Lý do thứ ba để yêu mùa hè: Tuyết lạnh dịu dàng
“Cay thật! Bảo vệ lại để tụi mình vào dễ dàng thế này sao?”
“Hừ, vậy là thẻ sinh viên giả tao chuẩn bị coi như công cốc!”
“Cũng nhờ nhóc Vụ đấy! Nhìn giao diện là biết ngay mấy trường như Học viện Âm nhạc Bắc Kinh hay Kinh kịch Bắc Kinh sẽ tranh nhau tuyển!”
“…Chứ không phải vì nhìn mày già chát hả?”
“Cút cút cút!”
Bốn cậu học sinh cấp ba tuy vóc dáng có khác biệt đôi chút nhưng đều mang nét mặt non nớt, hồn nhiên của tuổi mới lớn, ngay cả Thẩm Vụ với chiều cao ấn tượng cũng vẫn giữ được nét trẻ thơ của thiếu niên. Chiều tháng sáu trời nóng như đổ lửa, nhiệt độ đã vượt quá ba mươi độ C, học sinh vẫn chưa được nghỉ hè, vậy mà cả nhóm đều khoác áo dài tay kín mít. Trên đường tới đây, Thẩm Vụ hào phóng dẫn bạn bè vào trung tâm thương mại để họ thoải mái chọn quần áo mới từ các thương hiệu yêu thích, tất cả đều do cậu chi trả. Lý do cũng rất đơn giản, là để che đi bộ đồng phục mùa hè của học sinh, tránh bị người khác phát hiện là đang trốn học.
Hai tiết cuối của chiều hôm ấy là thể dục và tự học, chẳng ai còn tâm trí học hành. Khi Thẩm Vụ nhắc đến buổi chung kết cuộc thi hát dành cho sinh viên do Học viện Âm nhạc Bắc Kinh tổ chức, cả nhóm phấn khích đập bàn, quyết định trốn học đi xem liveshow! Với những cậu học sinh chưa từng xem biểu diễn trực tiếp bao giờ, cuộc thi của học viện âm nhạc hàng đầu cả nước chẳng khác nào một buổi concert đỉnh cao. Đâu ai biết được những sinh viên đại học tưởng chừng bình thường kia mai này có thể sẽ trở thành ngôi sao tầm cỡ thế giới. Thẩm Vụ dẫn ba người bạn đi tìm chỗ đứng, tự tin tuyên bố, “Ngôi vị quán quân chắc chắn sẽ thuộc về Mạnh Hoài Chi.”
Bạn bè đều biết Thẩm Vụ có một người anh tham gia cuộc thi, nhưng chưa ai được gặp bao giờ nên không tin tưởng cho lắm.
“Cưng à, mày nói y như mẹ tao vậy, lúc nào cũng chắc nịch tao sẽ đỗ Thanh Hoa!”
“…Cứ xem đi rồi biết.”
“Rồi, rồi!”
“Mạnh Hoài Chi không chỉ giỏi nhất thôi đâu, mà còn là người đẹp trai nhất!”
“Ok…”
“Chờ đến khi anh ấy xuất hiện đi, tiếng hò reo sẽ át hết tất cả!”
Thẩm Vụ không tranh cãi thêm, để thực tế tự chứng minh.
Mạnh Hoài Chi biểu diễn cuối cùng, cũng vì vậy mà càng về cuối khán giả càng đông, hội trường chật kín một cách bất thường. Đến khi một chàng trai mặc sơ mi trắng, quần đen, gương mặt thanh tú ôm guitar bước ra sân khấu, cả khán phòng bùng nổ. Những tràng pháo tay như sấm và tiếng hò reo vang dội như sóng trào. Thẩm Vụ vội vàng bịt tai lại. Cậu biết Mạnh Hoài Chi sẽ được yêu mến nhưng không ngờ sức hút của anh lại mãnh liệt đến vậy. Dù chưa chính thức ra mắt nhưng độ nổi tiếng của anh trong trường chẳng khác nào một ngôi sao hạng A. Học sinh và giáo viên đổ xô về hội trường, chen chúc phía sau. Dù nhóm Thẩm Vụ đến muộn nhưng vì đám đông phía sau dồn lên khiến vị trí họ đứng lại vô tình trở thành trung tâm khán đài. Đột nhiên có người la lên, “Giọng hát trời ban Mạnh Hoài Chi! Em yêu anh!”
Thẩm Vụ sững người. Không khí quá đỗi náo nhiệt khiến bạn bè phải ghé sát tai cậu, hét to, “Mạnh Hoài Chi đẹp trai thật! Còn nổi tiếng nữa! Anh ấy ra mắt chưa vậy?!”
Thẩm Vụ không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, vẻ mặt khó diễn tả.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!”
“Á á á!”
