “Anh chịu tâm sự với em, em rất vui. Đợi về nước có rảnh rồi mình gặp nhau sau nhé.”
Ngoài cửa, Thẩm Bình lặng thinh hồi lâu. Thẩm Vụ miệng nói không giận nhưng vẫn không chịu mở cửa cho anh, tuy cậu hiếm khi nói dối nhưng hành động thường bộc lộ nhiều hơn là lời nói. Anh không dám rời đi, cũng không nỡ rời đi, sợ rằng lần này đi rồi thì không còn cơ hội hàn gắn nữa. “Cho anh năm phút thôi, được không?” Thẩm Bình gần như van nài, giọng run run.
Thẩm Vụ suy nghĩ một lát, gật đầu, “Ừm, vậy anh đợi em chút, em thay quần áo.”
Nói xong, cậu bước vào phòng tắm, soi gương xem mặt mũi thế nào rồi vốc nước rửa mặt thật kỹ. Nhưng sau khi dính nước, đôi môi kia lại càng thêm đỏ mọng, đỏ đến bất thường, đỏ đến gợi cảm.
Thẩm Vụ: “…”
Thẩm Bình lẳng lặng đứng đợi ngoài cửa. Anh đã đợi quá nhiều lần, mỗi lần chờ đợi chẳng hề bào mòn sự kiên nhẫn của anh, hơn nữa lần này còn có thêm vài phần mong chờ, bởi Thẩm Vụ đã hứa sẽ ra gặp anh, vậy nên dù chờ đến bao đâu cũng là hạnh phúc. Cửa mở, Thẩm Bình cố nén nỗi mong chờ, tỏ ra bình tĩnh ngẩng đầu. Thẩm Vụ chỉ he hé cửa, lách người ra ngoài rồi nhanh chóng khép cửa lại, ngăn không cho ánh sáng trong phòng tràn ra. Vì Thẩm Bình nhất quyết muốn gặp mặt mà Mạnh Hoài Chi lại đang ở trong phòng nên Thẩm Vụ để lại thẻ phòng cho Mạnh Hoài Chi, lát nữa sẽ nhờ anh mở cửa. Mạnh Hoài Chi cũng vui vẻ trông nhà cho cậu. Thẩm Bình mở lời trước, “Đến phòng anh nhé?”
Thẩm Vụ khẽ lắc đầu, “Ra khu vực tiếp khách đằng kia là được ạ.”
Hai người ngồi xuống sô pha ngoài sảnh. Vì vừa rồi Thẩm Bình đã khản giọng ngoài cửa nên lần này Thẩm Vụ lên tiếng trước, khó hiểu hỏi, “Sao anh lại ghen tị với em được chứ…”
Thẩm Bình khẽ chớp mắt, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. “Ba chưa từng mắng anh, công ty cũng do anh quản lý…” Thẩm Vụ nói đến đây thì dừng lại, không liệt kê thêm bằng chứng cho hạnh phúc của Thẩm Bình nữa mà nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói, “Em không biết hóa ra anh cũng có lúc không vui.”
Đôi mi run lên dữ dội, Thẩm Bình tháo kính xuống, day day sống mũi, khàn giọng nói, “Em không trách anh là tốt rồi.”
“Em chưa từng trách anh.” Thẩm Vụ thẳng thắn bày tỏ, “Anh luôn đối xử rất tốt với em, vậy mà chỉ cần nghĩ rằng tất cả chỉ là giả tạo… Em thực sự thấy rất khó chịu, không biết liệu còn có thể nhìn thẳng vào anh được nữa không.”
Thẩm Bình vội lắc đầu, “Không đâu, tất cả đều là thật.”
Thẩm Vụ mím môi, khẽ cười, “Ừm, em tin anh.”
