Nam Tường Tiểu Thư

Chương 1: CHƯƠNG 1



Di mẫu yêu cầu ta quyến rũ vị biểu ca Thám hoa lang Chu Kim An cấm d.uc trong phủ Thượng thư để bà ấy đứng vững gót chân trong phủ.

 

Bà ấy ném cho ta một cuốn “ xuân cung đồ” vẽ nam nữ khoathan ở nhiều tư thế khác nhau, yêu cầu ta phải học cho thuộc.

Ta trí nhớ ng.u đần, học mãi học mãi vậy mà chỉ nhớ được 99 81 tư thế.

Vậy mà khi nhìn biểu ca bị chuốc thuốc nằm trên giường, trong đầu ta lại không nhớ nổi một tư thế nào, phải mở sách ra coi lại.

 

Có tiếng cười khúc khích sau lưng nhưng khi ta quay lại thì chẳng thấy ai.

 

Sau này, vị Ngục diện La sát của triều đình kia lại đáng sợ đè ta xuống , thở hổn hển

 

“ chúng ta thử 99 81 tư thế của nàng được không?”

 

Khi ta còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn lấy ra cuốn sách năm nào

 

“ Chọn đi, thử từng cái một”

 



Sau này, Chu Kim An dồn ta vào góc tường, mắt đỏ hoe, từng chữ từng chữ nói:



"Nam Tường, ta muốn tự tiến gối chăn."



1



Ta soi mình trước gương đồng.



Trong gương, người con gái có gương mặt trái xoan, mày ngài, da trắng như tuyết, eo nhỏ nhắn càng tôn lên dáng người thướt tha, ai nhìn mà chẳng khen một tiếng mỹ nhân?



Nhưng biểu ca Chu Kim An lại không phải ai đó.



Hắn là chàng trai ưu tú nhất do Phủ Thượng Thư dốc lòng bồi dưỡng.



Là công tử tuấn tú trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các.



Là vị Thám hoa giữ lễ nghĩa, khuôn phép nhất kinh thành.



Nhưng trớ trêu thay, dáng vẻ của ta, trông chẳng có chút quy củ nào.



Đôi mắt long lanh đa tình.



Bộ n.g.ự.c đầy đặn như hai ngọn núi.



Chiếc eo nhỏ mềm mại như liễu rủ.



Ta mơ hồ cảm thấy mình sinh nhầm thời đại.



Cũng không biết cảm giác này có sai hay không.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Lúc này, màn đêm buông xuống, ánh trăng dịu dàng như nước.



Ừm, thích hợp để khơi dậy tình ý.



Ta xách một chiếc đèn lồng lụa đỏ, một hộp bánh quế hoa cao, uyển chuyển đi về phía thư phòng của Chu Kim An.



"Biểu ca, Nam Tường đến đưa bánh cho huynh." Ta nũng nịu ngoài cửa gọi.



"Ta không đói, muội về đi."



Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong phòng, vẫn lãnh đạm như mọi khi, xa cách ngàn dặm.



Gió lạnh phả vào mặt, ta khẽ ho hai tiếng.



"Biểu ca, Nam Tường không làm phiền huynh đọc sách đâu, đưa bánh xong sẽ đi ngay."



Im lặng một lát, bên trong truyền đến tiếng sột soạt, cửa mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Chu Kim An xuất hiện.



Hắn mặc áo dài trắng, mắt hơi cụp xuống, chỉ hờ hững liếc ta một cái.



"Sau này không cần đưa những thứ này đến nữa."



Hắn đưa tay ra nhận, ta tiến lên một bước để đưa.



Ngạch cửa vướng vào tà váy, ta "Ái chà" một tiếng, ôm lấy eo hắn.



Áo khoác tuột xuống một nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn như ngọc.



"Đau, hình như chân bị trẹo rồi, biểu ca giúp Nam Tường xem một chút."



Tay nhỏ ta đặt trên eo hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt long lanh nước, giọng nói run rẩy.



Chu Kim An tinh thông y lý, đặc biệt giỏi xoa bóp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-tuong-tieu-thu/chuong-1.html.]



Môi hắn mím chặt, do dự một lát.



