Lý do thứ… để yêu mùa hè: Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước
“Anh Hoài Chi, ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của em, nhưng một người bạn của em sắp đi du học nên tối nay bọn em sẽ ăn mừng sớm ở KTV. Anh đến nhé?” Thẩm Vụ nắm chặt điện thoại, gương mặt cậu trẻ trung pha chút trưởng thành, những đường nét như đan xen giữa nhiệt huyết tuổi trẻ và sự sắc sảo chưa kịp chín muồi. Năm vừa rồi, Mạnh Hoài Chi đã vụt sáng với album đầu tay, không còn là anh trai thân thiết hay chơi cùng Thẩm Vụ nữa. Lo rằng anh sẽ từ chối, cậu vội nói thêm, “Em không mời anh đến để hát hay biểu diễn đâu. Tụi bạn em thoải mái lắm, không hâm mộ người nổi tiếng nào cả, cũng sẽ không bàn tán lung tung. À, chính là mấy đứa đi cùng em đến xem anh thi hát ở trường năm kia đó.”
Ở đầu dây bên kia, Mạnh Hoài Chi đồng ý ngay, “Được rồi, mấy đứa chơi vui nhé. Anh sẽ ghé qua tặng quà sau.”
“KTV Thịnh Thế nhé. Anh đến thì gọi cho em.” Thẩm Vụ cúp máy, vô thức mỉm cười.
Cậu bạn đầu đinh bên cạnh vốn thích hóng chuyện, nhoài người sang trêu đùa, “Gọi cho ai đấy? Bạn gái hả?”
Chỉ một câu đùa vu vơ lại khiến Thẩm Vụ đột ngột xù lông như mèo dẫm phải đuôi, “Tao làm gì có bạn gái? Hâm à?!”
Một cậu bạn khác có vẻ thư sinh đưa tay đẩy gọng kính, xen vào, “Cuộc thi hát đó… là cuộc thi tụi mình đến Học viện Âm nhạc Bắc Kinh xem hồi lớp mười đúng không?”
Đầu đinh lúc này mới bừng tỉnh, “Hả? Khoan đã… Vậy người mày vừa gọi… là Mạnh Hoài Chi á? Giờ anh ấy nổi tiếng như vậy mà vẫn giữ liên lạc với mày hả?”
Thẩm Vụ mỉm cười đắc ý, “Đương nhiên rồi. Sau này tao có nổi tiếng cũng sẽ không quên tụi bây đâu!”
Cậu vừa dứt lời, cả nhóm lập tức xôn xao.
“Nói thật thì tao thấy nhóc Vụ đáng lẽ phải debut từ lâu rồi. Nhìn mấy đứa trường bên mà xem, ngoài đời thì biết mặt nhau cả rồi, chỉ cần make up một chút rồi lên sân khấu khua tay múa chân là có một đống fan!”
“Anh Vụ, anh Vụ, ký tên cho em với!”
“Vãi! Mày còn chụp lén nữa à? Sao tao lên hình xấu thế…”
“Cỏ lúa bằng nhau hết, mấy đứa mình chỉ là cóc ghẻ dưới chân thiên nga thôi.”
“Chúc thiên nga sinh nhật vui vẻ nhá, ký vào đây!”
Giữa bầu không khí huyên náo, Thẩm Vụ bỗng cao giọng, “Đừng hút thuốc!”
Cậu bạn tóc húi cua ngơ ngác rút điếu thuốc ra khỏi miệng, “Tao lấy trong túi áo mày đấy. Tụi mình tốt nghiệp rồi mà, thầy Mã có vào cũng chẳng quản được. Làm gì mà phản ứng dữ vậy…”
Thẩm Vụ vẫn chưa hết lo, vội chộp lấy hộp thuốc trên ghế, đi một vòng quanh phòng kiểm tra, rồi thẳng tay ném vào thùng rác. Cậu nhấc luôn thùng rác đặt trước mặt bạn, hối thúc, “Nhanh, vứt vào đây!”
“Sao thế?” Cậu bạn tuy khó hiểu, nhưng vì nể chủ tiệc nên đành miễn cưỡng vứt điếu thuốc đi.
