Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 68



Vượt qua cây cầu, cả hai đến căn hộ riêng của Mạnh Hoài Chi, thoạt nhìn cực kỳ rộng rãi, sáng sủa, đúng kiểu mà Từ Quỳnh Á sẽ thích. “Trong nhà đã được dọn dẹp trước rồi,” Mạnh Hoài Chi nói. “Anh đi tẩy trang rồi tắm trước, có thể sẽ lâu một chút. Em cũng đi tắm đi, xong thì ngồi chờ anh.”

Căn hộ rộng lớn này dĩ nhiên không chỉ có một phòng tắm, cả hai chia nhau hành động. Dòng nước từ vòi sen ào ạt đổ xuống giúp Thẩm Vụ dần lấy lại sự bình tĩnh và tập trung. Khi ở nước ngoài, cả hai thường xuyên phải ở khách sạn, bay từ quốc gia này đến quốc gia khác, nhưng dù khách sạn có cao cấp đến đâu cũng không thể mang lại cảm giác như ở nhà. Phòng tắm đã được chuẩn bị sẵn dầu gội và sữa tắm mới tinh, tuy vẫn thiếu đi chút hơi ấm gia đình, nhưng đây đích thực là nhà riêng của Mạnh Hoài Chi, không có dịch vụ phòng, cũng không có nhân viên khách sạn bất chợt gõ cửa, chỉ có hai người.

Trước đây, Từ Quỳnh Á từng lo lắng về chuyện tình cảm của hai người, bởi hai đứa con trai trên mười tám vì sao chuyện kia lại chậm chạp mãi chưa thông như thế? Có lẽ Mạnh Hoài Chi đã khiến bà hiểu lầm, anh nói vẫn còn thiếu một lời tỏ tình chính thức nhưng điều đó không đồng nghĩa với chưa từng gần gũi, bởi cả hai đều là thanh niên tân tiến của thế kỷ hai mốt. Dù vì vài lý do mà chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng những lần giúp đỡ lẫn nhau lại ngày càng thuần thục, chỉ là câu “Anh bị bất lực hả?” kia thì không ai dám nhắc lại lần thứ hai. Khi được người mình thích nắm lấy thì cả hai đều ngang tài ngang sức, không ai cười nhạo được ai.

Thẩm Vụ lề mề tắm xong, tâm trí hãy còn mơ màng, mặc áo choàng tắm xong xuôi thì thấy Mạnh Hoài Chi đã đứng đợi ở cửa. Anh gọi, “Lại đây ngồi đi.”

Thẩm Vụ bước tới, cơ thể hơi cứng đờ vì căng thẳng. Mạnh Hoài Chi thì thả lỏng hơn nhiều, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh. Anh cẩn thận lấy khăn lau mái tóc ướt của Thẩm Vụ đến khi không còn nhỏ nước, rồi lấy máy sấy ra, “Để anh sấy tóc cho em.”

Thẩm Vụ lúng túng, “Em tự sấy được mà…”

Mạnh Hoài Chi im lặng cầm máy sấy, thoáng do dự. Thẩm Vụ lại nói, “Trong tiểu thuyết anh đâu có sấy tóc cho ai. Dù sao anh cũng là đóa hoa thanh cao mà.”

“Anh đã bảo đó chỉ là truyện fan viết thôi, họ đâu có hiểu rõ anh.” Mạnh Hoài Chi bật máy sấy, không cho phép Thẩm Vụ phản đối, giữ lấy một bên đầu cậu. “Đừng động đậy, nóng thì nói anh biết. Em thấy đấy, dù có là đóa hoa thanh cao đi nữa thì cũng không thể để ướt quá lâu được, sẽ bị cảm. Phải sấy khô ngay.”

“…” Thẩm Vụ im lặng một giây, cúi đầu để mặc Mạnh Hoài Chi muốn làm gì thì làm trên đầu mình. Bất chợt, cậu gọi, “Anh này.”

Mạnh Hoài Chi dừng lại, “…Hửm?”

“Anh có biết anh nói đùa chẳng buồn cười chút nào không, đến chim cánh cụt ở Nam Cực còn thấy lạnh nữa.”

Mạnh Hoài Chi bật cười, “Vậy sao em còn cười?”

