Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 66



Giờ thì ai cũng biết chủ tịch Thẩm có một cậu con trai út lấn sân showbiz. Mà phó tổng của tập đoàn kiêm chủ tịch Đàn Tinh Entertainment lại chính là anh trai ruột của cậu. Có thể nói, gia đình nhà họ Thẩm sở hữu thế lực vững chắc trải dài trên nhiều lĩnh vực, đủ sức dập tắt mọi âm mưu bất chính còn đang âm thầm manh nha trong bóng tối. Thẩm Vụ biết ba mình vốn không mấy thiện cảm với ngành giải trí, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là việc không chỉ những lời đồn đoán thất thiệt trên mạng, mà ngay cả những fan hâm mộ muốn gì nói đó cũng được Thẩm Thiên Hành trả lời từng bình luận một cách rất nghiêm túc.

[Ba vợ nhìn con đi, nhìn con với! Ba vợ ơi!!! (gào thét khản cổ)]

@Thẩm Thiên Hành: Đừng gọi bừa, có gọi thì tôi cũng là ba chồng.

[Ba ơi, ảnh hồi nhỏ của vợ con dễ thương quá, ba đăng thêm vài tấm được không ạ? (mắt long lanh)]

@Thẩm Thiên Hành: Đừng có mà gọi lung tung, ai là vợ bạn?

Là nhân vật chính của câu chuyện, Thẩm Vụ chẳng hề khó chịu, thậm chí còn thấy buồn cười. Cho đến một ngày cậu nhận được tin nhắn riêng từ Thẩm Thiên Hành, vẫn là giọng điệu ra lệnh quen thuộc.

Thẩm Thiên Hành: Dù mẹ con và ba đã ly hôn nhưng con vẫn là con trai ba.

Thẩm Thiên Hành: Dù bận thế nào cũng không thể bận suốt từ sáng đến tối cả tuần được, đừng kiếm cớ. Một tuần nghỉ, ít nhất cũng rảnh được một ngày về nhà. Mỗi lần về, ba sẽ cho 0.02% cổ phần.

Thẩm Thiên Hành: [Hình ảnh]

Hình đính kèm là ảnh chụp một bản hợp đồng, trình bày rõ ràng: Bên B (Thẩm Vụ) mỗi lần về nhà, ăn một bữa cơm với Bên A (Thẩm Thiên Hành) và ở lại nhà trên sáu tiếng, Bên A sẽ tặng cho Bên B 0.02% cổ phần tập đoàn Thẩm thị… Thẩm Vụ dở khóc dở cười. Thẩm Thiên Hành rõ ràng vẫn giữ thái độ cứng rắn như mọi khi, nhưng lần này, cậu lại cảm nhận được một chút gì đó khác lạ. Gạt đi bản hợp đồng nghe có vẻ nực cười, nhìn vào bản chất, chẳng phải Thẩm Thiên Hành chỉ muốn cậu về nhà thường xuyên để ở bên ông sao? Có chuyện nhưng không bao giờ chịu nói thẳng, cứ phải vòng vo khiến người ta phát cáu.

Tập đoàn Thẩm thị là doanh nghiệp niêm yết, cổ phần phân tán trong tay nhiều cổ đông và nhà đầu tư cá nhân. Chủ tịch Thẩm Thiên Hành chỉ nắm giữ hơn 50% cổ phần, cộng thêm phần của Thẩm Bình cũng chưa vượt quá 75%. Nếu mỗi lần về nhà là 0.02%, vậy chỉ cần Thẩm Vụ ở lì trong nhà thì chỉ khoảng bảy năm là đủ để gom sạch cổ phần của Thẩm Thiên Hành. Nhưng với tần suất cậu về nhà hiện tại, e rằng phải đợi đến khi trái đất ngừng quay, mà ngài Thẩm cũng phải sống tới trăm tuổi mới đủ! Nghĩ đến đó, Thẩm Vụ nhướn mày, không buồn để tâm xem cha mình có nổi giận hay không, chỉ lười nhác gõ vài chữ:

Thẩm Vụ: 0.02%? Đúng là keo kiệt.

Thẩm Thiên Hành: Không thì nhà họ Thẩm làm sao có được ngày hôm nay?

Thẩm Vụ: Ồ.

Thẩm Thiên Hành: Lần sau về ký hợp đồng.

Thẩm Vụ: (meo meo câm nín)

Thẩm Thiên Hành: (meo meo tức giận)

Thẩm Vụ: “…”

Sao Thẩm Thiên Hành còn chôm nhãn dán của mình nữa?

