Năm Thứ Tư Kết Hôn

Chương 4



Tôi không hiểu nổi.

 

Dù không phải người nhà, nhưng nghĩ đến việc chính tôi đã bỏ tiền ra cứu mạng bà khi bà thập tử nhất sinh, lẽ ra bà không nên đối xử với tôi như vậy.

 

Quý Triệt trầm giọng nói: "Mẹ anh hồi trẻ khổ nhiều rồi, em nể mặt anh, thông cảm cho bà ấy một chút."

 

Nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước, tôi bỗng nhiên chẳng còn để tâm đến thái độ của mẹ chồng nữa.

 

Bà có châm chọc hay khó chịu ra mặt, tôi cũng chẳng mảy may.

 

Cứ như một bà lão xa lạ đang bàn chuyện nhà người khác vậy.

 

Giản Tân Nhu cười nói:

 

"Du Du, bác gái cứ nhất định bảo tớ đến góp vui hôm nay, cậu không phiền chứ?"

 

Tôi nhìn cô ta, cười đáp:

 

"Không phiền, cứ đến đi."

 

"Dạo này làm phiền chồng cậu nhiều quá, cậu đừng để bụng nhé, cũng đừng vì chuyện của tớ mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai người." Giản Tân Nhu nói thêm.

 

"Nói gì vậy, hai người là đồng hương lại là bạn học, đó là việc anh ấy nên làm thôi." Tôi cầm quả nho mẫu đơn trên bàn bỏ vào miệng, vừa dỡ tranh xong, khát khô cả cổ.

 

"À, báo trước với cậu, vừa nãy tớ không gọi được xe nên bảo Quý Triệt đến đón. Thật ra trên đường tớ có bảo anh ấy tiện đường đón luôn cậu, ai dè anh ấy bảo vòng vèo quá, đúng là cái tính chẳng để ý gì đến ai như ngày xưa!" Giản Tân Nhu cười hì hì.

 

Tôi lại nhét thêm một quả, miệng thì nói:

 

"Tôi tự lái xe cho tiện, sau này cậu cần gì cứ gọi anh ấy, không cần phải nói với tôi đâu."

 

Giản Tân Nhu lộ vẻ hơi ngạc nhiên, khựng lại một chút rồi cười gượng gạo.

 

"Như thế có ngại không?"

 

"Có gì mà ngại."

 

Tôi vừa nói xong thì quay đầu lại, thấy Quý Triệt đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa vẻ không vui.

 

Tôi chẳng hiểu mình lại lỡ lời chỗ nào nữa rồi.

 

Nhưng chỉ nghi hoặc một giây, tôi lại không để ý nữa.

 

Trong bữa tiệc, ba người họ nói chuyện bằng tiếng địa phương suốt, tôi cúi đầu im lặng nhìn điện thoại.

 

Một ly nước ép màu xanh lục bỗng được đưa đến bên cạnh tôi.

 

Giọng Quý Triệt ôn hòa: "Vừa thấy em thích ăn nho mẫu đơn này, anh bảo phục vụ ép cho em một ly."

 

Tôi có chút kinh ngạc.

 

"Ép nước từ nho mẫu đơn á? Nhưng em thích ăn trực tiếp hơn."

 

Vừa ngẩng đầu, tôi thấy Giản Tân Nhu đang nhìn chằm chằm ly nước ép trước mặt tôi, ánh mắt lấp lánh.

 

"Cậu thích uống cái này à?" Tôi hỏi Giản Tân Nhu, đẩy ly về phía cô ta: "Cậu uống đi."

 

Quý Triệt đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:

 

"Anh đi vệ sinh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giữa chừng, tôi ra ngoài nghe điện thoại của nhân viên. Lúc quay lại phòng, tôi nghe thấy giọng the thé của mẹ chồng bằng tiếng địa phương.

 

"Bốn năm rồi mà không đẻ được đứa nào, giữ nó lại làm gì?"

 

Tôi sững người, khựng lại, không đẩy cửa nữa.

 

Đúng vậy, tôi hiểu tiếng địa phương của họ.

 

Khi mới kết hôn, tôi đã làm rất nhiều vì Quý Triệt, để xoa dịu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, tôi còn lén học tiếng địa phương của họ.

 

Giọng Quý Triệt rất trầm ổn.

 

"Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng nói những lời đó nữa. Du Du rất yêu con, từ khi mẹ cô ấy mất, cô ấy càng dựa dẫm vào con. Nếu cô ấy nghe thấy những lời này của mẹ, cô ấy sẽ không chịu nổi đâu."

 

Mẹ chồng thở dài: "Ôi, nếu không phải tại mẹ bệnh tật làm lỡ dở con, thì con đã không phải hy sinh hạnh phúc của mình để ở bên nó rồi, Tân Nhu cũng chẳng phải lấy cái loại người thối tha kia. Nhưng vẫn còn kịp, bây giờ khác rồi, trước kia là nhà nó có tiền, bây giờ là con nuôi nó. Ly hôn thì bồi thường cho nó thêm chút tiền là xong!"

 

Giản Tân Nhu dịu dàng lên tiếng.

 

"Bác gái, bác nói vậy thật không hay."

 

Tôi từ từ mở to mắt.

 

Nếu Quý Triệt đồng ý...

 

Tôi bỗng thấy hơi căng thẳng.

 

Trong phòng im lặng một lúc, giọng Quý Triệt lạnh lùng vang lên.

 

"Con không thể có lỗi với Du Du! Chúng con là vợ chồng. Mẹ, trước đây cô ấy cũng đã giúp mẹ, sau này mẹ đừng nói những lời như vậy nữa!"

 

Lòng tôi nhất thời rối bời.

 

Không biết nên vui hay nên thất vọng.

 

5

 

Tôi và Quý Triệt cuối cùng đã cãi nhau vì Giản Tân Nhu, mà nguyên nhân là con ch.ó của cô ta.

 

Hôm đó, tôi từ ngoài về, bất ngờ thấy Giản Tân Nhu đang ngồi trên sofa nhà tôi, bên cạnh là con Golden Retriever từng xuất hiện nhiều lần trên mạng xã hội của cô ta.

 

Cô ta cười giải thích.

 

"Quý Triệt có một tài liệu luật sư để quên ở nhà, tớ đi cùng anh ấy về lấy."

Dưa Hấu

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên món đồ chơi móc bằng len mà con Golden đang điên cuồng cắn xé.

 

Đó là một con thỏ len mẹ tôi đã cố gắng đan cho tôi trên giường bệnh trước khi qua đời.

 

"Mẹ đã tặng con rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều mua bằng tiền. Mẹ muốn tự tay làm cho con một món quà trước khi rời đi. Mỗi mũi đan ở đây đều là tình yêu của mẹ dành cho con. Sau này con nhìn thấy con thỏ này, giống như nhìn thấy mẹ vậy."

 

Sau khi mẹ tôi mất, để có thể nhìn thấy nó mỗi ngày, tôi đã cẩn thận đặt con thỏ len trên tủ TV ở phòng khách, thậm chí còn không dám tùy tiện chạm vào, sợ nó bị bẩn hoặc xù lông.

 

Giờ phút này, con thỏ len đang bị con Golden ngậm trong miệng, dùng chân đạp loạn xạ.

 

Đường chỉ bị đứt, bông bên trong tung tóe bay ra.

 

Đầu óc tôi ong lên.