Giữa những tiếng reo hò cuồng nhiệt, Thẩm Vụ lại chìm vào dòng suy nghĩ. Dù Mạnh Hoài Chi chưa chính thức ra mắt nhưng cũng coi như đã đặt một chân vào showbiz với một ca khúc hit sáng tác cho một ca sĩ nổi tiếng. Với ngoại hình điển trai và khí chất độc đáo, dù chỉ có lác đác vài bức ảnh hiếm hoi trên mạng, cộng thêm tên tuổi của anh gắn với những bản hit đã khiến anh nổi bật hơn bất kỳ sinh viên nào.
Trong đám đông hôm nay không chỉ có sinh viên trường mà còn vô số học sinh, sinh viên đến từ các trường khác – Thẩm Vụ trốn học đến xem là một ví dụ – cùng những khán giả đủ mọi ngành nghề. Rất nhiều người chưa biết Mạnh Hoài Chi sở hữu một giọng hát tuyệt vời, thậm chí vượt xa cả những ca sĩ thể hiện bài hát do anh sáng tác. Nếu họ biết thì chắc chắn anh sẽ trở thành siêu sao, được hàng triệu fan hâm mộ cuồng nhiệt tôn sùng. Thẩm Vụ không hề nghi ngờ điều đó. Giờ đây, đứng giữa đám đông đang gần như chôn vùi mình, cậu lại chợt nhận ra một điều khác: Mạnh Hoài Chi đang đứng trên sân khấu cũng đang cách cậu càng ngày càng xa. Trong lòng vô cớ dâng lên một nỗi hụt hẫng không tên.
Mạnh Hoài Chi cầm micro, tiếng rè rè khẽ vang lên, cả hội trường im phăng phắc. Chất giọng trong trẻo vang lên qua loa, “Cảm ơn mọi người đã đến xem buổi chung kết cuộc thi Giọng hát sinh viên lần thứ mười một của Học viện Âm nhạc Bắc Kinh. Tôi là Mạnh Hoài Chi…” Ba tiếng “Mạnh Hoài Chi” vừa dứt, khán phòng lại bùng nổ tiếng hò reo. “Xin mọi người giữ trật tự,” anh nói, giọng điềm tĩnh, nhưng đủ sức làm cả hội trường lặng yên trong chốc lát.
Giữa đám đông náo nhiệt ấy, Thẩm Vụ lại là người im lặng nhất. Cậu chăm chú nhìn Mạnh Hoài Chi trên sân khấu, chẳng ngại bị phát hiện. Theo yêu cầu của ban tổ chức, Mạnh Hoài Chi cũng cố gắng giao lưu với khán giả, “Có thể trong số các bạn có đồng môn của tôi, sinh viên từ các trường khác, hoặc những khán giả đã đi làm nhưng vẫn dành thời gian đến đây…” Sau một tràng hò reo cuồng nhiệt, anh dừng một thoáng, bất chợt hướng mắt về giữa khán phòng đông đúc, nói tiếp, “Mong rằng không ai trong số các bạn đang trốn học. Đặc biệt là các em học sinh cấp ba, nhất định phải chăm chỉ học hành, đặt việc học lên hàng đầu.”
Chiều thứ sáu không phải ngày nghỉ, 99% khán giả cũng không phải học sinh trung học, nhưng cả hội trường vẫn đồng thanh hô vang, “Cam kết!”
Cậu bạn tóc húi cua khẽ huých vai Thẩm Vụ, chột dạ thì thầm, “Sao tự nhiên anh ấy lại nhắc đến học sinh cấp ba thế? Mày báo trước với anh ấy là tụi mình trốn học đến đây à?”
Thẩm Vụ lắc đầu, “Đương nhiên là không rồi.” Giọng điệu khá quả quyết, ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn sân khấu không rời. Khoảng cách xa khiến cậu không nhìn rõ nét mặt Mạnh Hoài Chi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cậu lại chợt cảm thấy ánh mắt hai người đã chạm nhau giữa không trung vô định.
Một lát sau, Mạnh Hoài Chi cúi xuống, cầm cây guitar lên và bắt đầu hát. Chỉ khi anh chìm đắm vào âm nhạc, Thẩm Vụ mới thả lỏng, lặng lẽ thưởng thức màn trình diễn.
Khi bài hát kết thúc, trước khi Mạnh Hoài Chi xuống sân khấu, Thẩm Vụ vỗ vai mấy đứa bạn vẫn đang say mê, thúc giục, “Đi thôi, về mau!”
Cả bọn chật vật chen chúc trong đám đông. Bất chợt, điện thoại Thẩm Vụ rung lên báo hiệu có tin nhắn.
M: Phải học tập chăm chỉ đấy.
Tim cậu hẫng một nhịp, lầm bầm, “Chết rồi, Mạnh Hoài Chi thực sự nhìn thấy tụi mình rồi…”
Bạn bè cậu tỏ ra ngờ vực, “Đông người thế này cơ mà, sao anh ấy nhận ra được? Trừ khi là mày báo trước!”
