Mạnh Hoài Chi năm nay ba mươi ba tuổi, vẫn chưa kết hôn. Hơn một thập kỷ qua, không biết bao nhiêu nam nghệ sĩ đã liên tiếp dính phải bê bối đời tư, thế nhưng Mạnh Hoài Chi lại luôn là cái tên được cánh paparazzi săn đón ráo riết nhất. Càng theo thời gian, người hâm mộ càng cảm thấy lo lắng, chỉ sợ một ngày tỉnh dậy đến lượt thần tượng nhà mình. Thế nhưng cuộc sống của anh vẫn luôn yên bình như mặt hồ lặng sóng. Người hâm mộ vừa cảm phục sự sự chuyên nghiệp và tình cảm anh dành cho họ, vừa bắt đầu lo lắng cho đời sống hôn nhân của anh. Một người tốt đến như vậy xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình.
Từ năm hai mươi tám tuổi, anh đã luôn đeo trên cổ một sợi dây chuyền xâu hai chiếc nhẫn, kiểu dáng và kích cỡ giống hệt nhau, chưa một lần tháo ra. Fan hâm mộ không ngừng đặt ra đủ loại giả thuyết về ý nghĩa của món trang sức này.
[Mấy bà có để ý anh Hoài luôn đeo dây chuyền có hai chiếc nhẫn à? Tui đoán ý ảnh là không cần yêu đương hay kết hôn gì cả, có bản thân là đủ rồi.]
[Trời ơi, bao nhiêu năm rồi, cái dây chuyền đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì vậy…]
[Không phải người ta đồn ảnh có một vị hôn thê mất sớm à?]
[Tin đồn từ tám đời rồi mà vẫn có người tin, tưởng mình đang đọc tiểu thuyết hay sao?]
[Trời đất, hôm qua bạn tui đi đến nghĩa trang, bất ngờ lại gặp được Mạnh Hoài Chi!!!]
[Cái gì cơ???]
[Nghĩa trang đó chỉ chôn cất người thân của các nhân vật có quyền có thế, người thường không được vào, cũng không cho chụp hình. Nhưng bạn tui thật sự nhìn thấy anh ấy đứng ở cổng, không đùa đâu!!’]
[Không thể nào…]
***
Một nhạc sĩ hẹn gặp Mạnh Hoài Chi tại một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Dù là nhà hàng địa phương nhưng quá nửa số món ăn đều là điểm tâm Quảng Đông tinh xảo. Nhạc sĩ tươi cười niềm nở, “Sếp Mạnh, nghe nói anh ăn uống thanh đạm nên tôi đặc biệt gọi mấy món này. Anh xem có hợp khẩu vị không? Còn có thực đơn đây, anh muốn gọi thêm gì cũng được.”
Mạnh Hoài Chi im lặng nhìn những món ăn tinh xảo trước mắt. Nhạc sĩ vẫn tươi cười, liến thoắng không ngừng, “Ban đầu tôi tính mời anh đến Long Phụng Tửu Lâu, nhưng phòng riêng bên đó cách âm không tốt lắm, sợ anh thấy ồn…”
Thấy Mạnh Hoài Chi cả buổi không đụng đũa, anh ta bắt đầu lo lắng, hạ giọng, “Sếp Mạnh… anh không thích món Quảng sao?”
Mạnh Hoài Chi khẽ lắc đầu, “Tôi không ăn được. Anh vào luôn chủ đề chính đi.”
Đối phương lập tức hoảng hốt, đứng bật dậy xin lỗi, “Xin lỗi sếp Mạnh, bọn tôi không biết anh kiêng món gì. Phục vụ, mau dọn hết chỗ này đi giúp tôi…”
“Không cần đâu, cứ để đó,” Mạnh Hoài Chi nói. “Anh cứ ăn đi. Tôi không ghét món Quảng, chỉ là… ăn không vào thôi.”
Anh không nổi giận, không trách móc, nhưng nhạc sĩ kia cũng không dám đụng đũa, những yêu cầu ban đầu chuẩn bị nói ra đành nuốt ngược vào trong. Bữa ăn hôm đó kết thúc sớm hơn dự kiến. Nhạc sĩ kia quyết định lần sau sẽ đích thân đến trụ sở M+ Entertainment gặp mặt rồi tính tiếp, Mạnh Hoài Chi thì vẫn vô cùng dễ tính, không có ý kiến gì.
