Năm Thứ Tư Kết Hôn

Chương 6



"Em đang giận, coi như anh chưa nghe thấy gì. Chuyện hôm nay không ai muốn xảy ra cả, em trút giận rồi, cũng đánh anh rồi, không thể cứ suy sụp mãi thế này."

 

"Tối nay em nghỉ ngơi đi. Ngày mai công ty của bố em có dự án quan trọng cần đàm phán, anh phải ra mặt, tối còn phải chuẩn bị tài liệu, anh ngủ ở phòng sách."

 

Quý Triệt đi rồi, tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tối đen như mực, đến một ngôi sao lẻ loi cũng không có.

 

Như một cái lồng kín mít.

 

7

 

Những ngày sau đó, Quý Triệt dường như rảnh rỗi hơn hẳn, thời gian ở nhà càng lúc càng nhiều.

 

Không tăng ca, không xã giao.

 

Tan làm đúng giờ về nhà, thậm chí còn tự mình xuống bếp nấu cơm.

 

Điện thoại vốn reo không ngớt bỗng im bặt.

 

Đến cả chuyện của Giản Tân Nhu cũng không còn nghe anh ta nhắc đến.

 

Nếu sự thay đổi này xảy ra một năm trước, chắc chắn tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, ôm chặt cổ anh ta mà hôn tới tấp, trêu chọc đến khi anh ta bất lực buông hết mọi việc, chuyên tâm đáp lại tôi.

 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy chán ghét.

 

Tiếng anh ta mở cửa về nhà, tiếng dép lê lẹt xẹt, tiếng anh ta nói chuyện nhỏ nhẹ với người giúp việc, tiếng ho vọng ra từ phòng sách.

 

Tất cả đều khiến tôi thấy phiền muộn đến khó chịu.

 

Giống như đám rêu ẩm ướt âm u, mọc rễ lan tràn trên gáy, cánh tay, bắp chân tôi, chi chít dày đặc.

 

Tôi về thăm căn nhà cũ.

 

Mẹ tôi mất ba năm, bố tôi tái hôn với cô trợ lý, bắt đầu cuộc sống mới. Tôi không hề phản đối, thậm chí còn phát biểu chúc phúc chân thành trong hôn lễ của họ.

 

Nhưng căn nhà tôi đã sống hơn hai mươi năm, nơi chứa đựng tất cả ký ức về mẹ tôi, đột nhiên có một người phụ nữ khác đến ở, điều đó khiến tôi vô thức giảm bớt số lần về nhà.

 

Cũng may tôi còn có một phòng tranh.

 

Một phòng tranh nhỏ thuộc về riêng tôi.

 

Vô số lần tôi thầm cảm kích sự lo xa của mẹ tôi.

 

Bố tôi rất vui khi thấy tôi, bảo dì rót nước, gọt trái cây.

 

Trong phòng sách, tôi nói với bố tôi về ý định ly hôn.

 

Bố tôi im lặng vài giây, rồi ôn tồn nói:

 

"Chuyện hôm đó Quý Triệt đã kể với bố rồi, bố thấy nó cũng rất áy náy. Du Du, chuyện này chỉ là một tai nạn, con không thể cứ mãi giữ mãi không buông như vậy được. Ngay cả khi mẹ con còn sống, mẹ con cũng sẽ nói như vậy."

 

Tôi lắc đầu:

 

"Không phải vì chuyện đó."

 

Bố tôi nhìn tôi dò xét, như nghĩ ra điều gì, sắc mặt trầm xuống:

 

"Nó có lỗi với con?"

 

"Không ạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nó đối xử không tốt với con?"

 

"Không phải."

 

"Vậy là nó chủ động đề nghị?"

 

"Không phải, chỉ là con không còn yêu anh ấy nữa."

 

Bố tôi chìm vào im lặng, rất lâu sau mới trầm giọng nói:

 

"Du Du, bố hy vọng con suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào, đặc biệt là những chuyện liên quan đến hôn nhân. Đừng bốc đồng rồi lại hối hận như trước kia."

 

Tôi đứng dậy, khẽ nói:

 

"Bố, chuyện này con đã quyết định rồi, hôm nay chỉ là đến báo trước cho bố một tiếng thôi."

 

Bố tôi nhìn tôi không nói gì, rồi thở dài.

 

Khi tôi rời đi, dì đi theo ra.

 

Dì nhìn tôi sâu sắc, mím đôi môi mỏng nói:

 

"Du Du, con không còn nhỏ nữa, đừng tùy hứng như vậy. Con có biết chỉ một câu ly hôn của con sẽ đẩy công ty của bố con vào tình cảnh khó khăn đến mức nào không? Lần nào bố con cũng phải lo lắng thu dọn hậu quả cho con, phận làm con cái, cũng nên nghĩ cho bố con một chút đi."

 

...

 

Tôi ngày càng tiều tụy.

 

Quý Triệt nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.

 

"Du Du, anh hứa với em, sau này anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian cho em."

 

Bảo mẫu là người đã chứng kiến tôi trưởng thành, sau khi mẹ tôi mất, bà ấy đã ở bên cạnh tôi.

Dưa Hấu

 

"Cậu Quý là người không tệ đâu, Du Du à. Phụ nữ tìm được một người chồng tốt đâu phải dễ, con cứ ủ rũ thế này chẳng phải đẩy chồng mình ra xa sao? Sơ hở là người khác chui vào đấy."

 

Trong mơ, Sở Du Du của quá khứ châm chọc tôi:

 

"Người là do chính cô mặt dày mày dạn theo đuổi về, giờ còn ra vẻ cái gì?"

 

8

 

Đêm đó, bảo mẫu được nghỉ, Quý Triệt đến phòng gym.

 

Tôi thấy hơi đau đầu nên lên giường đi ngủ sớm.

 

Lúc tỉnh dậy, tôi cảm thấy mình sốt rất cao, cả người quay cuồng, vô cùng khó chịu.

 

Liếc nhìn điện thoại, đã mười một giờ đêm.

 

Tôi cố gắng gượng gọi cho Quý Triệt.

 

Không ai bắt máy.

 

Tôi vội gọi cấp cứu 120, đồng thời báo mật khẩu nhà.

 

Khi tỉnh lại trên giường bệnh viện, Quý Triệt đang ngồi bên cạnh tôi.

 

Thấy tôi mở mắt, anh ta đột nhiên có chút luống cuống ôm chầm lấy tôi, giọng nói run rẩy.

 

"Du Du, xin lỗi em, tối qua xe anh bị thủng lốp phải đi sửa, không về nhà kịp, may mà em gọi cấp cứu, bác sĩ nói chậm chút nữa thì nguy rồi."