***

Hai tháng sau, ngày 29 tháng 7 là đêm diễn cuối cùng trong tour lưu diễn của Mạnh Hoài Chi. Cuối cùng anh cũng trở lại thủ đô, fan hâm mộ được như ý muốn, hàng vạn người đổ về lấp kín cả khán đài. Thẩm Vụ khi đó đang trong giai đoạn nghỉ giữa mùa giải. Sau hơn nửa chặng đua, cậu đang giữ vị trí thứ bảy, một vị trí rất đáng tự hào. Nhân dịp có hai tuần rảnh rỗi, cậu quyết định tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ ngắn, vừa để về nước thư giãn, vừa để tranh thủ đến xem buổi biểu diễn của Mạnh Hoài Chi.

Sáng hôm đó, Mạnh Hoài Chi đã có mặt tại sân vận động từ sớm để chuẩn bị kỹ càng cho buổi diễn. Đến chiều tối, trợ lý đưa Thẩm Vụ đến nơi. Thẩm Vụ không đi theo lối vào chính mà được La Kim Nghi dẫn vòng qua cửa sau, băng qua hành lang, đến thẳng phòng chuẩn bị của Mạnh Hoài Chi.

Là ngôi sao hàng đầu hiện nay, Mạnh Hoài Chi không chỉ nổi lên nhờ vài bản ballad nhẹ nhàng. Thứ khiến anh trở thành cái tên dẫn đầu làng nhạc chính là sự đa dạng trong phong cách, khả năng làm chủ sân khấu, hiệu ứng trình diễn bùng nổ và một phong thái biểu diễn cuốn hút. Buổi diễn hôm nay chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó. Mái tóc đen vuốt gọn, bóng bẩy dưới ánh đèn. Đôi lông mày sắc nét, hàng mi dài và dày hơn ngày thường, đuôi mắt điểm xuyết một chút nhũ lấp lánh, vừa mang vẻ quyến rũ, vừa ẩn chứa nét nguy hiểm khó lường. Thế nhưng, ánh mắt phản chiếu trong gương của anh lại lạnh lẽo đến lạ, tựa như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng. Dù có trang điểm thế nào thì vẻ xa cách của anh vẫn không hề giảm bớt. Nhưng chính vẻ đẹp như ánh trăng lạnh lẽo trên cao, vừa mê hoặc vừa không thể chạm tới, lại là điều khiến người hâm mộ điên cuồng. Bất chợt, nhìn qua gương, anh thoáng thấy cánh cửa mở ra. Thấy Thẩm Vụ bước vào, khóe môi khẽ cong lên, anh gọi, “Thẩm Vụ.”

Ngoài Mạnh Hoài Chi, trong phòng còn một người đàn ông tóc vàng mắt xanh rất nổi bật. Vừa thấy Thẩm Vụ, người ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình chào hỏi, “Hello Musee, I’m Mathew. Glad to meet you.”

Thẩm Vụ hiểu lời anh ta, nhưng lại thoáng sững người, cậu hơi nghi ngờ anh ta nhận nhầm người. Đang định tìm cách khéo léo giải vây, Mathew đã nói tiếp bằng thứ tiếng Trung chưa mấy trôi chảy, “Chào Thẩm Vụ, tôi là Mathew, hân hạnh được gặp cậu.”

Mạnh Hoài Chi bổ sung, “Anh ta là giám đốc âm nhạc của M+ Entertainment, đồng thời cũng là người phụ trách âm nhạc cho tour diễn thế giới lần này.”

Thẩm Vụ gật đầu chào, sau đó nhẹ nhàng chỉnh lại cách xưng hô của Mathew, “Rất hân hạnh được gặp anh, nhưng tên tiếng Anh của tôi là Shen, cũng là họ của tôi trong tiếng Trung.”

Mathew cười tít mắt, “Tôi biết chứ.”

Thẩm Vụ nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại, “Vậy… Musee là gì?”

Mathew đáp ngay, “The nickname of Muse.”

Đỗ Chân đứng bên cạnh, như chỉ chờ cơ hội được góp vui, nhanh miệng giải thích hộ Mathew, “Ý anh ta bảo cậu là nàng thơ của sếp Mạnh đấy.”

Mạnh Hoài Chi dù đang quay lưng lại để trang điểm nhưng vẫn chú tâm nghe hết cuộc trò chuyện. Nghe đến đó, lập tức lên tiếng đính chính: “Là chàng thơ, không phải nàng thơ.”

La Kim Nghi cũng nhanh chóng nhập hội: “Này lão Du, sao ở đâu cũng thấy mặt anh thế? Đi công tác rồi tiện thể xem concert miễn phí à?”

Đỗ Chân trợn mắt phản đối, “Tôi là loại người đó sao? Dĩ nhiên là sếp Mạnh gọi tôi đến rồi!”