Tiếng máy sấy ong ong bên tai, Thẩm Vụ không biết lấy đâu ra can đảm, mơ màng thốt lên, “Bởi vì… em thích anh.” Thích anh từ rất lâu, rất lâu rồi.

Tiếng máy sấy đột nhiên tắt ngấm. Thẩm Vụ giật mình, ngẩng lên. Mạnh Hoài Chi đã lấy lại bình tĩnh, ấn đầu cậu trở lại, “Sấy tóc xong đã.”

Tiếng máy sấy vang to gấp đôi, có lẽ Mạnh Hoài Chi đã chỉnh lên mức cao nhất, động tác lộ rõ vẻ gấp gáp. Thẩm Vụ cảm thấy trong lòng như có một chú thỏ con nhảy loạn xạ, không thể kiểm soát nổi, dường như… đã hiểu Mạnh Hoài Chi đang vội điều gì.

Phòng ngủ chính đã được dọn dẹp sẵn. Ga giường trắng tinh, bất kỳ hành động phóng túng nào cũng sẽ để lại dấu vết rõ ràng. Thẩm Vụ không còn đường lui, lưng bị ấn chặt vào đầu giường gỗ cứng, hơi thở dồn dập vì liên tục bị cướp đoạt. Ga giường nhăn nhúm thành từng nếp gấp như sóng. Thẩm Vụ định dùng tay giúp nhau giải quyết như mọi lần, nhưng vừa đưa tay ra đã bị Mạnh Hoài Chi đẩy lại. Trong cơn say tình, cậu cảm nhận được từng lọn tóc mai lướt qua má, đôi môi mềm mại áp lên cổ. …Hả? Vẫn còn muốn hôn nữa sao?

Thẩm Vụ rạo rực không thôi, cả người như bốc hỏa, không chờ nổi mà đưa tay kia ra, nhưng cũng bị Mạnh Hoài Chi giữ chặt. Anh không cho phép cậu giúp, cũng không để cậu tự giải quyết. Thẩm Vụ mơ màng, cả hai tay đều bị giữ chặt không thể cử động, trong cơn đê mê bất giác thốt ra những lời mà lúc bình thường có chết cũng không dám nói, “Anh Hoài Chi… anh chạm vào em đi?”

Mạnh Hoài Chi khựng lại, chăm chú nhìn cậu rồi nghiêm túc đáp, “Anh chuẩn bị hết rồi.”

Thẩm Vụ ngẩn người, “Chuẩn bị gì cơ?”

“Em đoán xem.”

“Anh… nói thật chứ?”

“Ừ, anh chuẩn bị xong rồi.” Mạnh Hoài Chi cúi xuống hôn cậu, giọng trầm khàn như ngấm men rượu. “Anh không muốn nữa. Ngay bây giờ anh muốn có em, tất cả.”

Anh rõ ràng không uống rượu, nhưng lại khiến người ta cảm giác như đang say. Thẩm Vụ bị hôn đến rã rời, thầm nghĩ nếu hiện giờ nam chính có muốn ép buộc thì mình cũng hoàn toàn không có sức chống cự. Cậu bất an nằm xuống chiếc giường nhăn nhúm, nhưng Mạnh Hoài Chi chỉ đè chân cậu xuống chứ không nâng lên, giọng khản đặc, “Nằm yên nào.”

***

Đêm dài bất tận. Mãi đến khi mặt trời lên cao, Thẩm Vụ mới mơ màng tỉnh giấc. Bên cạnh còn có một người. Hai người nằm chung trên chiếc giường trắng, đắp chung một chiếc chăn mỏng mùa hè nhăn nhúm, hai cơ thể kề sát nhau, khoảng cách từng cố ý giữ gìn từ một cái Tết xa xưa nào đó đã bị xóa nhòa hoàn toàn. Thẩm Vụ dậy trước, cảm thấy bờ vai lộ ra vẫn hơi lạnh dù đang giữa mùa hè. Chớp chớp mắt xua đi cơn buồn ngủ, cậu cúi nhìn cánh tay trần của mình rồi nhìn quanh, phát hiện quần áo đã bị vứt vương vãi khắp nơi. Không muốn rời giường để nhặt lại, cậu nhẹ nhàng ôm lấy người bên cạnh. Lúc này, Mạnh Hoài Chi cũng tỉnh, “Chào buổi sáng.”

Thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, còn mang chút lười biếng thoải mái, Thẩm Vụ nhớ đến các tình tiết trong tiểu thuyết Tấn Giang, không khỏi lo lắng hỏi, “Anh Hoài Chi, anh có khó chịu không?”

Mạnh Hoài Chi quay mặt về phía cậu, “Không sao, anh vẫn ổn.”

Từ hoài nghi pha lẫn bối rối, Thẩm Vụ dần cảm thấy mọi thứ trở nên hợp lý. Ai cũng biết rằng, trong tiểu thuyết Tấn Giang, công chính thường là kiểu người mạnh mẽ, bản lĩnh và có năng lực giường chiếu xuất sắc, yêu thụ chính đến chết đi sống lại, sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì đối phương. Nhưng dù có làm “tiểu thụ” yếu ớt đến mức khóc lóc thảm thiết, eo đau chân mỏi thì bọn họ cũng tuyệt đối không bao giờ chịu làm người nhận. Chẳng phải yêu lắm hay sao? Nhìn vào tình cảnh hiện giờ, dường như lại hợp lý hơn thì phải?

Mạnh Hoài Chi bất ngờ véo má cậu, kéo dòng suy nghĩ trở lại, “Có anh ở đây mà còn nghĩ ngợi lung tung gì thế?”

“Em đang nghĩ… về cuốn tiểu thuyết Hướng Tử Húc giới thiệu cho.”

“Lại tiểu thuyết gì nữa thế?”

Thẩm Vụ không dám hé răng. Thấy cậu im lặng, Mạnh Hoài Chi nhất quyết truy hỏi, “Tiểu thuyết gì?”

Cực chẳng đã, Thẩm Vụ đành thú nhận, “Truyện fan viết về chúng ta.”

Mạnh Hoài Chi vẫn không buông tha, “Hửm? Truyện thế nào?”

“Ừm… Anh vào siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài đi, có truyện tình thầy trò, tình anh em đủ cả.”

Thẩm Vụ chỉ nói đại để lấp l**m, không ngờ Mạnh Hoài Chi lại ngồi dậy thò nửa người ra khỏi chăn, nhặt điện thoại dưới đất lên rồi mở ra tìm ngay. Thẩm Vụ chỉ biết câm nín ngồi nhìn. Quả nhiên nam chính Tấn Giang nói là làm. Mạnh Hoài Chi tìm được một bức ảnh, còn hỏi lại để xác nhận, “Tình thầy trò mà em nói đấy à?”

“…Ừm.”

Đó đúng là bức vẽ mà Thẩm Vụ từng xem, khi ấy còn khiến cậu luống cuống tay chân, đêm đó còn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. So ra Mạnh Hoài Chi lại bình tĩnh hơn nhiều, anh ôm gối, hai khuỷu tay chống lên giường, thản nhiên lướt điện thoại. Tấm chăn mỏng trượt khỏi vai anh, để lộ cơ lưng săn chắc xinh đẹp. Không nhịn được, Thẩm Vụ rúc lại gần, đặt cằm lên vai anh cùng xem. Có lẽ chính tác giả cũng không ngờ được, có ngày tác phẩm của mình lại được hai nhân vật chính cùng nhau đọc sau khi xong việc, giống như rít một hơi thuốc lá lành mạnh sau cuộc mây mưa. Nếu biết trước, chắc chắn tác giả sẽ không viết ra câu: “Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi anh Hoài sẽ làm thế nào, cứ cảm giác như ảnh không có chức năng đó.”

Thẩm Vụ quên béng mất chi tiết này, đến khi đọc xong mới giật mình nhớ ra. Nhưng Mạnh Hoài Chi đã đọc xong trước cậu, chuyển sang phần bình luận. Tiếc rằng ở đó còn chí mạng hơn, đầy rẫy những lời lẽ khiêu khích lòng tự trọng của đàn ông: “Mạnh Hoài Chi, anh bị bất lực à?” Sắc mặt Mạnh Hoài Chi cuối cùng cũng thay đổi. Lần đầu tiên giúp đỡ lẫn nhau Thẩm Vụ đã nói gì nhỉ… “Thầy Mạnh… Anh bị bất lực à?”