Thẩm Bình không đặt được phòng cùng tầng với Thẩm Vụ. Sau khi nói chuyện xong, Thẩm Vụ cố ý tiễn anh đến thang máy, dùng hành động để chứng minh mình thật sự không giận, thế nhưng vẻ mặt Thẩm Bình vẫn trĩu nặng, dường như trên ngực anh đang đè một tảng đá lớn — thứ cảm giác nghẹn ngào đến mức Thẩm Vụ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Bàn tay anh buông thõng bên người, rõ ràng không chạm vào cậu, nhưng khoảng cách ít ỏi ấy lại có một cảm giác hiện hữu mãnh liệt, như thể chỉ cần chạm nhẹ thì tất cả sẽ vỡ òa. May thay, thang máy sắp đến. Cuối cùng, khao khát lấn át do dự, Thẩm Bình dè dặt lên tiếng, “Tiểu Vụ, ôm anh một cái được không?”
Thẩm Vụ khẽ “dạ”, bước về phía anh. Nhưng trong ánh mắt tràn đầy mong chờ của Thẩm Bình, cậu dừng lại cách anh nửa bước. Cậu nghiêng người, vai khẽ chạm vai, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh. Thẩm Vụ cho anh một cái ôm chừng mực đến mức gần như keo kiệt, với Thẩm Bình, đây thậm chí còn chẳng thể gọi là ôm. Anh cố níu lấy hơi thở thoáng qua ấy, bất chấp cánh cửa thang máy đã mở toang từ lúc nào, giọng anh trầm lại, “Vậy… Chúng ta thật sự không thể quay về như trước kia nữa sao?”
“Đương nhiên là vẫn như trước rồi, nhưng em đã sắp hai tư, đâu còn là trẻ con nữa.” Thẩm Vụ cất bước đi rồi ngoái lại, đột nhiên nói một câu đầy ý tứ sâu xa chẳng hợp với tuổi của cậu, “Anh hai… cũng nên có cuộc sống riêng…”
Lời quan tâm ấy rơi vào lòng Thẩm Bình, như mũi tên xuyên thẳng vào tim. Thẩm Vụ đi được mấy bước, lại ngoảnh đầu dặn thêm, giọng điệu nghiêm túc mà chân thành, “Anh hai, hôm nay anh đến xem em thi đấu, em rất vui. Nhưng sau này nếu bận việc thì cứ làm việc, công việc là trên hết, lúc rảnh hãy đến. Nhớ gọi điện trước, em sẽ giữ vé cho anh.” Thẩm Vụ giơ tay làm động tác gọi điện, rồi nở nụ cười quen thuộc mà Thẩm Bình chẳng thể nào quên, vẫy tay với anh, “Em đi đây, anh về ngủ sớm đi nhé.”
Lần này Thẩm Vụ không quay lại nữa. Như có ma xui quỷ khiến, Thẩm Bình để mặc cửa thang máy khép lại phía sau, nhẹ nhàng bước lên hành lang trải thảm. Thẩm Vụ vô tư trở về phòng, khẽ gõ cửa. Ở góc hành lang, Thẩm Bình thấy cậu gõ cửa thì lập tức lùi lại một bước, chỉ dám ló nửa người nhìn về phía đó từ xa. Tầm mắt anh dán chặt vào bóng em trai, không chớp lấy một lần, thậm chí còn nhận ra mảnh áo trắng tinh kia trước cả khi Thẩm Vụ đến gần.
Thẩm Vụ tiến thêm một bước, vừa ngẩng đầu thì bất ngờ khựng lại, suýt nữa đã đâm sầm vào người mở cửa. Là Mạnh Hoài Chi. Vẫn gương mặt ấy, nhưng anh đã thay sang một chiếc áo choàng tắm trắng muốt, cổ cổ xẻ sâu, vạt áo phủ lửng, để lộ đôi chân thon dài. Thẩm Vụ vội vã bước vào rồi đóng sầm cửa lại. Mạnh Hoài Chi điềm tĩnh nghiêng người nhường đường cho cậu. Sau cánh cửa khép kín, Thẩm Vụ mới lấy lại bình tĩnh, quét mắt nhìn anh từ đầu đến chân… Đúng là áo choàng tắm thật. “Anh tắm rồi à? Em đi lâu đến vậy sao…?” Không, tại sao Mạnh Hoài Chi lại tắm trong phòng mình chứ? Thẩm Vụ đầy một bụng thắc mắc.
