Mạnh Hoài Chi nhìn đồng hồ, “Lát nữa anh sẽ đăng bài công khai chính thức.”
“Ừm.” Chuyện này còn cần thông báo nữa sao? Hay đang ám chỉ muốn cậu đăng bài cùng? Thẩm Vụ vờ như không hiểu, tiếp tục lướt Weibo, lẩm bẩm một mình, “Để xem fan của anh có mắng em không.”
Với ngoại hình nổi bật như vậy, Mạnh Hoài Chi chắc chắn không thể thiếu fan bạn gái cực đoan. Nhưng khi Thẩm Vụ lướt qua thì thấy bình luận nổi bật bình yên đến lạ, như thể bị đại quân fan couple Vụ Dạ Thư Hoài chiếm đóng hoàn toàn.
[Aaaa mẹ ơi otp real thật kìa!!!]
[Vụ Dạ Thư Hoài công khai rồi! Tui kích động muốn khóc luôn!! Vua chúa cũng chỉ đến thế!!]
[Quá ngưỡng mộ, lần đầu tiên thấy một ngôi sao hàng đầu công khai tỏ tình nơi công cộng, đối tượng còn là người cùng giới nữa! Mạnh Hoài Chi đúng là vì yêu bất chấp luôn rồi!]
[So với mấy kẻ lăng nhăng mà không dám thừa nhận thì đúng là hơn hẳn, tui không hâm mộ nhầm người mà, ngọt ngào quá đi!]
[Dám công khai thẳng thắn như vậy quả thực quá đỉnh, trai đẹp đi với trai đẹp đúng là mãn nhãn!]
[Thoạt nhìn cả hai đều rất “được” nha!]
[Tưởng tượng hai người họ hẹn hò xong, về nhà tắm rửa rồi lao vào chén nhau là đẹp!]
[Không cần tưởng tượng, chắc chắn là vậy rồi ha ha ha!]
Thẩm Vụ câm nín. Chỉ riêng phần bình luận nổi bật thôi cũng đủ khiến Thẩm Vụ đọc mãi không hết. Góc phải màn hình hiển thị 5h18, trời đã ngả tối. Ngủ nướng qua bữa sáng, trưa lại bận thử đồ với Mạnh Hoài Chi nên cũng bỏ bữa, Thẩm Vụ chỉ ăn qua loa vài món đồ ăn vặt, vừa thoát khỏi Weibo bụng cậu đã réo inh ỏi. “Anh đăng rồi,” Mạnh Hoài Chi nói. “Xong việc, em đi thay đồ đi, mình ra ngoài ăn tối.” Nói xong, anh lập tức rời giường.
Thẩm Vụ ngờ vực nhìn theo bóng lưng đối phương. Lúc nãy rõ ràng anh cứ nằm lì ra đó, như thể cố tình chờ đúng một thời điểm nào đấy vậy… Cậu mở điện thoại lên, lại thấy một bình luận nổi bật mới, vì người này may mắn được chính tài khoản paparazzi trả lời.
[Cả ba bài Weibo đều đăng lúc 13:14, paparazzi mà cũng tinh tế vậy sao?]
@Cutesome Entertainment: Dĩ nhiên là theo yêu cầu của người nào đó rồi. (suỵttt)
Thẩm Vụ liếc nhìn đồng hồ, rồi bấm vào bài đăng của Mạnh Hoài Chi, quả nhiên là 5h20. Con người được mệnh danh là đóa hoa thanh cao sao lại sến sẩm thế này chứ?
@Mạnh Hoài Chi: Chào em, Tiểu Vụ của anh. Chúc mừng sinh nhật em. @Tay đua Thẩm Vụ
Anh còn đăng kèm một bức ảnh vừa chụp lúc nằm trên giường, là hình xăm chữ M trên cổ tay, nhưng do góc chụp nên chữ M đã bị lật ngược thành W. Thẩm Vụ tiện tay làm mới bài viết, bình luận lập tức tràn lên.
[Ủa hình xăm của anh Hoài có từ trước khi debut mà?]