Chủ đề vừa lệch đi một chút lại nhanh chóng trở lại xoay quanh Thẩm Vụ. Dù đây là lần đầu gặp trực tiếp, nhưng Đỗ Chân đã biết đến cậu từ lâu. Anh ta hồ hởi tự giới thiệu, “Tôi là Đỗ Chân, giám đốc phòng quan hệ công chúng của M+ Entertainment.”

May mà Đỗ Chân nói nhiều, giúp Thẩm Vụ tạm thời thoát khỏi cảm giác xấu hổ vì biệt danh sến sẩm kia. Nhưng Đỗ Chân lại lỡ đi xa quá, anh ta bỗng xoa cằm, nhắc lại chuyện cũ, “Dù mấy tên đàn ông da trắng có hơi mơ mộng thật, nhưng tôi thấy cái tên Musee nghe hay đấy chứ. Cậu không nghĩ đến việc dùng nó sao?”

Thẩm Vụ câm nín. Dù mới sống ở Trung Quốc ba năm và vẫn chưa thạo tiếng Trung nhưng Mathew vẫn nhạy bén nhận ra ngay, “Đỗ, cậu chửi tôi đấy à?”

“Thẩm Vụ.” Giọng nói lạnh lùng vang lên đúng lúc, giải cứu Thẩm Vụ khỏi vòng vây.

Thẩm Vụ vội chạy tới. Đúng lúc này, thợ trang điểm vừa hoàn thành thao tác cuối cùng, nhìn tác phẩm hoàn hảo như thiên thần trước mặt, mỉm cười hài lòng, “Xong rồi đó, thầy Mạnh đi thay trang phục đi.”

Thẩm Vụ theo Mạnh Hoài Chi đến phòng thay đồ. Khác với nhiều nghệ sĩ phải chen chúc trong những phòng trang điểm chật hẹp, quần áo chất đống trên giá treo chật chội ở góc phòng, Mạnh Hoài Chi có hẳn một phòng riêng rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, cả phòng thay đồ cũng riêng biệt. Những bộ đồ diễn rực rỡ treo kín trên các dãy giá, lấp lánh như một kho báu. Mạnh Hoài Chi chỉ vào hai chiếc áo khoác, quay đầu hỏi Thẩm Vụ, “Diễn mấy bài cuối, em thấy áo nào hợp hơn?”

“Bài nào ạ?”

“Hạ lửa, Biển sao…”

Hai chiếc áo khoác có phong cách tương tự, một chiếc là vest đính kim cương vụn, chiếc còn lại là áo khoác da lấp lánh kim tuyến. Thẩm Vụ nghĩ đến phong cách của hai ca khúc kia rồi nói, “Em thấy áo da hợp hơn. Còn áo bên trong thì sao?”

“Ừm, áo phông trắng đây.”

“Sao lại là áo phông trắng? Nguyên cây đen ngầu hơn mà.”

“Vẫn còn một bài nữa, nằm trong album mới.”

“Ồ.” Thẩm Vụ không hỏi thêm, đôi mắt hoa đào cong cong, “Em rất mong chờ bài hát mới của anh đấy.”

Mạnh Hoài Chi chuẩn bị lên sân khấu, rời phòng thay đồ để hoàn tất bước kiểm tra cuối cùng. Cùng lúc đó, người đại diện La Kim Nghi dẫn Thẩm Vụ từ hậu trường ra khu vực khán đài. Sân khấu được thiết kế ba mặt mở rộng, Thẩm Vụ được sắp xếp ngồi ở vị trí sát phía trong cùng, gần sân khấu nhất. La Kim Nghi đưa cậu đến một góc khuất ở rìa hông sân khấu, giới thiệu, “Đây, chỗ ngồi VVIP độc nhất vô nhị dành riêng cho cậu. Một lát nữa sẽ có vài đạo diễn đứng đây ghi hình, họ sẽ chắn giữa cậu và các khán giả khác. Loa ở vị trí này không mở, nên âm thanh sẽ không quá ồn.”

Thẩm Vụ gật đầu ngồi xuống, sau đó khán giả khu VIP mới lục tục tiến vào, người gần nhất cũng cách cậu vài mét. Dưới ánh đèn rực rỡ từ sân khấu, góc nhỏ này trở thành nơi tối nhất trên toàn khán đài. Fan hâm mộ phía sau đổ dồn sự chú ý vào Mạnh Hoài Chi, chẳng ai để ý đến cậu, nhờ vậy mà Thẩm Vụ bất ngờ được thưởng thức một buổi concert yên bình hiếm có. Không có tiếng hét vang trời, không chen lấn xô đẩy, cũng không bị loa phóng thanh gào bên tai. Âm nhạc văng vẳng từ bốn phía, bao bọc lấy cậu. Trên sân khấu, ánh đèn biến ảo không ngừng, từng đường nét chuyển động đều rõ ràng, tạo nên một trải nghiệm thị giác và thính giác tuyệt vời. Và lúc ấy, Thẩm Vụ thấy được một khía cạnh khác của Mạnh Hoài Chi – chỉ xuất hiện khi anh đứng trên sân khấu. Đường nét gương mặt trở nên sắc bén, mái tóc vuốt ngược, ánh đèn lộng lẫy muôn màu. Vẫn là chất giọng lạnh lùng mang âm sắc đặc trưng nhưng khi hòa vào hiệu ứng ánh sáng và không khí sôi động lại trở nên mê hoặc, chỉ cần một câu hát cũng đủ khiến lòng người rung động.