Thẩm Bình đứng lặng nơi cuối hành lang phía xa, cánh cửa kia đã khép lại, cắt đứt nguồn sáng vàng ấm hắt ra từ bên trong. Anh bước khỏi góc khuất, lặng lẽ nhìn căn phòng nơi Thẩm Vụ vừa biến mất, câu nói vừa rồi của em trai cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh: “Em không biết hóa ra anh cũng có lúc không vui.” Giọng nói ấy tựa như thứ mềm mại nhất trên thế gian này, nhẹ nhàng ôm lấy trái tim rách nát của anh. Nhưng giờ đây, anh tận mắt thấy Thẩm Vụ bước vào căn phòng ấm áp kia, chủ động đến gần một Mạnh Hoài Chi mặc áo choàng tắm rồi vội vã đóng cửa. Năm xưa, cả gia đình chỉ có mình anh đồng ý với hôn sự giữa Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi, vì anh ghen tị với Thẩm Vụ, không muốn em trai mình được hạnh phúc. Giờ đây, nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, Mạnh Hoài Chi cũng không còn là con người xa cách, lạnh lùng như anh từng nghĩ. Thẩm Vụ sẽ hạnh phúc, điều đó lẽ ra nên khiến anh yên lòng. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc này đây, lòng anh lại dậy sóng, bất an dữ dội hơn bao giờ hết. Cảm giác ghen tuông như dòng nước ngầm bỗng cuộn trào, dữ dội gấp trăm, gấp ngàn lần, nhưng không nhằm vào Thẩm Vụ vô tội, mà là nhằm vào Mạnh Hoài Chi.
***
Thẩm Vụ bị Mạnh Hoài Chi làm cho giật mình. Một ca sĩ hàng đầu như Mạnh Hoài Chi, vậy mà giờ đây không chỉ ở chung khách sạn với cậu, mà còn mặc áo choàng tắm ra mở cửa. Dù biết rõ khách sạn này có an ninh nghiêm ngặt, hành trình và nơi lưu trú đều được giữ bí mật tuyệt đối, Thẩm Vụ vẫn không khỏi cảm thấy bất an. Với kiểu ăn mặc của anh, đồng thời trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí cũng trở nên khó tả. Cảm giác ấy khiến tay chân Thẩm Vụ hơi cứng lại, ánh mắt lúng túng không biết đặt vào đâu. Nhiệt độ trong phòng dường như cũng âm thầm tăng lên.
Đúng lúc này, Mạnh Hoài Chi chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên cởi dây đai duy nhất của chiếc áo choàng tắm ra. Thẩm Vụ càng thêm hoảng hốt, tim như ngừng đập. Trước mắt là chiếc áo choàng tắm trắng tinh trượt xuống, trong đầu là hình ảnh Mạnh Hoài Chi ép cậu lên cửa, những nụ hôn ướt át đầy chiếm hữu và cặp mắt tối lại vì h*m m**n. Nhưng Thẩm Vụ hoàn toàn chưa sẵn sàng để tiến xa hơn với Mạnh Hoài Chi. Suốt thời gian qua, cậu luôn cố tình lảng tránh những tiếp xúc thân mật sau những nụ hôn. Tuy tiểu thuyết và thực tế có vài chi tiết khác nhau, nhưng việc hai người trùng vị trí thế này chắc chắn không phải là chi tiết nhỏ…
Linh hồn vừa bén mảng bay lung tung đột ngột bị kéo trở về, Thẩm Vụ chớp mắt nhìn kỹ, thì ra dưới lớp áo choàng tắm ấy, quần áo anh vẫn còn nguyên, chỉ là áo sơ mi cởi vài cúc trên, ống quần xắn cao, vô tình tạo ra ảo giác như thể bên trong chẳng mặc gì. Thẩm Vụ câm nín. Cái áo choàng tắm này thật sự cần thiết đến vậy sao?