Lần đầu hợp tác, trong đầu vị nhạc sĩ vẫn còn ám ảnh bởi những tin đồn rằng anh là người lạnh lùng, khó gần. Nay được tiếp xúc thật sự nên anh ta cẩn thận từng tí một, sợ lỡ lời làm đối phương không hài lòng. Mạnh Hoài Chi vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng cũng không tỏ vẻ gì là nổi giận, chỉ nói mình không ăn được món đó. Nhạc sĩ kia nhìn lại những món ăn chưa ai động tới: bò kho, gà hấp, các loại bánh ngọt pha lê… thầm tiếc nuối trong lòng, đến lúc hoàn hồn thì Mạnh Hoài Chi đã rời đi từ lúc nào. Anh ta vội vàng đuổi theo, “Sếp Mạnh, đợi chút đã! Để tôi đưa anh về nhé.”
“Không cần đâu, tôi lái xe tới.” Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng từ chối.
Chỉ là không ai biết xe anh đậu ở đâu, ít nhất là không phải con phố trước mắt. Nhạc sĩ đứng đó ngơ ngác nhìn bóng lưng anh dần khuất xa. Bóng dáng cao lớn, đen ngòm ấy như hòa tan vào ánh hoàng hôn chảy tràn khắp phố phường, nhưng lại chẳng mang theo chút hơi ấm nào.
Về đến nhà, Mạnh Hoài Chi quen tay bật TV lên, như một cách để xua tan sự tĩnh lặng bao trùm. Âm lượng được vặn nhỏ, chỉ đúng hai vạch – mức cố định đã được duy trì từ lâu. Phần lớn thời gian, anh không thực sự tập trung xem chương trình đang chiếu, chỉ đơn giản bật lên, tạo một lớp vỏ bọc để căn nhà không quá cô quạnh. Trước kia anh chưa từng cần đến thứ âm thanh mơ hồ ấy, nhưng vài năm gần đây thói quen ấy lại dần trở thành một phần không thể thiếu Anh ngồi ở một góc sô pha, lật xem tài liệu công việc.
Đột nhiên, tiếng hét chói tai vang lên từ TV khiến anh cau mày ngẩng đầu. Trên màn hình sáng rực, những hình ảnh thể thao đầy nhiệt huyết thi nhau hiện ra: những chiếc xe đua lao vút như gió, tiếng động cơ gầm rú tựa lưỡi hái tử thần, lướt qua từng khúc cua hiểm hóc. Mạnh Hoài Chi bật dậy, mặc cho tài liệu rơi lả tả trên đùi, lập tức rút hẳn nguồn điện. Căn nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh đến nghẹt thở. Những món tráng miệng kia anh chưa hề đụng đũa, giờ đây, trở về một mình trong căn nhà trống trải, dạ dày rỗng tuếch mới bắt đầu nhói lên từng cơn. Anh mở tủ lạnh, lấy ra chai sữa lớn trong ngăn mát. Khi cúi xuống, anh vô tình nhìn lướt qua bàn tay trái đang vươn ra, tay áo trượt xuống một chút, lộ ra hình xăm chữ W màu xanh lam.
Chai sữa rơi xuống, phát ra tiếng động nặng nề. Anh ôm lấy mặt bằng hai bàn tay lạnh buốt rồi ngồi sụp xuống, hít vào, thở ra, hít vào, rồi lại thở ra, cứ thế lặp đi lặp lại. Vị trí trái tim vẫn đau nhói âm ỉ. Không thể quên được, cũng chẳng thể buông bỏ.
***
Phía trước là ngôi chùa tường đỏ mái xanh cổ kính, Mạnh Hoài Chi mặc áo khoác đen lặng lẽ bước lên từng bậc thềm đá. Trụ trì từ xa đã nhìn thấy anh, lập tức bước ra đón, thái độ cung kính nhưng không thiếu thân thiện, “Cậu Mạnh đấy à.”
