Dường như sâu thẳm trong tâm hồn có một giọng nói thì thầm: Anh luôn ưu tú, sẽ luôn có người vì anh mà cúi mình, không người này thì người khác.
Thế là, anh ta mặc kệ bản thân đắm chìm trong bầu không khí mập mờ, ngầm hiểu với Giản Tân Nhu.
Giống như những năm tháng trước kia.
Con thỏ bị xé nát kia khiến anh ta bừng tỉnh.
Lần đầu tiên anh ta thấy Du Du suy sụp đến vậy.
Trong ánh mắt cô tràn ngập sự phẫn nộ, kiên quyết, thậm chí là ghê tởm.
Anh ta kinh ngạc, khó tin, không thể chấp nhận.
Đây có phải là Du Du mà anh ta biết không?
Sao cô lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đó?
Anh ta có chút hoảng loạn.
Một nỗi hoảng sợ từ tận đáy lòng, không thể diễn tả thành lời.
Dường như có thứ gì đó đã ăn sâu vào tận đáy lòng, đang dần rời xa anh ta.
Anh ta bắt đầu ý thức được việc dành nhiều thời gian hơn cho cô.
Nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ vui vẻ.
Đã rất nhiều lần, cô hờn dỗi chỉ vì anh ta không ở bên cạnh.
Về phía Giản Tân Nhu, anh ta sắp xếp trợ lý theo dõi các công việc tiếp theo, cố ý giảm bớt tiếp xúc với cô ta.
Nhưng Du Du không chỉ tùy tiện nói ra lời "ly hôn", mà còn luôn tỏ ra thiếu sức sống, nói chuyện thờ ơ.
Thật lòng mà nói, anh ta có chút tức giận.
Anh ta cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi.
Du Du vốn dĩ luôn có chút tùy hứng, có lẽ, là do anh ta quá nuông chiều cô.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong ở phòng gym, anh ta nhận được điện thoại của Giản Tân Nhu.
Cô ta dè dặt nói rằng con ch.ó của cô ta có vẻ bị ốm, hỏi anh ta có tiện đưa nó đến bệnh viện không.
Anh ta chỉ do dự một giây rồi đồng ý.
Sau khi đưa chó đi khám bệnh về, Giản Tân Nhu đột nhiên đỏ hoe mắt nhìn anh ta.
"Quý Triệt, em chợt nhớ đến những ngày chúng ta còn ở trường, anh luôn ở bên cạnh em. Haizz, giá mà lúc đó em có thể nhìn rõ lòng mình..."
Có lẽ do những ngày gần đây bị Sở Du Du lạnh nhạt khiến anh ta uất ức, hoặc có lẽ do hormone sau khi tập gym vẫn còn đang trào dâng.
Không hiểu sao, họ đã hôn nhau.
Từ sofa, đến phòng ngủ, rồi lên giường.
Giản Tân Nhu chủ động và cuồng nhiệt hơn anh ta tưởng.
Cô ta từng chút một cởi bỏ quần áo của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi cởi cả của anh ta.
Cô ta làm rất nhiều điều mà Du Du sẽ không bao giờ làm, như những đợt sóng trào dâng, cuốn lấy anh ta.
Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, trong cơn hỗn loạn, anh ta nghe thấy một tiếng gọi thanh lảnh.
"Quý Triệt!"
Là Du Du.
Anh ta chợt tỉnh táo lại, vội đẩy Giản Tân Nhu mặt mày ửng đỏ ra, vơ lấy quần áo rồi xông ra khỏi cửa.
10
Sở Du Du lại xới thêm một bát cơm chiên trứng.
Quý Triệt ngẩn người.
"Du Du, em đói lắm sao?"
Du Du quay đầu lại, đôi mắt sáng chớp chớp.
"Đúng vậy, em đói quá, hình như lâu lắm rồi chưa được ăn cơm chiên trứng ngon như vậy."
Nhìn vẻ mặt tràn đầy sức sống của cô, tâm trạng Quý Triệt bỗng chốc tốt hơn hẳn, sự hối hận và tự trách vì hành động bốc đồng tối qua tan biến trong nháy mắt.
Anh ta mỉm cười bước tới, mang theo chút cảm khái và nhẹ nhõm sau những thăng trầm.
"Du Du, anh vẫn thích em như thế này, mọi chuyện qua rồi là tốt rồi, sau này chúng ta sẽ ổn thôi."
Cô không đáp lời, chuyên tâm ăn hết miếng cơm cuối cùng, rồi rút một tờ khăn giấy lau miệng, nói:
"Quý Triệt, em phải đi một thời gian."
"Đi đâu?"
Cô ngẩng đầu, cong mắt cười nhìn anh ta.
"Phòng tranh tổ chức triển lãm tranh chủ đề Vân Nam, em phải đến đó khảo sát một thời gian."
Quý Triệt nhìn đôi mắt đã khắc sâu vào tim anh ta từ lần đầu gặp gỡ, lòng vừa nhẹ nhõm vừa vui mừng.
"Đợi em về, chúng ta sinh một đứa con nhé!"
Du Du rời đi.
Cô thu dọn một chiếc vali nhỏ, mặc chiếc áo hoodie đã lâu không mặc, đeo tai nghe màu đỏ, ngân nga hát và vẫy tay tạm biệt anh.
Anh ta thường xuyên gọi điện cho cô.
Đôi khi cô bắt máy, đôi khi không.
"Trong vùng núi tín hiệu không tốt." Cô giải thích.
Không hiểu vì sao, rõ ràng anh ta thường xuyên đi công tác xa nhà, hai người cũng đã nhiều lần xa nhau, nhưng lần này anh ta lại nhớ cô đến lạ.
Không gọi được điện thoại, anh ta lên mạng tìm kiếm thông tin về Vân Nam, các địa điểm du lịch, khe núi, khí hậu.
Tưởng tượng dáng vẻ Du Du vui vẻ tận hưởng ở nơi đó.