Mạnh Hoài Chi quay sang, Thẩm Vụ chạm mắt với anh, cứng đờ như đang chột dạ, khiến anh càng thêm nghi ngờ “Cái này em viết đấy à?”

“…?? Đương nhiên là không!” Thẩm Vụ kích động phủ nhận ngay, bất mãn đến mức buột miệng không suy nghĩ, “Chẳng thà anh bảo em viết truyện tình anh em còn hơn!”

Nghe vậy, Mạnh Hoài Chi lập tức định tìm kiếm truyện tình anh em. Thẩm Vụ hoảng hốt, vội vàng giữ tay anh cùng chiếc điện thoại như muốn chặn đứng thảm họa sắp xảy ra. Mạnh Hoài Chi nhướn mày, “Sao, bên đó cũng chê anh bất lực à?”

Thẩm Vụ: “…” Im lặng đôi khi chính là lời thừa nhận rõ ràng nhất.

Không muốn đọc thêm những câu chuyện tưởng tượng kia nữa, Mạnh Hoài Chi thản nhiên đặt điện thoại sang một bên, cúi người nắm lấy cằm Thẩm Vụ, không cho trốn, như muốn chứng minh thực lực của mình ngay lập tức. Thẩm Vụ liếc nhanh về phía đồng hồ treo tường, “Gần một giờ chiều rồi, hay mình ăn trưa trước đi anh…?”

“Một giờ chiều? Đúng rồi.” Mạnh Hoài Chi buông cằm cậu ra, cầm điện thoại lên lần nữa, “Đợi lát nữa lên Weibo xem chúc mừng sinh nhật em đi.”

Tin tức mà Mạnh Hoài Chi đã dàn xếp sẽ được tung ra lúc 13h14 [*], còn hơn hai mươi phút nữa. Hot search cần thời gian để lan truyền, dù có thể chỉ mất vài phút nhưng hệ thống Weibo chắc chắn sẽ quá tải và cần thời gian khôi phục. Mạnh Hoài Chi cũng không vội, gọi Thẩm Vụ rời giường, “Anh chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi, lại đây xem thử đi.”

[*] 1314: Trọn đời trọn kiếp, mãi mãi bên nhau

Thẩm Vụ thấy anh lật chăn xuống giường thì bắt đầu căng thẳng. Dù sao chuyện hôm qua xảy ra lúc nửa đêm, không gian mờ tối khiến con người ta dễ bốc đồng, cũng dễ làm ngơ trước những điều xấu hổ. Nhưng giờ trời đã sáng bảnh mắt, cậu vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để đối diện với Mạnh Hoài Chi một cách tỉnh táo. Nào ngờ, Mạnh Hoài Chi đã lén mặc quần từ lúc nào, chỉ có nửa thân trên để trần, đường nét cơ bắp hiện rõ dưới ánh nắng trưa trong vắt, bờ vai rộng, eo thon, cơ bụng săn chắc. Thẩm Vụ nín thinh, bật chế độ chiêm ngưỡng. Mạnh Hoài Chi xuống giường tìm q**n l*t cho cậu, nhưng tìm mãi không thấy, cuối cùng lấy một chiếc sạch của mình trong tủ ra đưa cho cậu. Thẩm Vụ nhận lấy, lén chui vào chăn mặc, cảm thấy tình huống này vừa khó xử vừa kỳ lạ. Mạnh Hoài Chi bật cười, giữ lấy tay cậu, lúc ấy đang định cúi xuống nhặt thêm quần áo, “Mặc vậy là đủ rồi, đi theo anh.”

Thẩm Vụ không ngờ có ngày mình lại chỉ mặc mỗi q**n l*t mà đi lại trong nhà người khác, suốt dọc đường đều cúi gằm mặt, chỉ để lộ đôi tai đỏ rực như sắp nhỏ máu. Mạnh Hoài Chi dẫn cậu đến phòng thay đồ. Trong chiếc tủ mở ở cuối phòng chỉ treo duy nhất một bộ đồ, còn đặc biệt được chiếu sáng, Thẩm Vụ vừa vào đã thấy ngay. Đó là một bộ vest cao cấp, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng chất liệu và đường may vừa nhìn đã biết không tầm thường. Mạnh Hoài Chi bước tới, lấy bộ vest nặng trịch đưa cho Thẩm Vụ, “Vest được may theo số đo của em, anh cũng có một bộ giống vậy. Em mặc thử đi.”

