“Mùa đông đã qua rồi,” Mạnh Hoài Chi nói.
Trong nguyên tác, Thẩm Vụ sẽ chết vào mùa đông năm nay, nhưng hiện thực đã rẽ sang một hướng khác, cậu và Thẩm Bình vừa sống sót một cách kỳ diệu qua một vụ tai nạn xe hơi. Đông qua xuân đến, cỏ cây ra sức vươn mình, vạn vật hồi sinh, cũng là thời điểm rất thích hợp để kết hôn. Suy nghĩ thoáng qua kia khiến Thẩm Vụ khựng lại đôi chút. Mạnh Hoài Chi dường như đọc được ý nghĩ của cậu, chủ động hỏi, “Chúng ta cũng nên tổ chức hôn lễ rồi chứ?”
“Hôn lễ sao…” Thẩm Vụ ngây người, cậu chưa từng thực sự nghĩ xem lễ cưới nên tổ chức thế nào.
Mạnh Hoài Chi thì đã tính toán từ lâu, anh đã sớm xem ngày và tìm trước địa điểm để tổ chức để cậu lựa chọn. Cuối cùng, hai người quyết định tổ chức lễ cưới ngay tại thủ đô, không phô trương ồn ào, lấy sự thoải mái và thuận tiện làm tiêu chí hàng đầu, khách mời cũng chỉ là người nhà và bạn bè thân thiết.
Trong các lễ cưới truyền thống, chú rể thường đứng trên lễ đài chờ đợi trong khi phát video kỷ niệm, cô dâu sẽ khoác lên người chiếc váy trắng lộng lẫy, được cha mẹ dắt tay, chậm rãi bước đến bên chú rể trong tiếng nhạc dịu dàng. Đó là khoảnh khắc thiêng liêng mà ai cũng mong một lần trải qua. Nhưng Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi đều là đàn ông, nên nghi thức này có thể giản lược hoặc bỏ qua. Tuy vậy, theo yêu cầu tha thiết của báo giới, buổi lễ sẽ có một góc quay livestream riêng để mọi người cùng chứng kiến khoảnh khắc họ chính thức thuộc về nhau.
Vì không muốn bị hiểu lầm là xem nhẹ lễ cưới, cuối cùng Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi cùng thống nhất giữ lại phần nghi thức truyền thống. Ba mẹ Mạnh Hoài Chi đều đã qua đời từ lâu, người thân duy nhất còn lại chỉ có ông nội Mạnh Chấn Thâm. Thẩm Vụ cũng chợt nhận ra: người thích hợp đóng vai trò “cô dâu” chỉ có thể là mình. Khi nhận ra điều này thì đã quá muộn. Cậu đâu thể tranh luận với Mạnh Hoài Chi chuyện này được, vô tình xát muối vào vết thương mất ba mẹ mà anh luôn lặng lẽ gánh chịu. Cậu vừa không nỡ, vừa vừa không thể làm thế. “Thôi được rồi.” Thẩm Vụ nhanh chóng thỏa hiệp, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, “Vậy cũng không cần để ba mẹ em dắt lên lễ đài đâu, hai người đã ly hôn, không còn phù hợp nữa. Để anh hai dắt em vậy.”
Thẩm Vụ cố tình lảng tránh chuyện ba mẹ, tuy giọng điệu vẫn tỏ ra bình thản nhưng Mạnh Hoài Chi hiểu rõ. Anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi cùng cậu tiếp tục bàn bạc những chi tiết khác của buổi lễ.
Thời tiết tháng tư vốn ấm áp dịu dàng, thế nhưng chỉ một đêm trước lễ cưới, nhiệt độ đột ngột giảm xuống dưới mười độ C. Lễ cưới được tổ chức ngoài trời, trong khuôn viên của một khách sạn bảy sao tại Bắc Kinh. Ban đầu, Thẩm Vụ vốn nghĩ tiết trời xuân ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng sẽ là phông nền hoàn hảo cho một buổi lễ thiêng liêng. Đêm trước ngày cưới, cả hai vừa phải chuẩn bị sân khấu, vừa phải luyện tập quy trình. Dù sao cũng khó mà ngủ được, Thẩm Vụ dứt khoát tự tay nhắn từng tin cho khách mời, dặn họ giữ ấm. Đợt lạnh này thực sự đến quá bất ngờ. “Mới tháng tư sao lại lạnh như vậy chứ? Mấy năm nay thời tiết càng lúc càng kỳ lạ, chắc là do ô nhiễm quá rồi…” Thẩm Vụ vừa nhắn tin vừa lầm bầm, “Nhiệt độ cao nhất của ngày mai chỉ có bốn độ thôi sao?” May mà cả hai đều là con trai, không phải diện lễ phục lộ vai hay lộ chân, quần áo vest bình thường có thể chống đỡ phần nào cái lạnh.