Hai người đã quen biết nhiều năm, Mạnh Hoài Chi chỉ liếc mắt một cái đã đoán ra điều đối phương muốn nói, liền thẳng thắn nói, “Vài ngày trước tuyết lớn, mái ngói của chùa chắc hẳn bị hư hại không nhẹ.”
Trụ trì mỉm cười, “Đúng vậy.”
Ông đứng nhìn Mạnh Hoài Chi bước qua ngưỡng cửa Đại Hùng Bảo Điện, không hỏi thêm gì nữa, bởi ông đã quá rõ điều mà anh luôn mong mỏi nhiều năm qua vẫn không thay đổi. Vì điều đó, anh đã quyên góp cho ngôi chùa nhỏ này hàng triệu tiền công đức, tuần nào cũng đều đặn đến dâng hương, chưa từng gián đoạn. Người ta vẫn nói rằng nước chảy đá mòn, nhưng những điều trái với quy luật sinh tử của thế gian thì đến cả thần phật cũng phải lắc đầu.
Thần phật trên cao hạ mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như đang cười nhạo lòng tham không đáy của con người. Thế nhưng anh vẫn bất động, như mọi lần, quỳ xuống dưới chân Phật tổ lạnh lẽo. “Con chỉ muốn được gặp Thẩm Vụ một lần nữa, dù không thể nói chuyện với em ấy… cũng đủ rồi.”
Mong ước của anh, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chừng ấy, nhưng thần phật vẫn từ chối đáp lại. Anh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt trống rỗng, lãnh đạm kia, bất chợt ngộ ra một điều lớn lao, nhưng con đường anh chọn lại hoàn toàn đi ngược với lời chỉ dạy của Đức Phật từ bi. Nếu không ai giúp đỡ, vậy thì anh sẽ tự mình đi tìm người ấy.
Sau khi thắp ba nén hương, vị trụ trì tiễn anh ra ngoài. Tuyết bên ngoài đã bắt đầu rơi dày, những bông tuyết lớn như lông ngỗng, nhiệt độ đã hạ xuống dưới không độ. Thấy áo cà sa của trụ trì quá mỏng, anh lắc đầu, “Sư phụ vào trong đi, đừng tiễn nữa.”
Vị trụ trì đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn theo anh khuất dần trong màn tuyết trắng mịt mùng. Mái tóc đen phủ đầy tuyết, thoáng chốc như bạc đi vì giá lạnh.
Sáng hôm sau, ngôi chùa nhận được khoản công đức hai triệu tệ. Chú tiểu Di Hỉ mừng rỡ reo lên, “Sư phụ! Vậy là chúng ta có thể sửa được sân sau rồi! Muốn xây lại cũng không thành vấn đề nữa!”
Nhưng trong lòng trụ trì lại chợt dâng lên một nỗi bất an, ông nhìn về xa xăm, lầm bầm, “E là… anh Mạnh sẽ không đến nữa đâu.”
Trên đường xuống núi, Mạnh Hoài Chi lấy điện thoại ra. Tin nhắn được ghim lên đầu vẫn là của Thẩm Vụ, nhưng lịch sử trò chuyện đã dừng lại từ năm năm trước.
M: Anh có chuyện muốn nói với em, tối nay có rảnh không?
TV: Ừm, chắc khoảng năm sáu giờ em mới tập xong. Gặp nhau ở đâu ạ?
M: Anh đến đón em, mình cùng đón năm mới.
TV: Ở sân tập nhiều người lắm, nhỡ anh bị fan cuồng phát hiện thì sao?
M: Không sao đâu.
TV: Được thôi ^ – ^
Tin nhắn cuối cùng là gương mặt tươi cười Thẩm Vụ gửi cho anh. Ngày hôm đó, năm đó, Mạnh Hoài Chi còn chuẩn bị nói ra rất nhiều điều. Anh muốn an ủi Thẩm Vụ rằng đừng vì thất bại trong cuộc đua mà buồn bã, tất cả chỉ là do sự cố ngoài ý muốn mà thôi, không đáng để tự trách hay nghi ngờ chính mình, càng không nên vì thế mà ép bản thân phải luyện tập khắc nghiệt hơn, đua xe vốn dĩ đã quá nguy hiểm rồi. Vì chuỗi sự cố trên đường đua F1 năm đó, Thẩm Vụ bị chính Thẩm Thiên Hành tạm thời cấm túc ở nhà. Mạnh Hoài Chi vốn định sang đó nói đỡ cho cậu vài lời, nhưng khi gọi điện mới biết rằng Thẩm Vụ đã lén trốn ra ngoài, đang sống một mình trong một căn hộ nhỏ.