Trong lúc cậu còn đang nghi hoặc thì Mạnh Hoài Chi đã giải thích trước, “Mặc thế này thì Thẩm Bình sẽ không nghĩ chúng ta kết hôn giả nữa.”
“Ồ, cũng đúng…” Thẩm Vụ suýt quên mất chuyện này, không ngờ Mạnh Hoài Chi vẫn nhớ. Nghĩ một lát, cậu nói thêm, “Nhưng anh hai em đi rồi mà.”
Mạnh Hoài Chi trầm ngâm nhìn cánh cửa, “Ừ, để phòng hờ thôi.”
“Ừm.” Thẩm Vụ không nghi ngờ gì, “Vậy anh cũng về phòng rồi nghỉ ngơi cho sớm nhé.” Tuy ngày mai là ngày nghỉ nhưng Thẩm Vụ vẫn cần ngủ sớm để giữ trạng thái tốt nhất.
Lịch thi đấu dày đặc, mười mấy chặng đua diễn ra khắp thế giới. Vé vào cổng đắt đỏ, nhiều người hâm mộ địa phương chỉ trông đợi một chặng duy nhất diễn ra nơi mình sống, hy vọng được nhìn thấy và gặp gỡ tay đua yêu thích sau khi trận đấu kết thúc. Đây là lần đầu tiên Thẩm Vụ tham dự giải đua F1, cậu cũng là tay đua người Trung đầu tiên tham dự giải đấu danh giá này. So với các tay đua kỳ cựu của những đội đua lớn, lượng người hâm mộ của cậu ít hơn hẳn, đa phần là đồng bào cùng ngôn ngữ, cùng văn hóa. Nhưng ngay trong chặng đua đầu tiên, màn trình diễn ấn tượng đã giúp cậu gây ấn tượng với không ít người hâm mộ đua xe kỳ cựu.
Sau khi chặng thứ ba kết thúc, bên ngoài khu vực bảo vệ được phân cách bằng hàng rào và băng rôn, Thẩm Vụ bất ngờ gặp vài người hâm mộ địa phương, nói thứ ngôn ngữ cậu không hiểu. Họ nói bằng thứ ngôn ngữ mà cậu không hiểu, chỉ nghe loáng thoáng cái tên “Thẩm” được phát âm một cách ngọng nghịu, nhưng ánh mắt thì đầy nhiệt thành, nhìn cậu không rời. Thẩm Vụ kiên nhẫn ký tặng từng người. Cậu còn gặp một cậu bé chỉ cao tới thắt lưng, đội chiếc mũ bảo hiểm mô tô cũ kỹ tróc sơn gần hết. Nhìn nhóc ấy, Thẩm Vụ như nhìn thấy chính mình khi mới bắt đầu chơi xe karting.
Cậu bé rõ ràng không có vé vào cửa mà là lẻn vào từ ngoài sân. Em chẳng mang gì theo, chỉ có thể để Thẩm Vụ ký lên lưng áo. Thẩm Vụ cúi người xuống, ngòi bút chợt khựng lại, cảm thấy tâm trạng mình chùng xuống, nặng nề một cách kỳ lạ. Tấm áo kia loang lổ vết bẩn và lỗ thủng, tuy vậy câu để lộ chút khác thường nào, chỉ cười toe xoa đầu cậu bé. Gương mặt em lấm lem bụi bẩn nhưng ánh mắt nhìn cậu lại sáng ngời. Thẩm Vụ không biết em có hiểu lời mình nói không nhưng vẫn vỗ nhẹ lên vai, chỉ xuống nền đất nơi em đang đứng, dặn, “Wait a moment.”