[Trong buổi diễn tối qua ảnh nói cảm ơn fan đã yêu mến anh suốt bảy năm, nhưng còn có một người yêu anh lâu hơn thế… Nếu là bạn thân từ bé vậy thì chắc đã yêu nhau từ thời niên thiếu rồi?]
[Aaaa cả hai đều siêu chung tình, có thể là ship đến cuối đời!]
Một số cư dân mạng đầy suy nghĩ đen tối trong đầu, chú ý đến cả tấm ga trắng phía sau.
[Trời đất, nhìn ga giường nhăn nhúm kìa…]
[Tối nay tiếp tục nhé, đến lúc sập giường thì thôi!]
[k*ch th*ch vậy sao, không ổn lắm đâu nhỉ? (lén chui xuống gầm giường)]
[Anh Hoài à… sao cái gì anh cũng đăng lên thế, đúng là không coi bọn em là người ngoài mà!]
[Chắc ảnh lén lướt siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài, thấy mấy bà tác giả chê mình bất lực rồi ha ha ha!]
[Giờ thì ai cũng biết anh có lực rồi nhé!!!]
Thẩm Vụ càng xem càng thấy không ổn. Tuy tên tên couple Vụ Dạ Thư Hoài đặt Vụ trước Hoài sau, nhưng đó chỉ là vì cách ghép tên nghe thuận tai hơn, nhưng nhiều fan theo đảng niên thượng đọc mãi cũng quen miệng nên tên couple được định như vậy. Dù cuốn tiểu thuyết kia có phải thật hay không thì Mạnh Hoài Chi chắc chắn là nam chính của thế giới này không thể chối cãi. Đừng thấy fan niên hạ nhảy nhót sôi nổi, nhưng trên thực tế fan niên thượng mới âm thầm chiếm đa số, nếu không cũng sẽ không thường xuyên xuất hiện những câu trêu chọc kiểu: “Mạnh Hoài Chi, anh bị bất lực à?” Còn về việc Thẩm Vụ “có lực” hay không thì dường như cũng không quan trọng lắm.
“…Thôi bỏ đi.” Thẩm Vụ lười đôi co với fan, rộng lượng bỏ qua những lời trêu ghẹo của họ. Ánh mắt cậu lại dừng ở bài đăng chính thức của Mạnh Hoài Chi, nhíu mày lẩm bẩm, “Đừng gọi em là Tiểu Vụ.”
“Được thôi,” Mạnh Hoài Chi dứt khoát đồng ý ngay, lấy điện thoại chỉnh sửa bài đăng trên Weibo.
Một nghệ sĩ hàng đầu như anh thì mọi hành động dù là nhỏ nhất đều nằm trong tầm ngắm của công chúng. Ấy vậy mà Mạnh Hoài Chi cứ thích gây chú ý, thản nhiên chỉnh sửa bài đăng của mình.
@Mạnh Hoài Chi: Chào em, W của anh. Chúc mừng sinh nhật em. @Tay đua Thẩm Vụ
Thẩm Vụ lập tức chia sẻ lại bài đăng, còn kèm theo vài biểu tượng trái tim, mãn nguyện vô cùng. Tất nhiên, về độ sôi động thì phần bình luận bên Weibo của Mạnh Hoài Chi vẫn luôn nhộn nhịp hơn.
[Được rồi được rồi, biết là Tiểu W đang ở bên cạnh anh rồi.]
[Ha ha ha, sửa lại làm gì chứ? Chắc chắn là Vụ Vụ không cho anh gọi là Tiểu Vụ đúng không?]
Sau khi quậy tung phần bình luận bên Weibo của Mạnh Hoài Chi, nhóm fan hâm mộ nhiệt tình ấy lại đổ xô sang bài chuyển tiếp của Thẩm Vụ.
[Tiểu Vụ, Tiểu Vụ, Tiểu Vụ, Tiểu Vụ của anh trai đâu rồi ~~~]
[Tiểu Vụ, Tiểu Vụ, em nói gì đi!]
