Lý do thứ hai để yêu mùa hè: Mọi người đều nói anh ấy lạnh lùng vô cảm
“Làm sao có thể chứ, sao lại là tai nạn máy bay …” Từ Quỳnh Á vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào, “Mà còn là cả hai người… Hoài Chi… thằng bé biết sống thế nào bây giờ?”
Mùa hè năm Thẩm Vụ mười hai tuổi, cậu đã cao lớn hơn nhiều, bắt đầu mang dáng dấp của một cậu thiếu niên. Sau trận bóng buổi chiều, người đẫm mồ hôi, cậu hào hứng đẩy cửa bước vào nhà như mọi ngày, nhưng hôm nay bầu không khí lại nặng nề, u ám đến lạ. Thấy con trai út đã về, Từ Quỳnh Á vội đưa tay quệt nước mắt, nở một nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc. Tim Thẩm Vụ như hẫng một nhịp, thấy vẻ mặt ba mẹ và anh trai đều cực kỳ nghiêm trọng, cậu chậm rãi bước đến, dè dặt hỏi, “Mẹ à… có chuyện gì vậy?”
Câu hỏi vô tư non nớt ấy khiến Từ Quỳnh Á không kìm được mà nấc nghẹn. Thẩm Thiên Hành thở dài, trả lời thay vợ, “Chúng ta vừa nhận được tin… cha mẹ Hoài Chi… gặp tai nạn rồi.”
Quả bóng trên tay Thẩm Vụ rơi bịch xuống sàn gỗ, âm thanh vang lên từng nhịp nặng nề như đè nặng lồng ngực. “Gì cơ ạ?” Cậu chớp mắt không tin vào tai mình, “Chú Mạnh và cô Thường…”
Thẩm Bình trầm giọng tiếp lời, “Mới sáng nay… họ gặp tai nạn máy bay.”
Thường Như Ca là một ca sĩ, cách đây không lâu bà vừa nhận được lời mời biểu diễn tại một nhà hát giao hưởng hàng đầu ở nước ngoài. Mạnh Từ đi cùng, vừa để tháp tùng vợ, vừa để bàn chuyện làm ăn. Chuyến đi kéo dài nửa tháng, lẽ ra hôm nay là ngày họ trở về. Thẩm Vụ cũng biết chuyện đó, vài ngày trước cậu còn nhắn tin hỏi thăm, cô Thường còn hứa sẽ mang quà về, khiến cậu hết sức mong chờ. Hai gia đình tuy khác họ nhưng từ lâu đã gắn bó như ruột thịt nhờ mối quan hệ gắn bó giữa những đứa trẻ trong nhà. Thế nên khi bất ngờ nhận được tin dữ, khuôn mặt non nớt của Thẩm Vụ tràn ngập sự bàng hoàng, cậu lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào… không thể…” Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, giọng lạc đi, “Mọi người xem này… cô Thường vừa gửi tin nhắn thoại cho con mà…” Nhưng dòng tin nhắn ấy đã là của hai ngày trước.
Cha mẹ và anh trai đều lặng lẽ nhìn cậu. Khóe mắt Thẩm Vụ cay xè, nước mắt lã chã rơi, giọng nghẹn lại, “Vậy còn anh Hoài Chi? Anh ấy phải làm sao đây?”
Từ Quỳnh Á chỉ biết lặng lẽ lau nước mắt. Thẩm Thiên Hành vỗ vai con trai, khẽ thở dài, “Tang lễ sẽ diễn ra sau ba ngày nữa. Cả nhà mình sẽ cùng đến…”
Hai vợ chồng đều đã ra đi trong vụ tai nạn, không tìm được thi thể. Tang lễ giờ đây cũng chỉ để an ủi những người ở lại.
***
Ngày diễn ra tang lễ, bầu trời âm u từ sớm, thế giới như chỉ còn lại hai màu đen trắng, nặng nề và trang nghiêm. Đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, phụ nữ mặc váy đen, đầu trùm khăn voan, tựa như một rừng cây im lìm trong đêm tối. Giữa đám đông, cậu thiếu niên gầy gò như một nét chấm lặng giữa nền trắng xám u ám.
Từ Quỳnh Á nhàn hạ cả đời, đây là lần đầu tiên bà phải tiễn biệt người thân. Thường Như Ca không chỉ là bạn mà còn là chị em, là tri kỷ đồng niên. Mất mát này quá lớn, khiến bà đau đớn đến không thể đứng vững, lặng lẽ trốn vào góc, ôm mặt khóc nức nở. Cha mẹ Thường Như Ca tóc đã điểm bạc, gục ngã bên linh cữu đen tuyền rấm rứt khóc. Nỗi đau như bức màn u ám bao trùm tất cả mọi người, nặng nề đến nghẹt thở.
Thẩm Vụ cảm thấy khóe mắt bỏng rát. Cậu hít sâu, cố kìm nén cảm xúc, rồi len lỏi qua đám đông, tìm kiếm bóng dáng thiếu niên kia.
Mạnh Hoài Chi đứng đó như một pho tượng, thân hình mảnh khảnh trong bộ vest cứng nhắc không hợp với độ tuổi mười sáu, như một tảng đá đen nặng trĩu đè lên vai anh. Gương mặt anh tái nhợt như tờ giấy, đôi môi khô khốc trắng bệch, đôi mắt đen trống rỗng vô hồn, không chút ánh sáng. Dù xung quanh là những tiếng nức nở, tiếng gào khóc não lòng, anh vẫn không nhúc nhích, cũng không rơi một giọt nước mắt. Thẩm Vụ nhìn người anh hơn mình bốn tuổi, lòng vẫn chưa nguôi thương xót, nhưng Mạnh Hoài Chi lại bình thản lạ thường. Cậu đã đứng đó nhìn hồi lâu mà anh vẫn không hề hay biết, chỉ đứng lặng nhìn đám cỏ thưa thớt dưới chân.