Cậu bé nhíu mày, có vẻ bối rối vì không hiểu. Khi thấy Thẩm Vụ quay đi, em vội nhón chân, ngó theo bóng dáng anh giữa dòng người hâm mộ đang chen lấn phía sau, cơ thể nhỏ bé bị xô lảo đảo như một chiếc lá giữa dòng nước xiết. Thẩm Vụ hơi lo, đi được nửa đường thì quay lại, ra hiệu bằng khẩu hình thật rõ ràng, “Wait.”
Thế nhưng, chưa kịp đi xa thêm, cậu bé bất ngờ lách qua rào chắn, tận dụng thân hình nhỏ nhắn để len qua khe hở giữa hai người bảo vệ lực lưỡng rồi lao về phía Thẩm Vụ như một cơn gió. Bảo vệ vội đuổi theo, vừa chạy vừa hét lớn. Em ngoảnh đầu nhìn về phía sau, tuy ánh mắt có chút sợ hãi nhưng đôi chân vẫn không dừng lại. Cùng lúc đó, tiếng động hỗn loạn khiến Thẩm Vụ ngoái lại, chỉ vừa kịp bước lên vài bước thì bị chiếc mũ bảo hiểm kim loại đã đâm sầm vào người, vì cậu bé mải nhìn phía sau nên đã lao thẳng vào cậu. Thẩm Vụ khẽ loạng choạng, nhưng nhanh chóng đỡ lấy em, dùng tiếng Anh trấn an người bảo vệ đang sốt sắng, “Không sao đâu, tôi muốn tặng cậu bé một món quà. Tôi sẽ dẫn em ấy đi cùng.”
Người bảo vệ nhìn cậu, rồi cúi đầu nói vài câu gì đó với cậu bé bằng tiếng địa phương. Qua khe hở của chiếc mũ bảo hiểm quá khổ, đôi mắt cậu bé sáng rực vì mừng rỡ, bàn tay gầy guộc siết chặt lấy tay đua áo đỏ trước mặt, không muốn buông ra.
Đua xe là thú vui của giới nhà giàu. Trước đây Thẩm Vụ từng nghe nhiều, nhưng chưa từng suy ngẫm về câu nói ấy. Trong thế giới của anh, việc tiếp xúc với xe đua, học cách điều khiển và trở thành tay đua chuyên nghiệp là những điều tự nhiên như hơi thở. Sau khi trở thành một tay đua thực thụ, thu nhập của cậu cũng đủ để bù đắp chi phí của những ngày đầu học tập. Nhưng với phần lớn mọi người, dù mang trong lòng cùng một giấc mơ cháy bỏng, họ cũng chỉ có thể đứng từ xa mà ngưỡng vọng. Không phải vì lười biếng, cũng chẳng phải vì không cố gắng, mà chỉ là, với rất nhiều người, ngay cả việc được quyền bắt đầu cũng đã là một đặc ân.
Thẩm Vụ dẫn cậu bé đến khu vực kỹ thuật của đội đua, tặng cho em một mô hình xe của Hoa An và chiếc mũ bảo hiểm dự phòng của mình. Cậu bé như vừa nhận được báu vật, em không nói lời nào, chỉ dùng hành động và ánh mắt đầy phấn khích để bày tỏ rằng mình sẽ trân trọng giữ gìn món quà này. Rào cản ngôn ngữ giờ đây chẳng còn quan trọng nữa, Thẩm Vụ mỉm cười không nói gì thêm, tiễn cậu bé ra về. Dù là giữ lại để sưu tầm hay đem bán thì mô hình tinh xảo kia hay chiếc mũ bảo hiểm chuyên nghiệp cũng đều có giá trị không nhỏ. Xử lý xong câu chuyện nho nhỏ ấy, Thẩm Vụ cùng Mạnh Hoài Chi lên xe trở về khách sạn. Khi Thẩm Vụ lần thứ ba vô thức đặt tay lên bụng, Mạnh Hoài Chi ngồi bên cạnh lập tức nhận ra, liền hỏi, “Em sao thế? Khó chịu à?”