[Không được gọi là Tiểu Vụ à? Cứ gọi đấy cứ gọi đấy, Tiểu Vụ Tiểu Vụ Tiểu Vụ!]
Thẩm Vụ: “…” Netizen thời nay đúng là lắm trò.
***
Thẩm Vụ thay sang bộ vest cao cấp Mạnh Hoài Chi tặng, anh cũng diện một bộ có thiết kế tương tự. Hiếm khi cả hai ăn mặc trang trọng thế này, cảm giác như có thể bước vào lễ đường bất cứ lúc nào, nhưng việc cấp bách lúc này là lấp đầy bụng trước và tiếp tục ăn mừng sinh nhật.
Mạnh Hoài Chi đã đặt bàn trước tại một nhà hàng Âu cao cấp. Cả hai đi theo nhân viên phục vụ, tiến vào một phòng riêng kín đáo. Sau khi công khai tình cảm, hai người không còn cần dè chừng ánh mắt soi mói hay lo lắng bị paparazzi rình rập, bởi những tay săn ảnh khó mà lọt vào một nhà hàng cao cấp thế này, khách đến đây phần lớn là nghệ sĩ nổi tiếng hoặc giới thượng lưu. Một cặp đôi nghệ sĩ nổi tiếng đang trò chuyện vui vẻ bên cửa sổ, tiếng cười vang lên giữa không gian ấm cúng, nhưng cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý. Ngược lại, Thẩm Vụ, cũng là một nhân vật của công chúng, vô tình nhìn lướt qua, khựng lại trước hai bóng dáng quen thuộc. Cậu hoảng hốt cúi xuống, kéo tay áo Mạnh Hoài Chi. Mạnh Hoài Chi nhìn sang, cũng hơi sững sờ.
Cặp đôi đang ngồi trên chiếc bàn tròn nhỏ đều là người quen, Lâm Yên Nhiên và Lương Thu. Tính cách thật của Lương Thu gần như giống hệt với hình tượng mà anh xây dựng trước công chúng: nghiêm túc, ít lời nhưng đáng tin cậy, toát lên khí chất đàn ông mạnh mẽ. Tối nay, dưới ánh đèn ấm áp của nhà hàng, nét cứng cỏi trên gương mặt anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Đối diện anh, Lâm Yên Nhiên khoác lên mình một chiếc váy dạ hội cắt may tinh xảo, mái tóc dài được uốn thành những lọn sóng bồng bềnh. Thẩm Vụ và cô từng làm việc chung trong đoàn phim suốt vài tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy cô xuất hiện với dáng vẻ lộng lẫy đến vậy. Một bộ trang phục chỉn chu khác thường, một buổi hẹn riêng tư… Thẩm Vụ nhạy bén nhận ra điều khác thường, vội kéo Mạnh Hoài Chi lùi lại, tránh khỏi tầm mắt đối phương, mới lên tiếng, “Chị Yên Nhiên và anh Lương, chẳng lẽ…”
Mạnh Hoài Chi gật đầu, rõ ràng cũng nghĩ như vậy. Từ lần đầu cùng tham gia một chương trình giải trí, hai người họ đã có một siêu thoại couple. Thế nhưng khác với Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi, Lâm Yên Nhiên và Lương Thu luôn giữ thái độ chừng mực. Vì là nghệ sĩ khác giới nên họ chưa bao giờ để lộ điều gì vượt quá khuôn phép trên sóng, cũng chỉ có một số fan âm thầm ghép đôi, không cuồng nhiệt đến mức dám công khai trước mặt chính chủ như fan Vụ Dạ Thư Hoài. Chính vì vậy, dù đã cùng quay vài kỳ chương trình, Thẩm Vụ cũng không hề nhận ra giữa họ từng nảy sinh tình cảm gì đặc biệt.