Mạnh Hoài Chi đưa cho cậu một chiếc quần giữ nhiệt màu đen, “Ngày mai nhớ mặc thêm cái này vào nhé.”
“…Làm đám cưới mà còn phải mặc quần giữ nhiệt nữa?” Thẩm Vụ bất đắc dĩ mỉm cười, cậu lại được dịp hiểu thêm một mặt đáng yêu khác của Mạnh Hoài Chi. “Anh đúng là kiểu nam chính gà mẹ đấy.” May mà cả hai đều có vóc người cao ráo, vai rộng chân dài, nên mặc vest thêm một lớp giữ nhiệt bên trong vẫn gọn gàng thanh lịch.
Vào ngày cưới chính thức, nhiệt độ còn thấp hơn dự báo, hơi thở vừa phả ra đã hóa cuộn lên như hơi sương. Lễ cưới được trang trí theo phong cách dịu dàng ấm áp, tông màu chủ đạo là trắng, vàng và hồng pastel. Nền trời xanh trong và thảm cỏ trải dài xanh mướt tạo thành một bức tranh hoàn hảo cho ngày chung đôi. Cả hai đều mặc vest sáng màu, được đặt may sẵn từ lâu. Trùng hợp thay, vest của Thẩm Vụ là màu trắng, giống với màu váy cưới thường thấy, bên trong là sơ mi xanh nhạt, cà vạt màu lam khói được thắt nút Windsor ngay ngắn. Vest của Mạnh Hoài Chi được may bằng cùng loại vải với cà vạt của Thẩm Vụ, áo sơ mi của anh là màu trắng kem, ấm áp và dịu dàng hơn sắc trắng thông thường. Từng chi tiết nhỏ, từ màu sắc cho đến chất liệu, đều ngầm có sự tương đồng.
Mạnh Hoài Chi cùng ông nội và bà ngoại bước lên lễ đài trước, chờ đợi chú rể còn lại. Ở cổng hoa phía xa, Thẩm Vụ đứng cùng Thẩm Bình, chuẩn bị tiến vào. MC trên sân khấu bắt đầu dẫn chuyện, nhưng Thẩm Vụ quá hồi hộp nên chẳng nghe rõ gì cả. Mà màn hình LED khổng lồ phía sau lễ đài đã bắt đầu phát VCR. VCR của hai người có rất nhiều tư liệu để lựa chọn, chỉ cần mở siêu thoại Vụ Dạ Thư Hoài là có thể tìm được vô vàn video, chỉ cần bỏ ra một chút thù lao là đã có một bản VCR chỉnh chu, hoàn hảo như phim điện ảnh.
Đoạn đầu là những hình ảnh thời thơ ấu lần đầu tiên được công bố. Từ Quỳnh Á lưu giữ rất nhiều ảnh và video ghi lại quá trình trưởng thành của Thẩm Vụ, nhưng những bức hình có mặt Mạnh Hoài Chi thì lại rất hiếm hoi, vì hai gia đình chỉ hay tụ tập ăn uống chứ ít khi chụp ảnh chung. Nửa sau VCR là những ký ức thời niên thiếu của cả hai. Một nửa trong số đó là Thẩm Vụ lén chụp Mạnh Hoài Chi, có cả ảnh lẫn video. Những lần Mạnh Hoài Chi tham gia cuộc thi ca hát hoặc các hoạt động ở trường, Thẩm Vụ chưa bao giờ vắng mặt, cậu luôn ở đó, âm thầm ghi lại từng khoảnh khắc quan trọng cho anh. Trước đây, cậu từng nói với Hướng Tử Húc rằng hai người chỉ là bạn học, nhưng trên thực tế, phần lớn thời gian hai người không học chung trường. Chỉ có hai năm khi Thẩm Vụ học cấp hai, còn Mạnh Hoài Chi học cấp ba tại cùng một trường liên cấp là khoảng thời gian gần gũi nhất, những bức ảnh chụp được cũng nhiều nhất.
