Nhưng lại cứ thế mà không biết mệt, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể an tâm hơn một chút.
Giản Tân Nhu tìm đến anh ta.
Vì anh ta cắt đứt liên lạc, cô ta trực tiếp tìm đến tận nhà.
Hôm đó, sau khi anh ta bỏ chạy, cô ta đã hỏi: "Anh có chọn em không?"
Anh ta thành thật đáp: "Có."
Lúc đó, đúng là như vậy.
Dù sao, trước khi Giản Tân Nhu định nghĩa mối quan hệ của cả hai, giữa anh ta và cô ta chỉ còn thiếu một bước nữa là phá vỡ lớp giấy cửa sổ ngăn cách.
Ở một khía cạnh khác, câu trả lời kia cũng là một lời an ủi dành cho cô ta.
Nói tóm lại, đối với Quý Triệt, nỗi tiếc nuối và thất bại vì nghèo khó mà không được lựa chọn thời niên thiếu, đã khép lại bằng đêm Giản Tân Nhu điên cuồng lao vào anh ta.
Giản Tân Nhu mang rượu đến.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe nhìn anh ta chằm chằm.
"Em đến để từ biệt anh."
Anh ta im lặng.
Từ biệt thôi. Tạm biệt tuổi thanh xuân đã qua.
Cũng tạm biệt cậu thiếu niên nghèo khó và tự ti ngày nào.
Họ uống hết chén này đến chén khác.
Từ ngày đến đêm.
Ánh mắt càng lúc càng mơ màng.
Dưa Hấu
Máu huyết càng lúc càng sôi trào.
Khiến anh ta không thể chống đỡ.
Tóm lại, ngay khi tiếng khóa cửa "tí tách" vang lên, Du Du kéo vali hành lý xuất hiện ở cửa.
Anh ta và Giản Tân Nhu đang trần truồng trên tấm thảm phòng khách.
Mồ hôi nhễ nhại, khó phân ly.
Trong cơn hoảng loạn, anh ta chạm mắt Du Du.
Cứng đờ người, nhất thời không biết làm sao để thoát khỏi mớ tay chân đang quấn lấy nhau, cổ họng khản đặc chỉ phát ra một tiếng thở khàn khàn vì thở dốc quá lâu.
Rất lâu về sau, khi các tế bào thần kinh trong não anh ta dần suy yếu vì tuổi già, khiến anh ta quên đi nhiều chuyện thời trẻ, anh ta vẫn nhớ rõ khoảnh khắc ấy.
Làn da nhớp nháp ẩm ướt, cánh cửa mở toang đón luồng không khí mát lạnh tràn vào, cùng giọng nói khoan thai, có chút vui vẻ.
"Quý Triệt, chúng ta ly hôn đi!"
11
Ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, bố của Sở Du Du đột nhiên xông tới, giáng một cú đ.ấ.m trời giáng vào mặt anh ta.
"Con gái tôi, bảo bối của tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu bất kỳ uất ức nào, vậy mà vì cậu, nó lại trở thành người phụ nữ đáng thương nhất!"
Bố Sở lại tự tát vào mặt mình một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Năm xưa mẹ nó không đồng ý gả con bé cho cậu, chính tôi đã cố sống cố c.h.ế.t thuyết phục bà ấy! Hóa ra tôi mới là người mù! Là người bố này có lỗi với Du Du!"
Quý Triệt đứng im như tượng đá.
Đầu cúi gằm.
Bên cạnh, mẹ Quý cũng chẳng vừa, lao vào cãi nhau tay đôi với bố Sở.
"Ông với con gái ông đúng là lũ sâu mọt! Ăn bám con trai tôi! Ly hôn còn đòi chia một nửa tài sản của nó, nhổ vào! Đến quả trứng cũng không đẻ nổi! Ly hôn sớm cho rảnh nợ!"
Bà lại vỗ mạnh một cái vào lưng Quý Triệt.
"Con sợ cái gì! Đứng đực ra chịu đòn à? Ly hôn rồi không còn là người một nhà, việc gì phải sợ!"
Quý Triệt cảm thấy giọng nói của họ thật xa xăm.
Anh ta thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
Anh ta đứng đây không rời đi, chỉ vì muốn gặp lại Du Du một lần.
Thủ tục ly hôn diễn ra quá nhanh chóng.
Từ ngày cô nói lời chia tay đến hôm nay, anh ta chỉ gặp cô được ba lần.
Anh ta có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Muốn sám hối, muốn cầu xin, muốn dỗ dành cô.
Nhưng kể từ ngày hôm đó, Du Du luôn đeo khẩu trang, mỗi lần gặp mặt đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Anh ta đau lòng cho rằng.
Đó đều là cô cố giả vờ.
Người yêu anh ta tha thiết như Du Du, hẳn là đau khổ lắm!
Lúc này, Du Du vừa gọi điện thoại vừa bước ra.
Quý Triệt tiến lên, định mở lời.
Du Du ra hiệu, che micro, nhỏ giọng nói: "Tôi đang phỏng vấn, đợi một chút nhé."
"Bạn tốt nghiệp trường nào?" Cô tiếp tục nói, rồi đi về phía gốc cây gần đó.
Cuộc điện thoại kéo dài rất lâu.
Bố Sở đã đi, mẹ Quý cũng rời khỏi.
Chỉ còn lại Quý Triệt lặng lẽ chờ đợi, từ từ bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ những lời muốn nói.
Cuối cùng Du Du cũng cúp máy.
Anh ta mím môi, có chút căng thẳng.
Cô lại ngước nhìn tán cây, thở dài một hơi rồi sải bước đi.
Bước chân nhẹ nhàng, vui vẻ, thậm chí không thèm liếc nhìn anh ta một cái.