Thẩm Vụ phân tích rành mạch với kinh nghiệm của một người từng trải, “Có lẽ hai người họ chưa chính thức ở bên nhau, mà chỉ mới ở giai đoạn cảm mến lẫn nhau thôi. Nếu đã xác định rồi, chắc chắn họ sẽ nói với chúng ta. Đừng để họ biết hai ta cũng đến đây, kẻo lại ngượng ngùng giữ khoảng cách.”
“Ừ,” Mạnh Hoài Chi gật đầu. “Vào phòng trước đã.”
Nhà hàng được thiết kế tinh tế với hành lang uốn lượn, những bức tường kính và đèn vàng ấm áp. Phòng riêng đối diện hành lang được ngăn cách bởi lớp kính gợn sóng bán trong suốt, ánh sáng mờ ảo hắt qua như dòng nước lấp lánh, bóng người bên trong lúc ẩn lúc hiện. Qua lớp kính mờ, thi thoảng sẽ có nhân viên phục vụ vội vàng rảo bước qua, phong thái rất chuyên nghiệp. Còn hai vị khách bên trong phòng dường như hoàn toàn không để tâm đến xung quanh, chỉ tập trung thưởng thức món ngon trên bàn. Ăn được một lúc, Mạnh Hoài Chi hỏi, “Em có muốn uống một chút không?”
Thẩm Vụ thận trọng hỏi lại, “… Được sao ạ?”
So với hút thuốc, cậu hạn chế uống rượu hơn nhiều, tuy không nghiện nhưng thỉnh thoảng vẫn thèm. Vì Mạnh Hoài Chi không hút thuốc cũng không uống rượu nên ngoài sự cố ở bữa tiệc rượu trước đây, cậu chưa từng để đối phương thấy mình say. Dẫu vậy, mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, dù không làm chuyện gì đáng xấu hổ trong lúc say nhưng Thẩm Vụ vẫn thấy hai má nóng bừng. Song, ăn bít tết mà không nhấp chút rượu cứ có cảm giác thiếu thiếu, nhạt nhẽo thế nào.
“Được chứ.” Mạnh Hoài Chi chẳng hề bận tâm, lại hỏi, “Em muốn uống gì?”
“Vang đỏ đi ạ, loại nhẹ thôi,” Thẩm Vụ đáp, cũng không muốn tự chuốc say mình lần nữa. “Anh uống không?”
“Anh không,” Mạnh Hoài Chi đáp.
Thẩm Vụ nâng ly nhấp một ngụm rượu đỏ thẫm, chăm chú ngắm nhìn người đối diện, dáng ngồi đoan chính, lưng thẳng tắp, từng động tác ăn uống đều nhẹ nhàng từ tốn. Nhìn một lúc lâu, cậu đặt ly rượu vẫn còn hơn phân nửa xuống, khẽ hỏi, “Anh thật sự không muốn thử một chút sao? Chỉ một chút thôi mà, em lấy ly khác cho anh nhé?”
Mạnh Hoài Chi mỉm cười, lần này không từ chối nữa, “Được.”
Thẩm Vụ đứng dậy lấy một chiếc ly chân cao sạch sẽ trong tủ, “Chỉ một chút thôi, sẽ không làm tổn thương cổ họng đâu…”
Vừa vừa đặt ly xuống, Thẩm Vụ ngẩng đầu lên, bất ngờ trông thấy một bóng người mảnh mai xinh đẹp ngoài bức tường kính. Người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh, gương mặt tinh xảo, không ai khác chính là Lâm Yên Nhiên. Có lẽ cô chỉ đi ngang qua hoặc đi nhầm đường nên mới ngập ngừng nhìn quanh quất như vậy, nhưng Thẩm Vụ không kịp nghĩ, lập tức ngồi thụp xuống theo phản xạ, nấp bên chân Mạnh Hoài Chi. Sợ anh tò mò nhìn qua mà bị phát hiện, Thẩm Vụ vội kéo nhẹ ống quần anh. Mạnh Hoài Chi hiểu ý, lập tức quay đi, xoay lưng về phía bức tường kính, cúi xuống nhìn cậu. Thẩm Vụ mấp máy môi, “Chị Yên Nhiên.”