Thẩm Vụ thở phào, giải thích, “Anh Hoài Chi không hút thuốc, còn ghét mùi thuốc lá nữa.”
“Anh trai mày còn chẳng quản mấy chuyện này, huống chi là anh Hoài Chi? Cần gì phải làm quá lên thế? Lớn cả rồi mà…”
“Đó là vì anh tao cũng hút thuốc,” Thẩm Vụ đảo mắt. “Sau này mày cưới vợ, đến lúc cô ấy mang bầu mày thử nói thế xem có bị đuổi ra khỏi nhà không!”
Một người khác nhân cơ hội trêu chọc, “So sánh khập khiễng thế, anh em làm sao giống vợ chồng được!”
***
Mạnh Hoài Chi vừa xuất hiện, mọi ánh mắt gần như lập tức dồn về phía anh. Mấy thanh niên lập tức gọi nhân viên mang thêm bia. Thẩm Vụ vội vàng cản lại, “Anh Hoài Chi không uống rượu. Tụi bây cũng uống ít thôi, còn trẻ mà uống nhiều thế làm gì.”
Vậy là cả nhóm quay sang nâng ly bằng nước ép trái cây.
Từ lúc Mạnh Hoài Chi đến, Thẩm Vụ dè dặt hẳn. Cậu không hút thuốc, không uống rượu, cũng không dám hát bài nào. Mạnh Hoài Chi còn cố ý hỏi, “Sao em không hát?”
Thẩm Vụ: “…”
Đám bạn cười ầm lên, trả lời thay cậu, “Chắc nhóc Vụ sợ bị mất mặt trước thần tượng đấy!”
Câu đùa nghe có vẻ vô hại nhưng lại bóc trần sự thật rằng giọng hát của cậu chẳng mấy xuất sắc. Mạnh Hoài Chi ngẫm nghĩ một lát rồi ghé sát tai Thẩm Vụ, thì thầm, “Hồi nhỏ đi dự tiệc em còn xung phong lên sân khấu vừa hát vừa nhảy cơ mà, quên rồi sao?”
Thẩm Vụ giật mình, tròn mắt, ký ức như ùa về. Hình như đúng là thế thật… Nhưng từ khi vỡ giọng, cậu chưa hát cho Mạnh Hoài Chi nghe lần nào nữa, xem như giữ lại chút thể diện nhỏ nhoi. Giờ đây, chỉ cần có mặt Mạnh Hoài Chi, Thẩm Vụ chẳng những không dám cầm mic mà ngay cả cách ngồi cũng rất nghiêm trang, hai tay nắm lại đặt lên đùi như học sinh tiểu học. Một lát sau, Mạnh Hoài Chi, rút điện thoại ra, vẫy vẫy tay, “Anh ra ngoài một lúc.”
Thẩm Vụ ngẩn người, “Vâng…”
Bạn thân liền huých cậu, “Nào, giờ thì hát được chưa? Bài kế tiếp là bài tủ của mày đấy.”
Thẩm Vụ máy móc cầm mic lên, vẫn chưa kịp định thần. Ngoài hành lang, Mạnh Hoài Chi lặng lẽ đứng sau lớp cửa kính nhìn vào phòng. Đến khi bài hát kết thúc, anh mới xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Thẩm Vụ hát xong, đang còn lơ đễnh thì lại bị huých. Cậu lừ mắt nhìn sang, thấy bạn bè đang nhìn mình đầy ẩn ý, còn nháy mắt, tặc lưỡi liên hồi, những người khác gần đó cũng huýt sáo theo. Thẩm Vụ đỏ mặt tía tai, nhờ ánh đèn mờ trong phòng mới bớt xấu hổ hơn một chút, ngồi thẳng dậy, giả vờ giận dỗi, “Tụi bây làm gì đấy?”
“Khui quà anh Mạnh tặng đi,” một người đề nghị.
Thẩm Vụ nhân cơ hội cúi xuống mở quà, tiếng trầm trồ trong phòng lúc này còn ầm ĩ hơn. Một chiếc đồng hồ tuyệt đẹp lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn mờ.
“Gì đấy gì đấy, cho tao xem với!”
Thẩm Vụ gật đầu, nhưng vẫn cầm chiếc hộp trên tay, giơ ra trước mặt đám bạn, vừa lịch sự vừa có chút tiếc nuối, “Xem thôi nhé, đừng đụng chạm lung tung.”