Mùa đông phương bắc u ám, từng cơn gió rít cắt da cắt thịt, nhưng khắp các con phố vẫn rực rỡ sắc màu lễ hội. Tết đang đến gần. Ngày hôm đó là 31 tháng 12, đêm giao thừa Tết dương lịch, không phải Tết âm lịch, cũng chẳng phải là cuối tuần, Thẩm Vụ vẫn đến sân huấn luyện như thường lệ. Mạnh Hoài Chi có quá nhiều điều muốn nói với cậu, những điều quan trọng nhất định phải gặp mặt nói trực tiếp. Anh muốn khuyên Thẩm Vụ đổi sang một công việc khác an toàn hơn, dù biết cậu có lẽ sẽ không nghe nhưng vẫn muốn thử thêm một lần.
Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Vẫn còn một chuyện nữa, những tai nạn liên tiếp mà Thẩm Vụ gặp phải trong giải đua F1 năm ngoái khiến anh có một linh cảm chẳng lành. Bởi đua xe cũng chẳng khác nào chạy đua với tử thần, và anh sợ. Không phải sợ bị từ chối, cũng không phải sợ Thẩm Vụ sẽ thất vọng, sẽ vì biết được tình cảm không nên có này mà xa cách anh, điều anh sợ nhất đó là một ngày nào đó Thẩm Vụ thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ không còn cơ hội nói thêm điều gì nữa. Những lời anh muốn nói vĩnh viễn cũng không thể thốt ra. Bị ghét thì đã sao? Ít nhất anh cũng phải thử một lần, để sau này không phải sống mãi trong dày vò và hối tiếc. Thẩm Vụ trên đường đua vẫn luôn kiên định như thế, nếu không thử thì làm sao biết được kết quả có tệ hay không?
Thẩm Vụ đã 24 tuổi, đã đến lúc nên có cuộc sống riêng, một tình yêu thuộc về riêng mình. Mà chính anh cũng đang không biết chiếc giấy đăng ký kết hôn kia còn có thể giữ chân Thẩm Vụ được bao lâu. Mạnh Hoài Chi lại nhìn xuống màn hình điện thoại, biểu cảm ^ – ^ quen thuộc kia khiến khoé môi anh bất giác cong lên. Một người như Thẩm Vụ… dù có ghét bỏ thứ tình cảm này của anh, hẳn cũng sẽ không tuyệt tình đến mức… không muốn nói lời nào với anh nữa, đúng không? Anh chỉnh lại cà vạt, nhìn vào gương. Trong gương là một đôi mắt như đang cười, nhưng ánh nhìn ấy lại xuyên qua hình ảnh của bản thân mình, nhìn về phía chàng trai rực rỡ, kiêu ngạo như ánh mặt trời trong ký ức, “Đừng trách anh. Tất cả… đều là học theo em đấy. Một người anh hèn nhát và yếu đuối không đáng để em ngưỡng mộ đúng không?”
Anh tự tìm cho mình vài lý do nghe có vẻ chính đáng, rồi lái xe đi đón Thẩm Vụ.
***
Ngày này năm ấy, cũng trên chiếc xe ấy, là lần cuối cùng anh đến đón Thẩm Vụ. Từ sau hôm đó, anh không còn đón được cậu thêm một lần nào nữa. Đêm giao thừa đó, anh mang theo bó hoa chưa kịp trao và những lời chưa kịp nói, lái xe băng qua thành phố, qua những con đường rực sáng ánh đèn, đến thẳng bệnh viện. Tốc độ của xe đua quá nhanh, lực va chạm quá lớn, người trong xe thậm chí còn không cần đưa vào phòng cấp cứu, xương cốt cậu đã nát vụn ngay tại chỗ cùng với thân xe. Và Mạnh Hoài Chi cũng đã không kịp nói lời từ biệt.