Lúc này, Thẩm Thiên Hành mới ngỡ ngàng nhận ra đứa con trai nổi loạn của mình đã lén mang điện thoại đến trường từ cấp hai rồi. Dù hơi không hài lòng, nhưng chí ít, Thẩm Vụ không quá coi thường kỷ luật và cũng không ngốc đến mức bị giáo viên bắt được, tịch thu điện thoại, hay mời phụ huynh. Bất chợt thấy một đoạn video nào đó, Thẩm Bình thoáng sững người, rồi đột nhiên nói, “Lúc chụp bức ảnh kia, Tiểu Vụ bị cô chủ nhiệm thu mất điện thoại, cuối cùng con phải xin cô giúp em này.”
Thẩm Thiên Hành: “…”
Thẩm Bình đang chỉ vào một bức ảnh do Mạnh Hoài Chi giơ máy lên chụp Thẩm Vụ từ phía dưới. Trong ảnh, Thẩm Vụ đang nằm bò trên bệ cửa sổ, hết sức tập trung cầm điện thoại quay chụp, hoàn toàn không hay biết giáo viên chủ nhiệm đang đứng ngay sau lưng với gương mặt đen kịt. Đoạn video trước đó trong VCR chính là cảnh Thẩm Vụ quay Mạnh Hoài Chi từ cửa sổ. Hôm đó Mạnh Hoài Chi có tiết thể dục. Môn ném bóng rổ là bắt buộc và được tính điểm kiểm tra nên anh buộc phải dùng đôi tay vốn sạch sẽ quý giá của mình để chạm vào trái bóng rổ đầy bụi bặm.
Khoảnh khắc này quả đúng là hiếm có khó tìm. Lần đầu tiên ném bóng, không ngờ anh lại làm khá tốt. Thẩm Vụ nghe rõ tiếng các bạn nữ reo hò trên sân tập, loại âm thanh này Thẩm Vụ đã nghe quá quen, vừa ló đầu ra, cậu đã thấy ngay Mạnh Hoài Chi, thế là lập tức rút điện thoại ra quay phim. Ít ai ngờ rằng, trong lúc Thẩm Vụ lén quay video từ trên cao, thì dưới sân, Mạnh Hoài Chi cũng đang âm thầm chụp hình cậu. Những paparazzi đang xem livestream đến đoạn này đều thấy lạnh cả sống lưng. Mạnh Hoài Chi quả thật là một ngôi sao bẩm sinh, xem khả năng tia camera tự nhiên như vậy rất khiến người ta hoài nghi… Suốt những năm đeo bám anh, tưởng rằng bản thân ẩn mình kỹ lưỡng lắm, nhưng trong mắt anh, có lẽ chẳng khác gì một màn mua vui rẻ tiền.
VCR kết thúc, ánh sáng trong hội trường dịu đi, tiếng nhạc du dương vang lên. Toàn bộ phần âm nhạc đều do đích thân Mạnh Hoài Chi sắp xếp. Vì anh muốn tặng một bất ngờ nên đến lúc này Thẩm Vụ mới được nghe lần đầu tiên.
All I know is ooh ooh ooh
Tất cả những gì anh biết là
Getting lost late at night under stars
Ta có thể lạc lối dưới bầu trời đêm ngàn sao tỏa sáng
Finding love standing right where we are
Tìm kiếm tình yêu khi ta đứng cạnh nhau
Your lips, they pull me in the moment
Đôi môi em, khiến anh đắm chìm trong khoảnh khắc này
You and I alone and
Khoảnh khắc chỉ có đôi ta
People may be watching, I don’t mind ‘cause
Mặc cho người đời chỉ trỏ, anh chẳng bận tâm chút nào đâu, vì…
Anywhere with you feels right
Chỉ cần có em, nơi đâu cũng là nhà
Anywhere with you feels like
Bên em, tâm hồn anh bỗng hóa dịu dàng
Paris in the rain
Tựa Paris lãng mạn dưới màn mưa
“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Bình khẽ nhắc nhở.
“Vâng.” Thẩm Vụ hoàn hồn, khẽ gật đầu.
Thẩm Bình vẫn nhớ lần trước Mạnh Hoài Chi đã thẳng thừng cảnh báo mình, lúc này đang cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn gần gũi em trai, hai tay cứng đờ buông xuống hai bên hông. Thẩm Vụ thấy vậy bèn chủ động khoác tay anh, “Anh hai à, cảm ơn anh nhé.”