Tư thế lúc này hơi bất tiện nên Mạnh Hoài Chi rút chân ra khỏi gầm bàn, xoay người gần chín mươi độ, đổi sang hướng đối diện Thẩm Vụ. Anh nghiêng đầu chống cằm, làm bộ như đang ngẩn ngơ. Thẩm Vụ lùi lại một chút để anh xoay người thoải mái rồi lại tiến sát, nép kỹ vào khoảng trống g*** h** ch*n anh, cẩn thận giấu mình đi. Xong xuôi, Thẩm Vụ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý khó dò của Mạnh Hoài Chi. Trong khoảnh khắc, tim cậu như quả lắc đồng hồ bị giật mạnh, lệch một nhịp.
Lúc này, Thẩm Vụ đang ngồi khuỵu gối trên sàn, còn Mạnh Hoài Chi ngồi ghế, từ trên cao nhìn xuống. Tư thế ấy như thể cậu đang bị giam g*** h** ch*n anh, bị ánh mắt đó khóa chặt, không thể trốn thoát. Thẩm Vụ vội cúi đầu tránh ánh mắt của Mạnh Hoài Chi, nhưng tầm nhìn lại vô tình rơi vào phần eo và bụng của anh, cùng với… Bộ vest may đo ôm sát, tôn lên từng đường nét cơ thể. Ánh đèn trần chiếu xuống khiến gương mặt sắc sảo và từng chuyển động nhẹ nhất của anh càng thêm mê hoặc. Thẩm Vụ vô thức nuốt khan. Những khoảnh khắc ngọt ngào từ đêm qua đến tận chiều nay như cuốn phim lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Tư thế hiện tại khá kỳ lạ, còn trang phục thì hoàn toàn khác biệt với bất kỳ khung cảnh nào trong ký ức ấy, nhưng chính điều đó lại càng dễ khơi gợi những ý nghĩ miên man.
Mạnh Hoài Chi chắc chắn cũng đang nghĩ giống cậu. Thẩm Vụ nghe thấy hơi thở phía trên dần trở nên nặng nhọc hơn. Mạnh Hoài Chi từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dừng nơi hàng mi dài đang khẽ run lên che phủ đôi mắt hoa đào xinh đẹp, đôi môi ướt mềm hãy còn dư vị của rượu vang… Nhưng bề ngoài anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, dù trong lòng đang cuộn trào dữ dội hơn bất kỳ ai. Cuối cùng, anh không kìm được, đưa tay chậm rãi nâng cằm cậu lên. Thẩm Vụ cứng người không dám động đậy, mãi một lúc sau mới mới lắp bắp, “Chị Yên Nhiên… đi chưa anh?”
Mạnh Hoài Chi không đáp, chỉ miết nhẹ cằm cậu, ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý. Thẩm Vụ chẳng thể thoát ra, giọng run run, “Anh… anh ơi, em chưa ăn no mà…”
Ngón tay đang v**t v* chợt khựng lại. Thẩm Vụ chợt nhận ra lời mình vừa nói nghe quá mập mờ, mặt nóng bừng, vội vàng chữa cháy, “Ý em là… thịt.”
Mạnh Hoài Chi vẫn im lặng. Thẩm Vụ cũng im lặng. Cảm thấy mình càng nói càng sai, Thẩm Vụ cắn răng nói nốt, “Ý em là bít tết…”
Cuối cùng, Mạnh Hoài Chi phải cố kiềm chế, đỡ cậu đứng dậy, giọng khàn đặc, “Ừ, ăn cơm trước đã.”
Hai người lơ đãng ăn xong, chưa đầy nửa tiếng đã chuẩn bị rời đi. Ra khỏi nhà hàng, đến chỗ đậu xe, Mạnh Hoài Chi sờ túi rồi lắc đầu, “Anh để quên chìa khóa bên trong rồi.”
“Em nhớ là có thấy trên bàn. Để em quay lại lấy… Ơ… hả?!”
