Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 67



“Đây là tỏ tình, phải không? Bài hát này là để tỏ tình đúng không?!” 

“Trời ơi trời ơi! Chị dâu cũng đang xem concert phải không?!” 

“Các chị em ở khu VIP cố lên, mau tìm xem chị dâu có ở đó không!!!” 

“Dĩ nhiên là tỏ tình với tụi mình rồi! Chị dâu nào chứ? Tui chẳng thấy ai cả!” 

Mạnh Hoài Chi đã ra mắt bảy năm nhưng chưa một lần hát bài tình ca nào thẳng thắn và tha thiết đến thế, nhất là trong thời gian gần đây, khi những tin đồn về chị dâu âm thầm lan truyền trong fandom, bài hát encore ấy lại càng khiến người nghe cảm nhận rõ ràng rằng từng câu từng chữ như được viết riêng cho một người đặc biệt. Trước khán đài đang rộn ràng bàn tán, Mạnh Hoài Chi bất ngờ giơ tay ra dấu im lặng. Anh nói, “Tiếp theo, tôi có vài lời muốn nói với các bạn.”

Tiếng ồn ào lập tức lắng xuống, nhường chỗ cho những tiếng hô vang tên anh dồn dập. Trên sân khấu rực sáng, chàng trai được hàng vạn người yêu mến vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Anh nhìn xuống khán đài bằng ánh mắt dịu dàng, chậm rãi cất lời, “Tôi có gì đặc biệt để các bạn tôn thờ đến vậy đâu? Thật ra tôi cũng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.” 

Hàng ngàn fan hâm mộ cuồng nhiệt vung lightstick, gào thét khản cổ.

“Giọng hát trời ban Mạnh Hoài Chi!” 

“Hoài Chi, anh xứng đáng! Anh chính là thần của chúng em!” 

“Nam quất bắc chỉ, duy ái Hoài Chi…” 

Mạnh Hoài Chi khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp ấy như xuyên qua đám đông, khiến ai cũng ngỡ rằng ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào mình. Anh tiếp tục, “Bảy năm… thật sự là một chặng đường dài. Cảm ơn các bạn, vì đã luôn yêu thương và đồng hành cùng tôi trong suốt hành trình ấy.”

Anh đứng dưới ánh đèn độc nhất, hàng ngàn người hòa vào màn đêm, hướng về ánh sáng duy nhất trên sân khấu rộng lớn. Lắng nghe những lời tâm sự chân thành của anh, không ít người đã lặng lẽ đỏ mắt. Các fan đồng loạt hét lên, như muốn truyền đi một lời hứa: không chỉ là bảy năm đã qua, mà cả bảy năm sau đó, và thật nhiều bảy năm nữa… họ sẽ mãi dõi theo và yêu thương anh. Mạnh Hoài Chi siết chặt micro, cúi đầu thì thầm, “Nhưng mãi đến gần đây, tôi mới nhận ra… Có một người đã yêu tôi, dài lâu hơn cả bảy năm, hơn bất kỳ điều gì tôi từng có. Hiện tại tôi muốn nói với người ấy rằng, tôi cũng vậy.” 

Fan hâm mộ dần nhận ra điều gì đó bất thường. Những tiếng hô đồng thanh bỗng chốc lặng đi, thay vào đó là những tiếng xì xào bàn tán. Họ nhớ lại bài hát encore vừa rồi, tựa như lời tỏ tình dành cho tất cả, nhưng dường như lại chỉ dành cho một người duy nhất. Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng đặt cây guitar xuống, đứng thẳng dậy. Giữa không gian lặng ngắt như tờ, anh từ từ đưa tay kéo ra một sợi dây chuyền bạc giấu dưới cổ áo. Trên màn hình lớn, khán giả có thể nhìn rõ chiếc nhẫn lồng trong sợi dây chuyền, được đính một viên kim cương lấp lánh như ánh sao. Anh giơ tay trái lên, để lộ hình xăm chữ M ở mặt trong cổ tay, nét mực xanh đậm nổi bật trên làn da trắng ngần. Rồi anh xoay cổ tay lại, chữ M giờ đây đã trở thành W, một chữ cái khác, một ý nghĩa khác. Có người ngẩn ngơ nhìn hình xăm lộn ngược, có người lại không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương đang nằm gọn trên tay anh. Mạnh Hoài Chi nâng chiếc nhẫn lên môi, nhẹ nhàng hôn lấy nó, dịu dàng đầy lưu luyến, rồi cầm micro lên lần nữa, nói nốt những lời chưa trọn, “Bảy năm qua, tôi đã dành trọn cho âm nhạc, cho các bạn… Nhưng từ nay về sau, cả cuộc đời này, tôi chỉ muốn dành cho một người thôi.”

Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng mà vang vọng, lại mạnh mẽ hơn những âm thanh bùng nổ của nhạc sống. Khán đài rộng lớn lập tức dậy sóng, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng nài nỉ của các fan cuồn cuộn như sóng biển, như bão tố vừa quét qua. Nhưng ở giữa ánh đèn rọi sáng duy nhất, nét mặt Mạnh Hoài Chi vẫn bình thản, chỉ có chút dịu dàng nơi khóe mắt mà chỉ người gần anh nhất mới có thể nhìn thấy. Anh đặt micro trở lại giá đỡ, lặng lẽ bước đến góc sân khấu, tiến vào bóng tối sâu thẳm, rồi thì thầm chỉ đủ cho một người nghe được, “Anh yêu em.” 

***

Mạnh Hoài Chi dừng lại một thoáng bên rìa sân khấu rồi bất ngờ nhảy xuống, hòa mình vào bóng tối sau cánh gà.

“Anh Hoài đi thay đồ à? Rồi sẽ quay lại chứ…” 

“Lần nào cũng có encore mà, tui muốn nghe lại Hạ lửa!” 

“Sao tui lại có linh cảm không lành… Anh ấy vừa cố ý hát bài cuối của album mới đó…” 

“Áaaa!!!” 

Âm thanh hỗn loạn vang lên từ phía khán đài, nhưng Thẩm Vụ không nghe rõ nữa. Trong mắt cậu lúc này, chỉ còn người đang lặng lẽ tiến về phía mình, bóng dáng mơ hồ dần hiện rõ. Một bàn tay vươn ra, “Mình đi trốn thôi.” 

Bàn tay ấy vừa siết chặt micro đính kim cương dưới ánh đèn sân khấu, giờ đây lại dịu dàng nắm lấy tay cậu. Thẩm Vụ ngẩn ngơ đứng dậy, để mặc Mạnh Hoài Chi kéo mình cùng bước vào màn đêm sâu thẳm, nhưng là một thứ bóng tối không đáng sợ, ngược lại, còn chứa đầy cảm giác hồi hộp và háo hức khó tả. Tim Thẩm Vụ đập mạnh liên hồi, như muốn nổ tung trong lồng ngực. Phía sau họ, tiếng la hét, tiếng khóc, ánh đèn và âm nhạc hãy còn rực rỡ, nhưng tất cả dần bị bỏ lại, chỉ còn hai người sóng bước bên nhau trong bóng tối, nép mình giữa những sợi cáp chằng chịt, mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác. Chẳng bao lâu sau, tiếng ồn ào từ phía sau đã hoàn toàn biến mất nhường chỗ cho không gian tĩnh lặng, yên bình. “Ngay bây giờ luôn ạ? Anh không thay đồ hay tẩy trang trước sao?” Thẩm Vụ ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, lát nữa fan bắt đầu ra về thì muốn trốn cũng không kịp đâu.” Mạnh Hoài Chi đáp bằng giọng điệu nghiêm túc, nhưng lại là “trốn”, xem ra là đã tính toán từ lâu.

Thẩm Vụ cũng nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị vừa ngông cuồng vừa lãng mạn kia, khóe môi bất giác nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả giai điệu trong concert, “Được, mình đi trốn thôi.”

Mạnh Hoài Chi khẽ nghiêng đầu, mỉm cười, “Suỵt.” 