“Ừm.” Thẩm Vụ cũng không giấu giếm, “Lúc nãy khi ký tên cho fan, em không cẩn thận bị va vào bụng.”
Mạnh Hoài Chi nhíu mày, vừa lo lắng vừa khó hiểu, “…Sao người ta lại va vào bụng em?”
Thẩm Vụ tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra, cuối cùng kết luận, “Cậu nhóc đội một chiếc mũ bảo hiểm xe máy khá cứng, chạy nhanh quá nên vô tình đụng phải em.”
Mạnh Hoài Chi dứt khoát nói, “Đến bệnh viện nhé?”
“Không cần đâu ạ, chỉ là va chạm nhẹ thôi. Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, có chạy nhanh đến đâu thì lực cũng không lớn,” Thẩm Vụ nói. “Lúc mới lên xe em còn thấy hơi đau, nhưng giờ thì… chỉ thấy đói thôi.”
Mạnh Hoài Chi bật cười, “Vậy về khách sạn ăn cơm trước đã.”
Về đến phòng mình, Thẩm Vụ thấy Mạnh Hoài Chi cũng theo vào. Hai người gọi phục vụ phòng, ăn qua loa vài món điểm tâm kiểu Quảng Đông không mấy chuẩn vị. Ăn xong, Thẩm Vụ chuẩn bị đi tắm, gấp gáp muốn gột sạch lớp mồ hôi dính dấp trên người sau khi mặc đồ đua bí bách cả ngày. Khi đặt khách sạn, cậu đã đặc biệt dặn La Kim Nghi không chọn loại phòng mà phòng tắm chỉ ngăn cách với phòng ngủ bằng đúng một tấm kính. La Kim Nghi làm việc chu đáo, đương nhiên là đáp ứng được nhu cầu, phòng tắm được bốn bức tường kín mít bao quanh. Thẩm Vụ yên tâm cầm quần áo vào phòng tắm, “Anh Hoài Chi, em đi tắm trước nhé. Anh cứ ăn bình tĩnh thôi, ăn xong rồi hãy về.”
“Ừm.”
Dù phòng tắm hoàn toàn khép kín nhưng việc tắm rửa cùng một không gian với Mạnh Hoài Chi vẫn khiến Thẩm Vụ thấy hơi căng thẳng. Cậu cố ý vặn nước thật nhỏ, tắm chậm để câu giờ. Một lúc sau, cậu nhạy bén nghe thấy tiếng động rất khẽ bên ngoài, là tiếng bước chân nhẹ nhàng đi ngang qua hành lang, dừng lại trước cửa phòng tắm một chút, sau đó là tiếng cửa đóng lại. Mạnh Hoài Chi đi rồi. Khi Thẩm Vụ tắm xong, quả nhiên không thấy bóng dáng anh đâu nữa. …Dẫu sao cũng là nam chính lạnh lùng thanh cao. Thẩm Vụ lắc đầu, sấy khô tóc rồi thay quần áo sạch. Một lúc sau, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Mạnh Hoài Chi, người vừa đi nay đã quay trở lại. Thẩm Vụ hơi ngạc nhiên, “…Có chuyện gì nữa vậy?”
Mạnh Hoài Chi không trả lời thẳng, “Anh vừa về tắm.”
Thẩm Vụ chưa nhận thấy điều gì kỳ lạ, cúi đầu nhìn, quả thật anh đã thay một bộ đồ khác. Mạnh Hoài Chi bước vào, nói ngắn gọn, “Ngồi đi.”
Thẩm Vụ ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của vị khách đến thăm, ngồi xuống rồi mới hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
“Anh vừa nhờ trợ lý mua ít thuốc bôi tan máu bầm, còn có băng keo cá nhân và băng gạc nữa.” Mạnh Hoài Chi chìa chiếc túi trên tay ra, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, “Cởi áo ra anh xem bụng.”
