Năm Thứ Tư Kết Hôn

Chương 5



Miệng không thể phát ra tiếng, tôi cứng đờ người cố gắng mở miệng con ch.ó Golden Retriever ra.

 

Đầu óc trống rỗng, chỉ còn nghe thấy tiếng kinh hãi của Giản Tân Nhu, tiếng chó sủa dữ dội, và tiếng quát giận dữ của Quý Triệt từ thư phòng vọng ra.

 

"Du Du, em điên rồi à! Mấy đồng bạc thì có sao!"

 

Tôi run rẩy giơ con thỏ len rách nát trước mặt Quý Triệt, the thé gào lên:

 

"Mấy đồng bạc? Đây là thứ chỉ đáng giá mấy đồng bạc trong mắt anh sao!?"

 

Quý Triệt dường như chợt nhớ ra nguồn gốc của con thỏ len này, trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, luống cuống ôm lấy tôi.

 

"Anh xin lỗi Du Du! Không sao đâu, sửa lại được mà, anh nhất định sẽ sửa lại cho em!"

 

Tôi nghiến răng, giáng một cái tát vào mặt anh ta.

 

"Cút!"

 

"Tất cả các người, cút hết cho tôi!"

 

Quý Triệt bị đánh đến nghiêng cả đầu, trên mặt nhanh chóng hằn lên năm dấu ngón tay đỏ ửng.

 

Vì da anh ta trắng nên trông càng thêm chói mắt.

 

Anh ta như thể bị đóng băng tại chỗ, mở to mắt nhìn tôi.

 

"Quý Triệt, anh không sao chứ!"

 

Giản Tân Nhu kinh hãi chạy tới, lo lắng vuốt mặt Quý Triệt, quay đầu lại vừa vội vừa giận dữ hét lên với tôi:

 

"Tớ đền cho cậu, đền cho cậu cả trăm cả ngàn cái được chưa! Là chó của tớ cắn hỏng đồ, cậu đánh anh ấy làm gì! Cậu có biết anh ấy mỗi ngày làm việc vất vả thế nào không? Cậu còn là vợ anh ấy không vậy?"

 

Tôi như bị nhốt trong một cái lồng kín mít.

 

Thanh âm bên ngoài trở nên xa xôi và mơ hồ, cảnh tượng trước mắt bị cắt rời thành những mảnh vụn.

 

Con thỏ tan nát.

 

Đôi môi đỏ mọng khẽ động của Giản Tân Nhu.

 

Ánh mắt khó tin của Quý Triệt...

 

Mắt tôi tối sầm lại, ngã thẳng về phía sau.

 

"Du Du!"

 

6

 

Tôi mơ một giấc mơ.

 

Trên bãi cỏ xanh mướt ven sông, mẹ tôi mặc chiếc váy hoa sặc sỡ, ngồi tựa vào gốc cây nhìn về phía xa.

 

Tôi vui mừng chạy đến, lớn tiếng gọi: "Mẹ ơi".

 

Mẹ tôi quay đầu lại, mỉm cười nói với tôi một câu.

 

Giọng nói dịu dàng và ấm áp, vang vọng bên tai.

 

Nhưng tôi không thể nghe rõ mẹ tôi nói gì.

 

Tôi lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa.

 

Giật mình tỉnh giấc...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bên giường, Quý Triệt đang nhìn tôi chằm chằm.

 

Tôi vô thức quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta chút nào.

 

"Cái này, anh đã nhờ người sửa lại rồi, em xem thử đi."

 

Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng Quý Triệt trầm thấp.

 

Một con thỏ bông mới tinh xuất hiện trước mắt tôi.

 

Tôi cầm lấy, vuốt ve vài cái rồi trả lại cho anh ta:

 

"Không phải con cũ nữa rồi."

 

Sợi chỉ đã thay, bông nhồi cũng khác.

 

Không còn là con thỏ cũ nữa rồi.

 

Quý Triệt im lặng một lúc rồi khẽ nói:

 

"Chuyện hôm nay đều là lỗi của anh. Tân Nhu sau khi biết chuyện cũng rất áy náy, đã ở đây trông em đến khuya mới về. Em đừng trách cô ấy, chuyện này là do anh sơ suất, em muốn trút giận lên anh thế nào cũng được."

 

Tôi chớp mắt, quay đầu, lặng lẽ nhìn anh ta.

 

Trên gương mặt trắng trẻo thanh tú vẫn còn hằn những vết ngón tay mờ, khiến người luôn chú trọng hình tượng và chi tiết như anh ta trông có vẻ chật vật.

 

Quý Triệt cảm nhận được ánh mắt tôi đang chậm rãi di chuyển trên mặt anh ta, khóe môi mím chặt hơi thả lỏng, vẻ mặt lộ thêm vài phần vui vẻ.

 

"Du Du, anh biết ngay mà, em sẽ không thực sự giận anh. Hôm nay em hơi kích động, nhưng anh hiểu, đừng để mẹ biết là được, sau này anh sẽ chú ý với Tân Nhu..."

 

"Chúng ta ly hôn đi."

 

Tôi đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời anh ta.

 

Quý Triệt nghiêng đầu, rõ ràng là không tin vào tai mình.

 

"Em nói gì?"

 

Tôi bình tĩnh lặp lại.

 

"Em nói, chúng ta ly hôn đi."

 

Quý Triệt nhíu chặt mày, hít sâu một hơi, giọng điệu có chút nhẫn nại:

 

"Du Du, anh biết em vẫn còn khó chịu, nhưng mà, lời ác ý làm tổn thương người khác, anh không muốn em dùng cách này để trút giận, bài học lần trước, em vẫn chưa đủ sao?"

 

Tôi biết anh ta đang nói đến chuyện lần đó.

 

Năm thứ hai sau khi kết hôn, công ty Quý Triệt mới khởi nghiệp, tôi vì anh ta luôn bận rộn mà cãi nhau một trận lớn, tức giận nói ra lời ly hôn.

 

Quý Triệt lúc đó chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Tùy em." rồi dứt khoát dọn ra ngoài.

 

Tôi đã trải qua một tháng vô cùng buồn bã và đau khổ.

 

Cuối cùng, vẫn là bố tôi ra mặt, thuyết phục Quý Triệt chủ động chuyển về.

 

Đêm đó, trong vòng tay Quý Triệt, tôi vuốt ve khuôn mặt tiều tụy gầy gò của anh ta, vừa khóc vừa hứa sau này sẽ không tùy hứng như vậy nữa.

 

"Em thật sự là..."

 

"Đủ rồi!"

 

Quý Triệt đứng dậy, trầm giọng nói.

Dưa Hấu