Một người khác cúi người nhìn kỹ chiếc nắp hộp đặt ở một bên, thì thào, “Chẳng lẽ đây là… Patek Philippe huyền thoại sao?”
Thẩm Vụ sửng sốt, vội vàng giải thích, “Nhà Mạnh Hoài Chi giàu lắm, giờ anh ấy còn là minh tinh nữa, có mua siêu xe cho tao cũng chẳng buồn chớp mắt nữa ấy.”
“Mua được và mua tặng, rồi tặng cho ai là hoàn toàn khác nhau đấy.”
“Đừng đoán nữa, anh ấy cũng như anh hai tao thôi. Mấy thứ đó anh hai cũng hay tặng tao mà…”
“Nhưng anh ấy đâu phải anh ruột mày chứ.”
“Quan hệ huyết thống quan trọng đến thế sao? Đồ nông cạn!”
“Còn mày thì hỗn, tặng cho cả đồng hồ hiệu mà không thèm gọi người ta là anh.”
“Mày mới hỗn ấy! Đừng có đụng vào đồng hồ của tao…”
Cả phòng lập tức trở nên hỗn loạn. Một lúc sau, Thẩm Vụ mới chợt nhớ ra Mạnh Hoài Chi đã đi ra ngoài hơn mười phút mà vẫn chưa thấy quay lại, bực dọc nói, “Chắc chắn là do mấy đứa bây quậy quá nên anh ấy mới bỏ đi đấy!”
Đám bạn im lặng, chỉ chép miệng tỏ vẻ không liên quan đến mình. Thẩm Vụ nắm chặt chiếc hộp đồng hồ trong tay, nhìn về phía cửa, “Không lẽ anh ấy đi thật rồi sao…” Ngập ngừng một chút, cậu quay lại dặn dò, “Mấy đứa cứ hát trước đi, tao đi tìm anh ấy.”
“Mày còn quay lại nữa không đấy?”
Thẩm Vụ hơi ngẩn người, thầm nghĩ sao có thể không quay lại chứ, nhưng không hiểu sao lại không đáp mà quay lưng đi thẳng. Phía sau lập tức vang lên những tiếng hú hét trêu chọc.
Thẩm Vụ bước đi một mình trên hành lang dài, lòng đầy lo lắng. Đám bạn đó thích nhất là tung tin đồn nhảm, thường hay nói cô gái nào đó, thậm chí cả vài cậu con trai thích cậu, chỉ vì người đó hay đỏ mặt, ấp úng mỗi khi đứng trước mặt cậu, nhưng cậu vốn chẳng để tâm đến những lời đó. Thế mà vừa rồi chính cậu lại cư xử như mấy cô cậu thiếu niên bị phát hiện đang thầm thích ai đó. Chỉ cần nhìn ánh mắt trêu chọc và tiếng cười khúc khích của đám bạn là đủ hiểu, chẳng ngờ có ngày người bị chọc lại đến lượt cậu.
Thẩm Vụ thử áp chiếc đồng hồ lên má, nóng ran. Cậu vội đi về phía nhà vệ sinh, định rửa mặt bằng nước lạnh để hạ nhiệt. Trên đường đi, cậu bất ngờ gặp Mạnh Hoài Chi, hóa ra anh vẫn chưa đi. Vừa mừng rỡ được một giây, Thẩm Vụ đã cảm thấy mặt mình nóng bừng, còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì Mạnh Hoài Chi đã phát hiện ra rồi bước về phía cậu. Nhìn chiếc đồng hồ trên tay cậu, anh hỏi, “Có thích không?”
Thẩm Vụ thở phào nhẹ nhõm, thả tay xuống, cười toe, “Thích ạ, em đeo có đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Mạnh Hoài Chi gật đầu, hỏi, “Vừa rồi em định đi đâu thế?”
Thẩm Vụ nuốt lại ba chữ “đi tìm anh”, cười đáp, “Bọn họ ồn quá, em định về luôn.”
“Vậy để anh tiễn em, anh cũng đang chuẩn bị về.”