Thẩm Vụ bất lực, “Tao thề là không mà!”
“Thôi đi mau đi mau. Vụ này, anh ấy sẽ không mách ba mẹ mày đấy chứ? Nếu họ biết thì đừng khai tụi tao ra nhé!”
“Đúng đó, bọn này chỉ đi theo mày thôi mà!”
“Ban đầu bọn này đâu có định trốn học. Vì mày bảo hôm nay Mạnh Hoài Chi đi thi, còn hát hay, nếu không thì ai rảnh mà đi chứ!”
Thẩm Vụ trừng mắt nhìn đám vô lại này, “Thế quần áo trên người mấy đứa bây là ai mua hả? Cởi ra trả lại mau!”
Bốn cậu học sinh trung học không hề thấp bé nhưng vẫn gầy gò so với người trưởng thành, hai trong số đó hãy còn lốm đốm mụn trứng cá, không giấu nổi nét trẻ trung. Chưa kể đến Thẩm Vụ, gương mặt sáng bừng của cậu còn nổi bần bật giữa đám đông. Bọn họ những tưởng mình có thể lặng lẽ rút lui, nhưng vừa đến ngã rẽ thì bắt gặp một bóng người quen thuộc. Mạnh Hoài Chi đột ngột bước ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh, chặn đứng đường trốn thoát.
Thẩm Vụ cứng người. Cậu vừa định chống chế rằng hôm nay là hội thao của trường, nhưng đám bạn ngốc nghếch đã nhanh nhảu nói trước, “Anh Mạnh! Là anh thật sao!” Thấy mình đang tỏ ra quá phấn khích, cậu bạn kia lập tức trở nên e dè, “À, em là bạn cùng lớp với nhóc Vụ. Lúc nãy anh nói học sinh cấp ba phải chăm chỉ học hành, tụi em nghe rõ cả rồi, tuyệt đối không phải trốn học đâu ạ!”
Đúng là chưa đánh đã khai. Thẩm Vụ chột dạ lau mồ hôi trên trán, cẩn thận liếc nhìn Mạnh Hoài Chi, cố gắng chuyển chủ đề, “Cuộc thi kết thúc rồi sao? Anh đạt được giải nhất chứ?”
Mạnh Hoài Chi gật đầu, “Ừm.”
“Chúc mừng anh nhé, anh hát hay lắm!” Thẩm Vụ cũng gật đầu, đáp.
“Nhưng em đứng xa như thế có nghe rõ không?” Mạnh Hoài Chi hỏi.
Thẩm Vụ im lặng, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo tột độ. Đúng lúc đó, một tên ngốc khác lại chen vào, “Chiều nay tụi em chỉ có một tiết thôi, hết tiết là chạy đến đây xem anh liền!” Hai tiết thể dục và tự học trong mắt đám nhóc cấp ba còn chẳng tính là tiết học.
Vừa nghe những lời này, nét mặt Mạnh Hoài Chi hơi thay đổi, cuối cùng cũng bộc lộ một chút vui mừng chiến thắng. “Chạy đến xem anh liền” sao…
Đoán rằng anh đã tin rồi, Thẩm Vụ thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi, “Vậy giờ anh định đi đâu? Về nhà? Hay ra ngoài ăn mừng với bạn bè?”
Tên ngốc thứ ba không khách sáo chen ngang, “Hay là đi ăn mừng với tụi em đi!”
Cả nhóm lập tức hưởng ứng, “Ý hay đấy, tao cũng đói rồi!”
“Đi vội quá, tao còn chưa uống một giọt nước nào đây này, vừa nóng vừa đói vừa khát!”
“Đồng ý. Vụ, mày thấy sao?”
Bị chỉ đích danh, Thẩm Vụ ngập ngừng nhìn Mạnh Hoài Chi, “Vậy… anh đi ăn cùng tụi em nhé?”
Mạnh Hoài Chi đồng ý ngay, “Được, để anh mời. Vừa giành giải nhất, tâm trạng đang vui.”
Tuy nói vậy nhưng nét mặt anh vẫn thản nhiên như vậy, không nghiêm nghị nhưng cũng chẳng tươi cười, chỉ có đám nhóc nhiệt huyết, nông nổi này mới cười nói tự nhiên trước một người lạnh lùng như vậy.
Đám bạn dẫn đường, Thẩm Vụ và Mạnh Hoài Chi bám sát phía sau. Từ góc độ của cậu có thể thoáng nhìn thấy đuôi mắt và một góc mặt sắc sảo, lạnh lùng quen thuộc của đối phương, không hề vui vẻ chút nào. Nhưng có lẽ vì ánh nắng mùa hè quá đỗi rực rỡ mà Thẩm Vụ lại cảm thấy tuyết lạnh của mùa đông dường như cũng mang theo một sự dịu dàng nào đó, khẽ chạm đến trái tim cậu.