Lòng nhân từ của người thầy thuốc khiến hắn không thể từ chối, cánh tay dài vươn ra, ôm ngang eo ta lên.



Ta mềm nhũn dựa vào vai hắn, n.g.ự.c phập phồng, thổi nhẹ vào tai hắn.



"Đau, biểu ca, mau giúp muội."



Hắn không chút biểu cảm đặt ta lên giường, tay nắm lấy mắt cá chân ta.



Ta lặng lẽ kéo tà váy lên, để lộ một đoạn bắp chân trắng nõn tròn trịa.



Chu Kim An cúi đầu, mắt không nhìn ngang, chăm chú kiểm tra chân ta.



Ta ngẩng đầu nhìn, trên bàn còn có bức thư chưa viết xong, mực chưa khô, mơ hồ thấy tên của Nguyễn Tố Tâm.



"Không sao, có thể đi được."



Tay hắn buông ra, đứng dậy, đi xa.



Vẻ mặt tránh né, rõ ràng không muốn dính dáng đến ta nữa.



Ta biết, lần này lại thất bại rồi.



Buồn bã đứng dậy rời đi, Chu Kim An bỗng lên tiếng:



"Biểu muội."



Ta mừng thầm, quay đầu nhìn hắn.



Hắn đứng sau án thư, vừa múa bút viết, vừa lạnh lùng nói:



"Nữ tử nên lấy đức hạnh làm trọng, lấy sắc đẹp hầu người là hạ sách, ta sẽ bàn bạc với di mẫu, tìm cho muội một mối hôn sự tốt đẹp trong kinh thành, mong muội sau này tự trọng tự ái, noi gương nữ tử cao quý, đừng để mất đi phong thái nữa."



Ta im lặng một lát, hỏi:



"Biểu ca nói nữ tử cao quý, chẳng lẽ là chỉ đích nữ của Phủ Thái Phó, Nguyễn Tố Tâm?"



Tay Chu Kim An khựng lại, ngẩng mắt nhìn ta, trong mắt thoáng hiện vẻ tức giận.



"Sao muội lại nhắc đến tên nàng ấy? Khuê danh của Nguyễn tiểu thư, há có thể để muội tùy tiện nhắc đến?"



Chỉ là một cái tên thôi.



Đã khiến vị quân tử tu thân dưỡng tính này lập tức rối loạn.



Ta thầm thở dài.



Lấy gì ra mà so sánh với người ta chứ?



2



Ba năm trước, mẹ ta qua đời, di mẫu về quê chịu tang, thấy ta có tư sắc hơn người, liền đưa ta về kinh thành, lấy danh nghĩa tá túc để ta sống ở Phủ Thượng Thư.



“Thượng Thư chỉ có một đứa con trai độc nhất này, lại là nhân trung long phượng, tiền đồ rộng mở. Nó từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, phẩm hạnh ngay thẳng, ở ngoài không trăng hoa ong bướm, ở trong cũng không có thông phòng thị tẩm.



“Dù bằng cách nào, con cũng phải chiếm được nó. Nếu thành công, ta sẽ tự mình tìm mối hôn sự tốt cho hai muội muội của con. Nếu con không thành công, thì để Nhị muội đến, Nhị muội không được thì để Tam muội đến.”



Lúc đó, Nhị muội mười ba tuổi, Tam muội mới mười một.



Lời của di mẫu một nửa khuyên nhủ, một nửa uy hiếp.



Bà là thiếp thất, nhiều năm không có con, Đại phu nhân của Chu phủ qua đời đã lâu, bà vẫn luôn không thể lên làm chủ mẫu, rất cần người nhà giúp đỡ.



Ta đồng ý.



Dù sao, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Kim An, ta cũng động lòng.



Một vị quân tử như ngọc, ai mà không rung động chứ?



Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây, hắn quá mức quân tử.



Ba năm qua, ta đã dùng hết mọi thủ đoạn.



Va vào ngực, rơi xuống hồ, làm ướt áo, thổi vào tai, ngậm ngón tay…



Những việc nên làm không nên làm đều thử qua một lượt, cũng không thể khiến hắn có chút hành động vượt quá giới hạn nào với ta.