“Em thật sự không sao mà, đã hết đau từ lâu rồi. Vả lại chỉ là va chạm qua quần áo, đâu đến nỗi rách da chảy máu mà cần băng gạc chứ?” Thẩm Vụ bật cười, còn thuận miệng đùa, “Anh hỏi muộn chút nữa là vết thương lành rồi.”
Mạnh Hoài Chi lại nghiêm túc nói, “Vậy nhân lúc chưa lành hẳn để anh xem.”
Thẩm Vụ cứng họng bất lực, cảm thấy Mạnh Hoài Chi có phần làm quá, nhưng suy cho cùng thì đó cũng là một dạng quan tâm. Do dự vài giây, cuối cùng cậu cũng thuận theo, không ngần ngại kéo nhẹ gấu áo hoodie lên. Mạnh Hoài Chi nghiêng người, ánh mắt chăm chú dõi theo từng tấc da trắng như tuyết dần lộ ra nơi eo và lưng Thẩm Vụ. Làn da ấy như một cánh đồng tuyết nguyên sơ, không một vết bầm hay trầy xước. Những đường nét cơ bắp mượt mà xinh đẹp như những ngọn đồi thấp nhấp nhô, vẻ đẹp ấy không chút tì vết, khiến người ta không thể rời mắt. “Em đã nói không sao mà…”
Thẩm Vụ nói được nửa câu thì khựng lại. Ánh mắt của Mạnh Hoài Chi quá đỗi trực diện, khiến Thẩm Vụ vốn vô tư cũng trở nên lúng túng. Bàn tay đang giữ gấu áo cuộn lại cứng đờ bên dưới xương sườn, không biết nên nắm hay buông. Thẩm Vụ đã khỏi đau từ lâu, trên bụng cũng không hề có vết thương, Mạnh Hoài Chi một hồi, không thấy gì bất thường, liền khẽ đưa tay chạm vào. Bàn tay anh hơi lạnh hơn so với làn da ấm áp của Thẩm Vụ, nhiệt độ xa lạ đến từ người khác khiến Thẩm Vụ khẽ run lên. Hơi thở của Mạnh Hoài Chi bỗng trở nên nặng nề. Gấu áo tuột khỏi tay Thẩm Vụ, rơi xuống, che khuất bàn tay anh. Nhưng bàn tay ấy vẫn không rút ra. Thẩm Vụ có thể ngửi thấy mùi dầu gội và sữa tắm thoang thoảng trên cổ Mạnh Hoài Chi, hương thơm dịu mát ấy trái ngược hoàn toàn với nhiệt độ đang âm ỉ lan tỏa giữa hai người. Lúc này, cậu mới chợt hiểu vì sao ngay khi vừa trở lại, Mạnh Hoài Chi đã nói rằng mình vừa tắm xong…
Thẩm Vụ cảm nhận rõ ràng bàn tay ấy đang chậm rãi di chuyển bên chậm rãi di chuyển, từ rốn cho tới hông rồi ngược lên, mỗi động tác đều nhẹ nhàng, tỉ mỉ như một nghệ nhân đang miệt mài cảm nhận từng đường nét trên tác phẩm điêu khắc yêu thích của mình, cảm nhận thứ nhiệt độ như thiêu như đốt, vượt xa sự lạnh lẽo của đá cẩm thạch. Thẩm Vụ đã dần quen với những cái chạm xa lạ, nhưng lại phát hiện cơ thể mình càng run rẩy nhiều hơn bao giờ hết. Như để xoa dịu, Mạnh Hoài Chi nghiêng đầu, đặt lên môi cậu một nụ hôn thật dịu dàng. Đến khi Thẩm Vụ kịp định thần, cậu đã lọt thỏm trong chiếc sô pha mềm mại, phía trên là ánh mắt cháy bỏng của Mạnh Hoài Chi, mãnh liệt như có thể làm tan chảy tất cả băng tuyết trên đời.