Thẩm Vụ vung nhẹ lightstick trong tay. Giữa biển người rực rỡ đủ sắc màu, thanh lightstick đơn độc nơi góc khán đài nhỏ bé đến mức tưởng chừng chẳng ai để ý. Thế nhưng, chỉ một ánh mắt, Mạnh Hoài Chi đã lập tức nhận ra. Ánh nhìn chạm đến nơi đó, khóe môi anh khẽ cong lên. Nụ cười ấy lập tức được ống kính máy quay bắt trọn, phóng to lên màn hình LED, in sâu vào tâm trí hàng vạn người đang cuồng nhiệt dưới khán đài. Tiếng hò reo vang dội như sóng trào.

“Aaaaaa!!!”

Buổi diễn kéo dài hơn hai tiếng, giọng Mạnh Hoài Chi đã khàn đi đôi chút, “Cuối cùng, tôi xin gửi đến các bạn một ca khúc đặc biệt, cũng là bài hát cuối cùng trong album mới Lòng như tơ rối. Đây là lần đầu tiên ca khúc công bố, cũng là lời tạm biệt cho tour diễn năm nay.”

Thẩm Vụ khẽ giật mình. Lòng như tơ rối sao…

Fan hâm mộ vừa háo hức đón chờ ca khúc mới, vừa quyến luyến không muốn buổi diễn kết thúc. Tiếng reo hò lẫn trong tiếng nức nở vang vọng khắp không gian. “Suỵt,” Mạnh Hoài Chi mỉm cười, giơ ngón trỏ khẽ đặt lên môi ra hiệu giữ im lặng. “Mời mọi người thưởng thức ca khúc Thần hộ mệnh.”

Đợi khán giả ổn định, anh trút bỏ áo da lấp lánh, chỉ mặc áo phông trắng bên trong. Những phụ kiện rườm rà cũng được tháo bỏ, chỉ còn một nửa sợi dây chuyền lộ ra ngoài cổ áo. Trang phục của anh lúc này chỉ còn áo phông trắng và quần đen, đơn giản mà trong trẻo, ngay cả nhũ sáng lấp lánh trên tóc và đuôi mắt cũng không còn nổi bật. Ánh đèn sân khấu dần dịu xuống. Anh bước vào quầng sáng mờ ảo, bóng dáng nhẹ nhàng như đang trôi giữa màn đêm, những mảnh kim tuyến còn sót lại đôi lúc lại lóe sáng, như sao trời vỡ vụn rơi trên mái tóc anh. Mạnh Hoài Chi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cao đơn độc giữa sân khấu, ôm một cây đàn guitar gỗ. Những ngón tay thon dài lướt trên dây đàn, đánh lên giai điệu trong trẻo, du dương. Khi vạn vật chìm vào tĩnh lặng, anh cất tiếng hát.

Dear babe,

Tôi yêu những ngày trời trong xanh dịu nhẹ, 

Nhưng cũng say những cơn mưa lất phất dịu dàng. 

Muốn cùng em trú trong căn lều nhỏ giữa đêm mưa,  

Hát em nghe những lời ca ngọt lịm, 

Chỉ muốn ngắm đôi mắt em, 

Chỉ bên em thôi,

Thần hộ mệnh của tôi,

Người tôi trân quý hơn cả thế gian. 

 

Thần hộ mệnh của tôi,

Yêu em, đâu cần giấu giếm? 

Muốn cùng em trú trong căn lều nhỏ giữa đêm mưa, 

Hát em nghe những lời ca ngọt lịm,

Xin em, nhìn vào mắt tôi, 

Và ở bên tôi, người nhé, 

Cùng tôi ngẩng đầu ngắm những vì sao trên bầu trời đêm.

Khi nốt nhạc cuối cùng khẽ ngân lên rồi tan vào không gian, Mạnh Hoài Chi đứng dậy. Lời ca cuối cùng nhẹ như một lời thì thầm dịu dàng, cũng là lời yêu thương trao nhau giữa đôi tình nhân, “Những vì sao nói với tôi rằng, em đồng ý.”