Thẩm Vụ cầm lấy quần trước, Mạnh Hoài Chi đứng bên cạnh ôm áo khoác giúp cậu. Sau khi mặc xong quần, Thẩm Vụ định đưa tay lấy áo khoác, nhưng lần này Mạnh Hoài Chi lại không đưa mà chỉ nói, “Dang tay ra.”

Trước mặt Thẩm Vụ là một tấm gương cao chừng hai mét. Qua gương, cậu thấy Mạnh Hoài Chi đứng phía sau mặc áo sơ mi trắng cho mình. Phần thân trên vẫn chưa được cài cúc hoàn chỉnh, mỗi lần di chuyển lại thấp thoáng lộ ra làn da mịn màng trắng ngần, từ bụng cho đến cổ, mà trên vùng cổ ấy lấm tấm những dấu hôn đỏ sậm mờ ám, khiến người nhìn không khỏi suy nghĩ miên man. Mạnh Hoài Chi vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, một lần nữa hôn lên những nơi đêm qua đã từng hôn, bàn tay đang cài cúc cổ tay cũng bất giác luồn vào trong vạt áo sơ mi v**t v*, chất giọng trầm khàn kề sát tai cậu thì thầm, “Hợp với em lắm.”

Thẩm Vụ cố gắng điều hòa nhịp thở, nhìn vào gương thấy đôi mắt hoa đào của mình ửng đỏ, còn phủ một tầng hơi nước mỏng, ngập ngừng lên tiếng, “Chưa mặc xong mà… sao anh biết … là hợp chứ?”

***

Lần trước, chủ đề thực hư Mạnh Hoài Chi lộ chuyện tình cảm đã lên hot search, chỉ với hai chữ “thực hư” cũng đủ để gây bão mạng. Dư âm từ vụ việc ấy kéo dài cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện vài bài vote chị dâu tương lai. Nhờ vào sự nhiệt tình của fan couple Vụ Dạ Thư Hoài, những cuộc bình chọn vô thưởng vô phạt như: A. Thẩm Vụ, B. Vụ Vụ… vẫn thường xuyên xuất hiện trên mạng xã hội, tạo thành một cuộc thảo luận nóng. Lần này, cái tên Mạnh Hoài Chi lại lần nữa chiếm lĩnh hot search.

Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi nằm lười trên giường xem điện thoại, thoáng chốc đã đến chiều. Hóa ra, đêm qua khi cả hai cùng đi dạo trên cầu đã bị paparazzi âm thầm bám theo. Có lẽ gã đã giả vờ hỏng xe để dừng lại bên đường rồi tranh thủ chụp lại loạt ảnh từ xa. Khi hai người xuống cầu rồi đi dọc bờ sông, paparazzi cũng rời xe, leo lên cầu rồi thoải mái chụp từ trên cao xuống. 

@Cutesome Entertainment: Đêm qua, Mạnh Hoài Chi đã đã có màn thổ lộ tình cảm bùng nổ trong đêm cuối của world tour. Sau buổi diễn, anh và Thẩm Vụ cùng nhau hò hẹn trên cầu vượt, cùng nhau đón sinh nhật lúc nửa đêm. [Hình ảnh][Video]

@Cutesome Entertainment: Mạnh Hoài Chi và Thẩm Vụ hôn nhau đắm đuối dưới chân cầu, quấn quýt không rời…

@Cutesome Entertainment: Cuối cùng, xin chúc mừng hạnh phúc hai người và chúc Thẩm Vụ sinh nhật tuổi 24 vui vẻ!

Quả thật lần này paparazzi đã có thu hoạch lớn, tung liền ba bài đăng Weibo, hơn mười bức ảnh và ba đoạn video làm bằng chứng. Hot search #Mạnh Hoài Chi Thẩm Vụ hẹn hò# lập tức lên top, lần này ghi rõ tên cả hai, không còn hai chữ “thực hư” nữa.