Cả hai rời đi bằng cửa sau. Có vẻ mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, một chiếc xe đỗ sẵn ở bãi đậu đối diện trong khu vực ít ai để ý. Nơi nguy hiểm nhất đôi khi lại là nơi an toàn nhất, Mạnh Hoài Chi rõ ràng đã tính trước điều đó. Hai người lặng lẽ băng qua con đường khuya, lướt qua những chiếc xe với cửa sổ kính đen ngòm. Ngồi an toàn trong xe, Thẩm Vụ hãy còn phấn khích sau buổi concert đầy cảm xúc, có lẽ Mạnh Hoài Chi cũng vậy. Cậu hỏi, “Giờ mình đi đâu ạ?”

Mạnh Hoài Chi khởi động xe, “Bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi, em nghĩ xem?” 

“Ừm…” Cũng khuya rồi, hay là về nhà ngủ? Ờ, ngủ chung…?

Bài hát cuối cùng và lời tỏ tình vẫn còn in đậm trong tâm trí khiến Thẩm Vụ ngại ngùng khó mở lời. Nhưng chưa cần cậu quyết định, cảnh vật bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu lùi dần về phía sau, hiển nhiên Mạnh Hoài Chi đã có một đích đến rõ ràng. Khoảng nửa tiếng sau, xe chạy đến gần khu đô thị mới, băng qua một cây cầu lớn. Bên kia cầu, những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn hiện lên rực rỡ trong đêm. Mạnh Hoài Chi bất chợt nói, “Qua cầu là tới nơi. Giờ vẫn còn sớm, em muốn đi bộ một lát không?”

“Dạ?” Thẩm Vụ ngẩn ra, nhìn thoáng qua điện thoại, vui vẻ hưởng ứng trò đùa của đóa hoa thanh cao kia, “Mười một giờ rưỡi… ừm, đúng là sớm thật.” 

Mạnh Hoài Chi khẽ mỉm cười, “Vậy anh dừng xe nhé, để trợ lý đến lấy sau. Nào, xuống xe thôi.”

Cuối tháng bảy, hơi nóng ban ngày vẫn chưa hoàn toàn tan đi, bầu không khí trong concert cũng hừng hực như lửa, bước xuống xe bên cây cầu vắng vẻ này, Thẩm Vụ mới cảm nhận được chút mát mẻ hiếm hoi, tâm trạng cũng thả lỏng. Hai người sánh vai bước lên cây cầu vắng, bên dưới là mặt sông lặng như gương, gió đêm mang theo hơi ẩm mát lành, xua tan cái hanh khô thường thấy của thủ đô. Cả thế giới dường như im lặng, chỉ thỉnh thoảng có xe cộ vụt qua, nhưng không dừng lại vì hai người lữ khách nhỏ bé. Thẩm Vụ bất giác hoảng hốt, khi đi gần hết cây cầu, cậu mới kéo tay Mạnh Hoài Chi, “Chúng ta xuống cầu thôi, đi con đường bên dưới nhé.”

Mạnh Hoài Chi thuận thế nắm lấy tay cậu, “Được.”

Cả hai lặng lẽ bước đi trong đêm, mọi thứ xung quanh dường như trở nên thừa thãi. Ánh sáng từ những tòa cao ốc xa xa lấp lánh như những vì sao nhân tạo, thay thế cho bầu trời đêm bị che khuất, nhưng vẫn lung linh không khác gì những chòm sao thật. Thẩm Vụ có cảm giác thời gian đang ngừng lại. Bất chợt, Mạnh Hoài Chi dừng bước, bàn tay đang nắm tay Thẩm Vụ siết chặt hơn. Thẩm Vụ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh. “Mười hai giờ rồi,” Mạnh Hoài Chi nói.

“Dạ?”

Mạnh Hoài Chi đan chặt tay vào tay cậu, tay kia nhẹ nhàng vòng qua lưng kéo cậu vào lòng, kề môi thì thầm, “Chúc mừng sinh nhật em.”