Thẩm Bình thoáng sững người. Đi hết thảm đỏ, Thẩm Vụ mới rút tay ra, dịu giọng nói, “Anh, à nếu có kiếp sau…”
Thẩm Bình chăm chú nhìn cậu, trong lòng ngập tràn cả hy vọng lẫn thấp thỏm. Thẩm Vụ dừng lại một lát, đôi mắt cong cong lên, chậm rãi thủ thỉ từng lời, “…Thì để em làm anh hai cho nhé.”
Phía dưới sân khấu, Nam Đăng Vi nhiệt tình lắc trống lục lạc, âm thanh vang dội nhất cả hội trường, Thẩm Bình muốn không nhận ra cậu cũng khó. Nụ cười như nắng mai của cậu cùng nụ cười dịu dàng của em trai đồng thời rọi sáng một góc u tối trong lòng Thẩm Bình. Anh khẽ chớp mắt, khóe mắt ánh lên một tia nước, nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại trong ngày trọng đại này, chỉ mỉm cười gật đầu, “Ừm.”
Không khí lạnh vẫn không ngừng tràn vào phổi, cơ thể Thẩm Bình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bất chợt ho nhẹ một tiếng. Ban đầu là anh dắt Thẩm Vụ lên lễ đài, nhưng đi nửa đường, lại thành Thẩm Vụ dìu anh bước tiếp. Đến nơi, Thẩm Vụ nhìn quanh một vòng, thấy Nam Đăng Vi đang giơ cao bình giữ nhiệt trên tay, vội nói với Thẩm Bình, “Anh hai mau đi nghỉ đi, mặc thêm áo ấm nhé, chỗ Tiểu Nam có nước nóng đó.”
Camera livestream được đặt khá xa, khán giả không nghe thấy cuộc đối thoại nhỏ của hai người, chỉ thấy được khoảnh khắc người thân hộ tống lên lễ đài trang trọng đang diễn ra, người được đưa lên chính là Thẩm Vụ, người đi thảm đỏ như cô dâu cũng là Thẩm Vụ! Fan niên hạ bị vả mặt chan chát, phe niên thượng cuối cùng đã giành được thắng lợi huy hoàng, tâm trạng người xem vừa hả hê, vừa rối bời. Trong khi MC vẫn đang mải mê giới thiệu nghi thức, Thẩm Vụ len lén đưa tay lên bụng. Khách mời tại hiện trường không ai để ý động tác nhỏ ấy, nhưng khán giả theo dõi qua livestream thì la hét ầm trời.
[Không phải tui đâu, nhưng đang làm lễ cưới mà lại đưa tay xoa bụng thì thật khó để không nghĩ là cưới chạy bầu á.]
[Má ơi, fan niên hạ mau mở to mắt ra mà nhìn đi, Vụ Vụ nhà ta còn mang bầu đấy, niên hạ cái gì nữa!]
[Con trai con đứa bầu cái gì mà bầu! Cứ thích niên hạ đấy!]
[Ha ha ha lúc các người viết fanfic sao không nói vậy đi!]
Mỗi một cử chỉ dù nhỏ của Thẩm Vụ đều không thể thoát khỏi ánh mắt của Mạnh Hoài Chi, “Em sao vậy?”
Thẩm Vụ vội thu tay lại, lí nhí, “…Em đói rồi.” Từ sáng sớm cậu đã bắt đầu trang điểm, thay đồ, đến giờ vẫn chưa được ăn uống gì.
Mạnh Hoài Chi bật cười, “Sắp xong rồi.”
Thẩm Vụ khẽ gật đầu, rồi lại cau mày, “Sao tự nhiên em thấy lạnh hơn vậy…”
Phía dưới, Thẩm Bình từ tốn nhấp một ngụm nước nóng, cổ họng dịu đi đôi chút, anh vừa định đậy nắp thì bỗng có một bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào miệng cốc hãy còn bốc hơi. Nam Đăng Vi ở bên cạnh cũng nhìn thấy rất rõ, ngỡ ngàng hỏi, “Tuyết rơi rồi sao?”
Kỳ Tụng phản ứng rất nhanh, lập tức đưa chiếc ô mang theo cho cha mẹ chú rể đang ngồi ở hàng ghế đầu, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt đầy địch ý của Thẩm Thiên Hành, chỉ nhẹ nhàng quan tâm Từ Quỳnh Á, “Tuyết rơi rồi, em cầm lấy đi.”