Thẩm Vụ mỉm cười định quay đi, rồi lập tức hốt hoảng xoay người lại, nụ cười trên môi tan biến trong tích tắc. Mạnh Hoài Chi nhìn theo, bên trong sảnh nhà hàng lộng lẫy, sau cánh cửa kính tự động, ở một góc xa hơn có hai bóng người vừa xuất hiện, lại là Lâm Yên Nhiên và Lương Thu. Cả hai đang vừa đi vừa trò chuyện, trong mắt chỉ có đối phương, có vẻ chưa để ý đến cảnh vật ngoài cửa kính. Mạnh Hoài Chi và Thẩm Vụ thì trái lại, định vờ như tối nay không thấy gì để tôn trọng sự riêng tư của hai người. Tuy nhiên, đúng lúc ấy, cửa lại mở ra, chỉ cần Lâm Yên Nhiên và Lương Thu bước thêm vài bước rồi ngẩng đầu lên sẽ lập tức nhìn thấy họ đang đứng bên ngoài dưới ánh đèn đường. Thẩm Vụ cuống đến mức nói năng lộn xộn, “Chìa khóa thật sự để quên bên trong sao? Em không muốn chị Yên Nhiên biết chúng ta thấy họ… Anh chỉ lái một xe đến thôi à?”
Mạnh Hoài Chi liếc nhìn cậu, như đang suy tính điều gì đó. Hai mắt Thẩm Vụ sáng bừng, “Đừng nói là anh lái hai xe đến nhé?”
“Không,” Mạnh Hoài Chi lắc đầu. “Quần áo hôm nay đều là đồ mới, chắc hai người họ chưa thấy bao giờ…”
Lúc ghi hình Chuyến thám hiểm kỳ thú, phần lớn thời gian hai người đều mặc trang phục thoải mái hoặc trang phục do chương trình chuẩn bị, chứ không mặc vest như hiện tại. Mạnh Hoài Chi vốn là ca sĩ, rất hiếm khi tham gia sự kiện như diễn viên, còn Thẩm Vụ thì càng không có lý do gì để ăn vận chỉn chu như bây giờ. Nghĩ đến đây, Mạnh Hoài Chi bất ngờ nắm lấy cánh tay Thẩm Vụ, lợi dụng lúc Lâm Yên Nhiên và Lương Thu quay đi, anh đẩy cậu dựa vào cửa kính xe, dứt khoát cúi đầu hôn xuống. Thẩm Vụ tròn mắt, hoàn toàn không kịp phản ứng, bất giác trượt xuống hai phân. Vậy nên, từ góc nhìn của Lâm Yên Nhiên và Lương Thu chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, tấm lưng rộng vững chãi, đang ấn ai đó lên xe hôn say đắm.
Lâm Yên Nhiên vốn là người thích hóng chuyện, không khỏi nhìn thêm vài lần. Một là vì bóng lưng ấy trông quen quen, hai là vì tò mò muốn biết người bị anh ta hôn là ai, chỉ thấy một bên vạt áo vest thoáng lộ ra bên hông, chẳng lẽ… là hai người đàn ông? Ăn vận chỉnh tề, đứng cạnh siêu xe bạc tỷ, hôn nhau cuồng nhiệt trước cửa một nhà hàng Michelin sang trọng… Đêm hôm khuya khoắt còn tình huống nào k*ch th*ch hơn thế nữa? So ra, việc Mạnh Hoài Chi và Thẩm Vụ công khai tình cảm hồi chiều dường như còn kém phần gây sốc, bởi mọi người đã sớm nhìn ra mối quan hệ của họ nên thấy tin hot cũng chẳng mấy bất ngờ. Lâm Yên Nhiên nhìn đến ngẩn người, quên cả đáp lời Lương Thu. “Yên Nhiên, đừng nhìn nữa,” Lương Thu khẽ nhắc nhở. “Đi thôi em.”
“E hèm, được rồi, đi thôi.” Lâm Yên Nhiên giật mình, lập tức quay mặt đi, âm thầm chúc phúc cho cặp đôi đồng tính táo bạo kia.