Ngay giây đầu tiên của tuổi 24, Thẩm Vụ nhận được một nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn ấy kéo dài bao lâu? Vài chục giây, vài trăm giây, hay vài phút? Thời gian như tan chảy rồi ngưng đọng. Khi Mạnh Hoài Chi lùi lại, Thẩm Vụ nhìn vào mắt anh, tĩnh lặng như mặt sông phía sau, sâu không thấy đáy. Chỉ đến lúc này, Thẩm Vụ mới thật sự cảm nhận được đây là sự thực. Tối nay, cậu đến xem concert của Mạnh Hoài Chi, bất ngờ được tặng riêng một biệt danh tiếng Anh, ngồi tại ghế VVIP độc nhất vô nhị. Giữa hàng ngàn fan hâm mộ cùng vung lightstick, ánh mắt trên sân khấu kia chỉ hướng về một mình cậu. Mạnh Hoài Chi hát ca khúc Thần hộ mệnh trong album mới Lòng như tơ rối, anh đã hát Em là thần hộ mệnh của tôi. Ký ức ùa về như làn gió mạnh khiến Thẩm Vụ lặng người. Cảm xúc ập đến quá nhanh, khiến phản xạ của cậu như phải vòng quanh cả thành phố, mãi đến giờ mới tới nơi, vành tai bắt đầu ửng đỏ. Mạnh Hoài Chi từng nói trước hàng ngàn fan hâm mộ rằng từ nay về sau, cả cuộc đời này, chỉ muốn dành cho một người thôi, còn nói Anh yêu em.

Dù đang trong bóng tối, Mạnh Hoài Chi vẫn nhìn thấy gương mặt Thẩm Vụ dần ửng hồng, từ vành tai đến gò má, hòa lẫn với sắc môi. Không kìm được, anh cúi xuống, thơm nhẹ lên má Thẩm Vụ lần nữa. Phải mất một lúc lâu sau, Thẩm Vụ mới ngơ ngác lên tiếng, vừa ngập ngừng, vừa như mang theo chút men say, “Vậy… vậy bài hát cuối cùng đó… là quà sinh nhật cho em sao…?”

Mạnh Hoài Chi bật cười, “Nhưng vào sinh nhật anh, hình như em chẳng hát cho anh nghe gì cả, cũng không chịu nói yêu anh?”

Thẩm Vụ cứng họng. Vậy là ý gì chứ? Mạnh Hoài Chi nghiêm túc nhìn cậu, nói tiếp, “Anh đang tỏ tình với em đấy.”

***

Cùng lúc đó, trên cây cầu họ vừa đi qua, một tay paparazzi đang ẩn mình, vừa thu được chiến lợi phẩm lớn nhất sự nghiệp. Lần này, gã nhắm đến việc tống tiền M+ Entertainment. Một scandal tình ái bỏng tay thế này, chắc là phải… ém đi một chút chứ nhỉ?  Sáng hôm sau, tay paparazzi hơi do dự liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng của M+ Entertainment. Đỗ Chân là người nghe máy, anh ta tỏ ra chẳng hề bất ngờ, thẳng thừng từ chối thương lượng, “Chúng tôi không mua ảnh. Các anh muốn đăng thì đăng, nhưng giám đốc Mạnh yêu cầu các anh đăng đúng giờ quy định.” 

“…Giờ quy định?” Gã paparazzi ngớ người, nhưng lập tức đánh hơi được điều gì đó. “Vậy, vậy cũng phải tính phí chứ!” 

“Không thành vấn đề.” Đỗ Chân đáp gọn lỏn.

Vài giây im lặng trôi qua. Khi tay paparazzi định hỏi thêm về “giờ đăng quy định” kia, Đỗ Chân mới ngập ngừng lên tiếng, xấu hổ như muốn chui xuống đất, khó nhọc truyền đạt yêu cầu oái oăm của sếp, “Khụ… Hôm nay, đúng 13 giờ 14 phút chiều. Ảnh thì chọn cái nào đẹp đẹp chút. Mau chuẩn bị đi. À, nhớ chúc Thẩm Vụ sinh nhật 24 tuổi vui vẻ nhé.”