Mạnh Hoài Chi lái xe tới nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Anh dừng xe dưới chân núi, rồi một mình chậm rãi bước lên sườn núi phủ đầy tuyết. Càng lên cao, tuyết càng dày, trước mắt chỉ còn là một mảng trắng xoá vô tận. Đây đã là năm thứ sáu kể từ khi Thẩm Vụ qua đời, anh cũng không còn đến chùa cầu nguyện nữa. Năm nay tuyết rơi dày đến lạ, Mạnh Hoài Chi đứng lặng trên đỉnh núi, xung quanh là trận tuyết lớn trăm năm hiếm thấy, không khỏi ngẩn người, phải chăng… đây là điềm báo gì đó từ một nơi xa? Năm nào anh cũng nghĩ như vậy, nhưng chưa một lần nào điềm báo ấy trở thành sự thật.
Trên đỉnh núi chỉ có duy nhất một ngôi mộ, đó là nơi an nghỉ của Thẩm Vụ, do anh cùng gia đình cậu cùng nhau chọn lựa. Anh đưa tay chạm nhẹ lên phiến đá lạnh buốt, những bông tuyết trong suốt rơi xuống trên đầu ngón tay rồi tan ra, tựa như những giọt lệ đang lặng lẽ rơi. Gió buốt lùa qua, hơi nước vừa thành hình lập tức tan biến, chỉ còn lại cái lạnh đến thấu tim gan. Anh đút đôi tay đã tê cóng vào túi áo, nhưng nhiệt độ quý giá kia một khi đã mất đi thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại. Tuyết phủ dày trắng xóa trên mái tóc đen, anh ngẩng đầu nhìn lên, để mặc những bông tuyết nhỏ lặng lẽ đáp xuống bờ vai. Gió rít trên đỉnh núi tựa như những lưỡi dao sắc bén xoáy tròn từ thung lũng, cứa qua gương mặt phờ phạc, khiến hai mắt anh nhòe đi, tầm nhìn chỉ còn lại một màu trắng xoá, là màu của tuyết, cũng là màu trắng của mái đầu bạc mà đời này anh và Thẩm Vụ đã chẳng thể cùng nhau chứng kiến.
***
Mạnh Hoài Chi qua đời vào một ngày mùa đông, khi vừa bước sang tuổi ba mươi tư. Đêm hôm ấy, anh lặng lẽ ra đi trong căn nhà mình đang sống. Bác sĩ kết luận anh ra đi vì làm việc với cường độ quá cao, lao lực kéo dài, kết hợp với suy nhược thể chất nghiêm trọng do mất ngủ và tâm trạng u uất kéo dài không được giải tỏa. Toàn bộ giới giải trí cùng vô số người hâm mộ và cả những khán giả bình thường đều tiếc thương vô hạn vì sự ra đi của một thế hệ huyền thoại âm nhạc.
“Vậy mà đã một năm rồi…” Cô gái tóc dài ôm gối ngồi bên cửa sổ, thở dài, lặng lẽ nhìn từng bông tuyết rơi ngoài khung kính. “Kể từ khi Mạnh Hoài Chi mất, nền âm nhạc nước mình như rơi vào thời kỳ thoái trào vậy.”
Cô bạn tóc ngắn tiến lại gần, đưa cho cô một chai nước, cười nói, “Không phải cậu là fan ruột của ảnh đế Nam sao? Sao giờ lại cảm khái vì Mạnh Hoài Chi thế?”
“Tớ thích nhạc của anh ấy từ hồi còn học cấp ba cơ, lúc đó không có thời gian đu idol, nhưng nhạc của anh ấy thực sự rất hay, đến giờ những bài đó vẫn nằm trong playlist tớ nghe hằng ngày đấy. Cậu không thấy à? Hơn nữa, nhân cách của anh ấy cũng rất tuyệt vời. Trong showbiz hỗn loạn này, tớ thấy chỉ có anh ấy và Nam Nam nhà tớ là trong sạch tuyệt đối thôi.”