Từ Quỳnh Á bán tín bán nghi, mãi đến khi thấy từng bông tuyết rơi lên tay áo mình, mới ngỡ ngàng lẩm bẩm, “Sao lại trùng hợp rơi đúng hôm nay chứ? Lần cuối cùng tuyết rơi vào mùa xuân… có lẽ đã là ba mươi năm trước rồi…”
Sắc mặt Thẩm Thiên Hành không thể nói là vui vẻ, nhưng hiếm hoi nói được một câu dễ nghe, “Tuyết rơi là điềm lành, tổ chức lễ cưới cũng tốt.”
Trận tuyết đến quá bất ngờ, bầu trời vẫn trong vắt như ngọc, từng bông tuyết trắng tinh khôi như những mảnh ngọc vụn bay bổng trong không trung. Mạnh Hoài Chi sững sờ ngẩng đầu, tuyết trắng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm. Thẩm Vụ gọi mấy lần nhưng không thấy anh trả lời, “Anh Hoài Chi?”
Tuyết rơi vào mắt, lạnh buốt như kim châm. Mạnh Hoài Chi chớp mắt một cái, đột nhiên hai mắt đỏ hoe, thẫn thờ lẩm bẩm như hãy còn chưa tỉnh ngủ, “…Không phải lần đầu.”
“Hả? Anh đang nói tuyết sao?” Thẩm Vụ khó hiểu hỏi. “Đợt tuyết mùa xuân lần trước là vào ba mươi năm trước, mẹ từng kể với em. Lúc đó tụi mình còn chưa ra đời nữa.”
Mạnh Hoài Chi cau chặt mày, nuốt khan, đôi môi mím chặt run rẩy, “Anh cũng không biết nữa…”
Một ý nghĩ đột ngột lóe lên, khiến Thẩm Vụ choáng váng như vừa bị sét đánh. Dù thế giới này không phải một cuốn tiểu thuyết, những gì cậu từng biết chỉ là một câu chuyện giả tưởng, nhưng rõ ràng tác giả viết ra nó đã tiên đoán chính xác rất nhiều chuyện. Cái chết được định sẵn của cậu… đã bị thay đổi. Thế nhưng tương lai đó chắc chắn đã từng xảy ra, nếu không thì ai đã ghi lại nó, để rồi chính cậu hôm nay được biết?
Giọng Mạnh Hoài Chi khàn đặc, từng câu từng chữ như những lưỡi dao cứa vào nỗi hoài nghi trong lòng Thẩm Vụ, “Nhưng lần đó… em đã không còn nữa rồi.”
Thẩm Vụ nhìn những bông tuyết trắng lặng lẽ chia cắt ánh mắt hai người. Một nỗi hoảng hốt bất chợt ập tới, cậu vội vàng bước lên một bước, để trong tầm mắt của cả hai chỉ còn lại gương mặt quen thuộc của đối phương, không thể chân thực hơn được nữa. Hai người đều đang sống, có nhịp tim, có hơi ấm, không gì có thể ngăn cách, không ai bị số phận cướp đi.
MC kiên nhẫn đợi cặp đôi mới cưới thì thầm trao nhau nối những lời yêu, rồi cất lời dẫn dắt đến nghi thức thề nguyện.
Thẩm Vụ không hề do dự, mỉm cười nhìn người thương sẽ đồng hành bên mình cả đời, “Em đồng ý.”
“Anh đồng ý.”
Mạnh Hoài Chi vừa dứt lời đã không chờ nổi mà nghiêng người hôn lên môi cậu. Đôi môi lạnh lẽo áp xuống, hàng mi khẽ run nhẹ nhàng quét qua gò má Thẩm Vụ, chỉ một lát sau, đến cả đôi môi kia cũng bắt đầu run rẩy. Thẩm Vụ cảm nhận rõ sự bất an của đối phương qua nụ hôn kia, và rồi một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cậu. Ngay sau đó, Mạnh Hoài Chi ôm chầm lấy cậu, siết chặt, như thể muốn dùng hết sức lực cả đời này nghiền nát xương tủy cậu để hòa vào cơ thể mình. “Thật tốt quá… Lần này em vẫn ở đây.”
Tuyết rơi dày thêm, phủ trắng cả hai người. Giữa trời tuyết mênh mang, bầu không khí tại buổi lễ vẫn nhiệt liệt như lửa. Trong những tràng vỗ tay vang dội, MC cao giọng ngân vang lời chúc phúc, “Chúc hai bạn có thể nắm tay nhau vượt qua mọi sóng gió, cùng nhau đi đến cuối con đường.”
Cùng tuyết trắng, nguyện bạc đầu.