Ta từng nghi ngờ hắn có sở thích đoạn tụ.
Cho đến một lần nhìn thấy hắn nói chuyện với Nguyễn Tố Tâm, vẻ mặt dè dặt, đỏ mặt tía tai.
Mới hiểu, hắn không phải là không thích nữ nhân.
Hắn chỉ là không thích kiểu như ta.
Hắn yêu mến là người thục nữ đoan trang, phẩm hạnh cao quý.
Yêu mến là vầng trăng sáng nhất kinh thành, Nguyễn Tố Tâm.
Ta vô cùng chán nản.
Di mẫu lại không cho là vậy.
"Ta không tin có nam nhân nào không thích kiểu như con, Chu Kim An hắn dù có quân tử đến mấy, chẳng lẽ lại không phải là nam nhân?"
Dưới sự kiên trì của bà, ta trăm trận trăm bại, trăm bại trăm trận.
Trong phủ, ánh mắt của hạ nhân nhìn ta dần dần khinh miệt, coi thường.
Ngoài phủ, danh tiếng ta theo đuổi nam nhân mà không được truyền ra ngoài.
Các công tử tiểu thư trong kinh thành thường lấy ta ra làm trò cười.
Còn đặt cho ta một biệt danh: Tràng Nam Tường tiểu thư ( kiểu người chủ động câu dẫn nam nhân).
Ta họ Trang, tên Nam Tường.
Cũng, khá là phù hợp.
3
Chu Kim An mở tiệc trong phủ, mời vài vị công tử thế gia và đồng liêu đến ngâm thơ đối ẩm, trong đó, còn đặc biệt mời Nguyễn Tố Tâm.
Nguyễn Tố Tâm được gọi là " đệ nhất thục nữ kinh thành", không chỉ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, mà còn nổi tiếng về cầm kỳ thi họa, nhiều lần biểu diễn tài nghệ trong các buổi tiệc cung đình, do đó khá quen thuộc với các thế gia đại tộc, thỉnh thoảng có qua lại.
Ta cố ý đến xem vị Nguyễn tiểu thư này, nếu có thể học được một vài tư thái, có lẽ Chu Kim An sẽ có cái nhìn khác về ta.
Họ đang cao nói chuyện trên trời thấp nói chuyện dưới biển), nói cười vui vẻ) trong đình nghỉ mát.
Nhìn từ xa, nữ tử duy nhất có dáng người yểu điệu, tiên tư trác tuyệt, tư thái hơn người), rõ ràng là trung tâm của câu chuyện.
Ta xách hộp đựng thức ăn chậm rãi bước trên cây cầu nhỏ.
Gió xuân mơn man, cánh hoa nhỏ li ti rơi như mưa, mang đến một làn hương hoa thoang thoảng.
Bên trong bỗng nhiên im lặng, ai nấy đều mở to mắt nhìn về phía này.
Ta hơi hoảng hốt, chẳng lẽ là đầu tóc, quần áo có vấn đề?
Đi đến gần, mặc kệ những ánh mắt như bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh diễm, ta khẽ hành lễ, nói với vẻ ngại ngùng:
"Biểu ca, di mẫu bảo muội mang thêm chút đồ ăn đến, nói đừng để chậm trễ các vị quý khách."
Chu Kim An nhìn ta, giọng nói lạnh nhạt:
"Đa tạ di mẫu quan tâm, biểu muội cứ đặt xuống đó là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-tuong-tieu-thu/chuong-2.html.]
Giữa làn gió nhẹ, giọng nói thanh nhã êm dịu vang lên:
"Kim An, đây chẳng phải là vị, ừm, Trang Nam Tường tiểu thư trong phủ huynh sao?"
Ta nhìn theo tiếng nói.
Nguyễn Tố Tâm đang mỉm cười dịu dàng, nhìn ta một cách hòa nhã.
Nàng có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, đoan trang, lưng thẳng, độ cong của khóe môi vừa phải.
Ngay cả lúc này đang ở giữa một nhóm nam nhân, cũng không khiến người ta cảm thấy nàng có chút mất lễ nghi nào.
Quả nhiên xứng đáng là "Đệ nhất thuucj nữ kinh thành".
Sắc mặt Chu Kim An dịu đi vài phần, đáp lại bằng giọng ôn hòa: "Phải."
"Từ trước đến nay chỉ nghe danh, chưa từng gặp mặt..." Ánh mắt Nguyễn Tố Tâm di chuyển từng chút một trên người ta, "Quả là một mỹ nhân."
Các công tử gật đầu lia lịa.
"Quả thực là mỹ nhân hiếm thấy, thảo nào Chu huynh không bao giờ dẫn biểu muội đi dự tiệc, chắc là sợ người ta cướp mất."
"Nhìn kỹ, thì tư sắc của biểu muội không hề thua kém Nguyễn tiểu thư."
"Chu huynh không nên giấu mỹ nhân, nên để biểu muội ra ngoài giao lưu nhiều hơn mới phải."
Ta thầm mừng, những lời khen ngợi như vậy, hẳn là Chu Kim An cũng sẽ thấy nở mày nở mặt.
Ngẩng đầu nhìn, lại thấy hắn mím môi, ánh mắt lạnh lùng.
"Nàng ta chỉ là một phụ nhân thô bỉ, không có chút học thức nào, sao có thể so sánh với Nguyễn tiểu thư? Đừng làm bẩn khuê danh của Nguyễn tiểu thư."
Lời này có chút khó nghe, ta cắn môi, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Nguyễn Tố Tâm khẽ cười, sau đó nói một cách tao nhã:
"Kim An không biết thương hoa tiếc ngọc, phải biết rằng nữ tử vô tài chính là đức, cho dù biểu muội kém cỏi về văn chương một chút, nhưng đức hạnh chắc chắn là rất tốt."
Ta mang danh "Tràng nam tường tiểu thư", đức hạnh sao có thể tốt được.
Lời này nói ra, ngược lại sẽ khiến người ta nghĩ ta vừa không có tài vừa không có đức.
Ta hơi nhíu mày, không biết Nguyễn tiểu thư này là cố ý hay vô tình.
Hành lễ cáo lui, ta đặt hộp thức ăn lên bàn.
Vị thế tử gần đó đứng dậy lấy, vô tình va vào ta, ta hơi lảo đảo, hắn ta vội vàng ôm eo ta đỡ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Biểu muội cẩn thận." Hắn ta nói xong mặt đỏ bừng.
Lúc đi ta liếc nhìn Chu Kim An một cái.
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt cuồn cuộn, sắc mặt khó coi một cách kỳ lạ.