Thẩm Vụ đi theo anh. Đi được vài bước, Mạnh Hoài Chi quay lại, thấy Thẩm Vụ mặt đỏ tưng bừng, không khỏi hỏi, “…Em uống rượu đấy à?”
Thẩm Vụ chột dạ cúi đầu, “Em đâu có.”
Mạnh Hoài Chi hơi nhíu mày. Thẩm Vụ tránh ánh mắt anh, lấp l**m, “Trên bàn có mấy lon bia, em chỉ uống một chút thôi, một lon vị dứa.”
Mặt cậu chỉ hơi đỏ, lời nói vẫn rất rõ ràng nên Mạnh Hoài Chi không nghi ngờ nữa, “Được rồi, đi thôi.”
***
Về đến nhà Thẩm Vụ, Mạnh Hoài Chi tự nhiên đi theo vào trong. “Anh ngồi nghỉ một lát nhé,” Thẩm Vụ nói. “Em đi thay đồ cái đã. Mẹ rót ly nước cho anh giúp con nhé.”
Mạnh Hoài Chi và Từ Quỳnh Á đều gật đầu. Thấy Thẩm Vụ đi rồi, Từ Quỳnh Á không khỏi thở dài, “Thằng bé nói sắp tiễn bạn đi nước ngoài mà sao lại về sớm thế?”
Mạnh Hoài Chi tò mò hỏi, “Có chuyện gì thế ạ?”
Từ Quỳnh Á bí mật dẫn anh ra ban công, chỉ vào đống đồ đạc lỉnh kỉnh chất đầy ở đó, toàn là đồ trang trí sinh nhật, khẽ nói, “Sinh nhật mười tám tuổi mà, bác định tổ chức cho em một buổi tiệc thật hoành tráng, định tối nay sẽ trang trí để đúng nửa đêm là nó có thể thấy ngay.”
Mạnh Hoài Chi đề nghị, “Vậy con dẫn em ra ngoài đi dạo để mọi người tranh thủ chuẩn bị.”
Từ Quỳnh Á cười đáp, “Thế thì tốt quá rồi!”
Thẩm Vụ nói là đi thay quần áo, nhưng mãi vẫn không thấy quay lại. Mạnh Hoài Chi cũng hơi lo, bèn lên tầng hai tìm cậu. Anh khẽ đẩy cửa phòng, thấy đèn vẫn sáng nhưng trong phòng lại lặng yên không một tiếng động. Anh khựng lại nơi ngưỡng cửa. Thẩm Vụ đã thay đồ xong, mặc vào bộ đồ ở nhà thoải mái, nằm xải lai trên giường bất động. Cậu đã ngủ rồi. Nỗi lo của Từ Quỳnh Á hóa ra lại là thừa. Dù bây giờ mọi người có trang trí rình rang ở tầng dưới thì chủ tiệc đang ngủ không biết trời trăng gì ở đây cũng sẽ không phát hiện ra.
Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng bước đến, trong lòng thầm nghĩ có lẽ cậu bạn nhỏ vừa nhìn thấy chiếc gối là đã không cưỡng nổi cơn buồn ngủ, trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, quyết định chỉ nằm hai phút thôi, rồi vừa đặt đầu xuống đã thiếp đi. Anh nhìn gương mặt đang say ngủ ấy, khoé môi bất giác cong lên, khẽ thì thầm, “Chúc mừng sinh nhật em.”
Cứ thế, Mạnh Hoài Chi đứng đó ngắm nhìn cậu trai vừa tròn mười tám tuổi trên giường, nhìn rất lâu, rồi chậm rãi cúi người xuống. Năm ấy, ở tuổi hai mươi hai, anh vẫn chưa đủ chín chắn, chưa đủ điềm tĩnh như khi hai mươi bảy tuổi. Cảm xúc trào dâng không thể kìm nén nổi, lần đầu tiên anh buông thả chính mình, dịu dàng áp đôi môi run rẩy lên môi Thẩm Vụ. Chỉ là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, có lẽ còn chẳng được coi là một nụ hôn thực sự. Lúc ấy, anh nghĩ, cả đời này mình chỉ được phép phóng túng một lần này thôi. Nào ngờ đó lại chỉ là chương mở đầu cho câu chuyện của cả hai người.