Dần dà, những người đang chìm trong nỗi đau cũng nhận ra sự khác biệt ấy. Đủ loại ánh mắt đổ dồn về phía anh, vậy mà thiếu niên ấy vẫn chẳng dao động. “Hoài Chi,” Mạnh Chấn Thâm bước tới, vỗ nhẹ vai cháu trai, “Đi tiễn biệt cha mẹ lần cuối đi.”
Mạnh Hoài Chi không phản ứng. Mạnh Chấn Thâm cũng không ép, chỉ thở dài, ôm anh một cái rồi lặng lẽ rời đi. Mạnh Hoài Chi thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn ông. Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, chỉ trích anh lạnh lùng, vô cảm.
Không biết bao lâu sau, những hạt mưa phùn lất phất bắt đầu rơi, rồi đột ngột trút xuống ào ạt. Tiếng mưa tí tách rơi hòa vào những tiếng khóc than, tiếng gọi nhau tìm chỗ trú. Mọi người vội vã tản ra, chỉ riêng Mạnh Hoài Chi vẫn đứng nguyên tại chỗ như bị đóng băng giữa dòng người. Mái tóc đen ướt sũng, từng lọn dính chặt vào gương mặt tái nhợt. Bộ vest phẳng phiu giờ đã ướt đẫm, dán chặt vào cơ thể, để lộ vóc dáng gầy guộc không thể che giấu. Nước mưa lăn dài trên trán, chảy dọc theo khóe mắt xuống gò má như những dòng nước mắt câm lặng, rồi rơi xuống vũng nước đục ngầu dưới chân.
Tối hôm đó, một vài người thân cùng gia đình Thẩm Vụ đến nhà họ Mạnh để canh linh cữu. Từ Quỳnh Á vuốt nhẹ gáy con trai, dịu dàng bảo, “Tiểu Vụ, nếu con mệt thì cứ vào phòng nghỉ trước đi.”
Thẩm Vụ có hẳn một phòng riêng ở đây, nhưng lần này cậu lắc đầu, ánh mắt không ngừng hướng về phía tầng hai, “Con không buồn ngủ.” Mạnh Hoài Chi đã trở về phòng, ai nấy đều ngầm hiểu anh cần không gian riêng nên không đến làm phiền.
Một lát sau, Mạnh Chấn Thâm tiến lại, khẽ hỏi, “Tiểu Vụ, con lên với anh một chút được không?”
Thẩm Vụ đồng ý ngay, “Được ạ.”
Cậu bước nhanh lên lầu, vào phòng mình trước, ánh mắt thoáng dừng trên mô hình xe đua mà Mạnh Từ tặng. Cậu mím môi, đóng ngăn kéo lại, chỉ cầm theo một chiếc ô tô đồ chơi nhỏ.
Mạnh Hoài Chi thẫn thờ ngồi trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ. “Anh Hoài Chi,” Thẩm Vụ cẩn thận bước tới, ngập ngừng hỏi, “Anh có đói không?”
Mạnh Hoài Chi nhìn cậu một cái, khẽ lắc đầu.
“Vậy… anh có muốn uống gì không?”
“…”
“Thế thì thôi vậy.” Thẩm Vụ không nản, kéo một chiếc ghế nhỏ đến ngồi xuống cạnh anh.
Mạnh Hoài Chi lại nhìn ra cửa sổ, còn nhóc con ngước mắt nhìn anh. Thẩm Vụ lấy chiếc ô tô đồ chơi giấu sau lưng – món đồ chơi điều khiển từ xa cậu yêu thích nhất hồi nhỏ. Hôm nay quên mang điều khiển, cậu đành dùng tay đẩy xe. Chiếc xe chạy chậm trên mép ghế, rồi phốc một cái, đáp gọn vào lòng bàn tay Mạnh Hoài Chi. Cuối cùng Mạnh Hoài Chi cũng cúi đầu, chăm chú nhìn theo từng động tác của Thẩm Vụ và chiếc xe. Thẩm Vụ đẩy xe chạy vòng vòng trên cánh tay anh, “Pi, pi, pi.”
Mạnh Hoài Chi ngẩng đầu nhìn cậu, đôi đồng tử đen thẫm ánh lên tia tò mò, “Sao thế…?”
Thẩm Vụ nghiêm túc đáp, “Vì tay anh nhỏ quá, vừa chạy một đoạn là phải rẽ rồi. Pi pi là tiếng xi nhan đấy. Anh xem, có giống một bản giao hưởng không nào!”
Nhóc con mười hai tuổi chưa từng học lái xe, chỉ lặp lại những gì ba nói nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc. Mạnh Hoài Chi muốn cười với em, nhưng vừa cong môi thì khóe mắt đã cay xè. Anh chớp mắt liên tục, cố kìm nén những giọt nước mắt sắp chực trào. Thẩm Vụ thì vẫn chẳng hề hay biết, vẫn chăm chú điều khiển chiếc xe đồ chơi, rồi đột ngột “Phụt!” một tiếng. Mạnh Hoài Chi giật mình, “Em… tăng ga đấy à?”
“Không phải,” Thẩm Vụ lắc đầu, vẫn hết sức tập trung, “Em đang xả khói đó.”
“Anh Hoài Chi…” Mãi đến khi thoáng thấy một chút thắc mắc lóe lên trong mắt Mạnh Hoài Chi, Thẩm Vụ mới cười đáp, “Để em giúp anh xả hết mọi phiền muộn ra ngoài nhé!”