Cô bạn kia lại tỏ vẻ không đồng tình, “Nam Đăng Vi… thì tớ không rõ lắm…” Trước khi kịp bị lườm, cô nhanh chóng mỉm cười thần bí rồi nói tiếp, “Nhưng Mạnh Hoài Chi thì tớ biết chút ít đấy. Anh ấy ngoài đời đúng y như hình tượng trên mạng luôn.”
“Thật sao?!” Cô gái lập tức bật dậy khỏi ghế.
Trước ánh mắt nóng rực như laser kia, cô bạn tóc ngắn đành kể ra tất cả những gì mình biết, “Ba mẹ tớ hồi trước từng có hợp tác làm ăn với nhà họ Mạnh, nên cũng nghe được một số chuyện về anh ấy. Mạnh Hoài Chi thật sự không hút thuốc, không uống rượu, cũng không có bất kỳ thói quen xấu nào, nhà giàu nứt đố đổ vách cũng chẳng mảy may quan tâm. Chỉ có một thứ anh ấy yêu thích mà thôi: âm nhạc.”
Cô gái tóc dài háo hức hỏi ngay, “Thế… cậu có biết gì về hai chiếc nhẫn trên dây chuyền của anh ấy không?”
Cô gái tóc ngắn chống cằm suy nghĩ, “Tớ nghe nói… ông cụ Mạnh, tức là ông nội của Mạnh Hoài Chi, rất hy vọng anh sẽ sớm yên bề gia thất, hình như còn từng định sẵn một mối hôn sự từ khi anh còn trẻ, tiếc thay cô gái ấy lại đoản mệnh. Từ đó về sau, anh ấy vẫn luôn nhớ mãi không quên người đó nên quyết định ở vậy cả đời.”
Đối phương nghe vậy thì sửng sốt, nhưng rồi chợt cau mày, “Không phải. Hai chiếc nhẫn đó có cùng kiểu dáng và kích cỡ mà, nếu một cái là của anh ấy thì cái còn lại không thể là nhẫn nữ được. Mà cậu biết người được sắp đặt hôn sự với anh ấy là ai không?”
“Hình như là con cái nhà họ Thẩm thì phải.” Cô gái tóc ngắn vẫn không quá chắc chắn, “Hai nhà thân nhau lắm, cũng hợp tác làm ăn nhiều lần rồi… Chắc tra một chút là ra thôi.”
“Tìm thấy rồi!” Cô gái tóc dài giơ điện thoại lên đầy phấn khích, “Nhà họ Thẩm này phải không! Nhà họ có một người con trai từng theo đuổi nghề đua xe chuyên nghiệp, rất nổi tiếng, nhưng đã qua đời từ nhiều năm trước rồi…”
Cô gái tóc ngắn nhìn bức ảnh trên màn hình, không khỏi ngậm ngùi, “Chỉ mới hai tư tuổi… Thật đáng tiếc. Mà công nhận anh ấy đẹp trai thật đó, chẳng hề kém cạnh mấy idol nổi tiếng bây giờ.”
Cô gái tóc dài cũng không khỏi cho người xa lạ chưa từng gặp mặt kia, rồi chợt kiêu hãnh nói, “Đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn không bằng Nam Nam nhà tớ.”
Cô gái tóc ngắn đảo mắt. Cô bạn thì lại đột nhiên tỏ ra hào hứng, “Được rồi được rồi, mà tự nhiên tớ thấy cảm hứng sáng tác đang trỗi dậy! Nam Nam nhà tớ ấy, chưa bao giờ công khai yêu đương với ai. Nhưng cậu nhớ không, có lần ở lễ trao giải, MC hỏi thần tượng của anh ấy là ai, không được nhắc đến Kỳ Tụng nữa, ảnh nói luôn là Mạnh Hoài Chi, còn khen tiền bối Mạnh là người có trái tim thuần khiết nữa chứ… He he he nghĩ đã thấy đẹp đôi rồi.”
“Cậu thích là được.” Cô bạn tóc ngắn trợn trắng mắt, rồi cũng khẽ thở dài,
“Được rồi… Tuy không phải fan, nhưng tớ cũng thật lòng hy vọng… anh ấy được hạnh phúc.”
“Đúng đúng đúng! Để tớ viết!”