Nam Tường Tiểu Thư

Chương 11





Chuyện tốt liên tiếp xảy ra.



Ta thường xuyên cảm thán giá mà bị đuổi ra khỏi Phủ Thượng Thư sớm hơn thì tốt rồi, chẳng phải nhân sinh đã sớm đổi vận rồi sao?



Chúng ta mỗi ngày đều cảm tạ trời đất, thành tâm cầu xin: Cứ như vậy đi, đừng dừng lại!



Ngày mùng tám tháng chạp, trên đường náo nhiệt phi phàm, Nguyễn Tố Tâm và mấy vị tiểu thư ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua gian hàng của ta.



Các vị tiểu thư ghét bỏ đứng cách xa, che miệng cười nhạo.



Nguyễn Tố Tâm chậm bước đi đến trước mặt ta, vẫn là dáng vẻ rộng lượng ôn hòa, trong mắt thậm chí còn có một tia thương hại. "Trang tiểu thư, không ngờ cô lại sa sút đến mức này, Thượng Thư đại nhân thật là bạc tình bạc nghĩa. Cô cũng đừng trách ta, tầng lớp khác nhau, số phận tự nhiên khác nhau."



Ta cười với nàng ta: "Ta không trách cô, ta còn phải cảm ơn cô mới đúng."



Khóe môi nàng ta nhếch lên vẻ chế giễu nhàn nhạt: "Cô đeo bám Kim An ba năm, chàng  ấy chưa từng thích cô một chút nào, chỉ toàn là ghét bỏ và coi thường, cũng thật đáng thương. Bây giờ, ta và chàng ấy sắp cử hành hôn lễ, lúc này cô nói những lời mạnh miệng này, còn có ý nghĩa gì nữa?"



Tay ta vẫn đang làm việc, cười nói: "Ta thật sự cảm ơn cô, nếu không phải cô làm ầm ĩ lên như vậy, ta sẽ không ra khỏi Phủ Thượng Thư, cũng sẽ không được như bây giờ, sống những ngày tháng nhẹ nhàng vui vẻ."



Nàng ta nhìn ta chằm chằm một lúc, lắc đầu cười nhạo, thất vọng nói: "Ta, Nguyễn Tố Tâm, sao lại coi một người như cô là đối thủ chứ, thật là buồn cười mà lại đáng thương."



Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ hiển nhiên, lấy ra một thỏi bạc ném lên gian hàng của ta, rồi quay người bỏ đi.

Tối hôm trước ngày Phủ Thượng Thư đại hôn, lúc ta ra khỏi phòng lấy củi, thấy Chu Kim An. Hắn im lặng đứng ngoài sân, thân hình hòa vào màn đêm mờ ảo.



Ta nghi ngờ mình nhìn nhầm, định tiến lên xem cho rõ, lại thấy hắn đột nhiên quay người, bước nhanh rời đi.



Ngày đại hôn, ta lại thấy hắn.



Hắn mặc hỉ phục đỏ thẫm, lộng lẫy mà trang trọng, ngồi trên lưng ngựa, đi ngang qua gian hàng của ta với khí thế hừng hực.



Cô bé nhìn đến ngẩn người: "Đây là công tử nhà nào vậy, sao lại giống như tiên giáng trần! Sau này ta cũng có thể gả cho một người như vậy thì tốt rồi."



Ta cười đáp: "Ừ ừ."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-tuong-tieu-thu/chuong-11.html.]

Không lâu sau, việc phòng thủ trong kinh thành đột nhiên trở nên nghiêm ngặt. Người đi trên đường dần dần ít đi, thỉnh thoảng có quan binh mặc giáp đầy đủ chạy qua thành hàng, bầu không khí căng thẳng như sắp có bão tố.



Một hôm, ông chủ quán mì nghiêm túc nói với ta: "Triều đình có lẽ sắp có đại sự xảy ra, mấy hôm nay hai người đừng ra ngoài nữa, chúng ta cũng đều về nhà tránh họa."



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta và cô bé ngoan ngoãn bắt đầu đóng cửa không ra ngoài.



Cuối năm sắp đến, bà nội đột nhiên bệnh nặng hôn mê bất tỉnh, cô bé lo lắng đến phát khóc, ta lập tức lấy ngân phiếu di mẫu cho hôm đó đi đổi bạc, mời đại phu đến nhà khám, nhưng vẫn chưa có cách trị.



Hôm đó, trong sân có một ông lão mập mạp mặt mày hiền từ đến.



Ông ấy ăn mặc sang trọng, cười tủm tỉm nói mình là Hà quản gia, được chủ nhân trong nhà nhờ vả, mời chúng ta đến phủ ăn Tết.



Ta kinh ngạc hỏi: "Chủ nhân là ai? Vì sao lại mời chúng ta?"



Ông ấy giải thích, nói chủ nhân có duyên với ta, thân phận sau này sẽ tự biết, nhưng tuyệt đối không có ác ý, hơn nữa trong phủ có danh y, có lẽ có thể giúp chữa bệnh cho người nhà.



Ta vừa nghe, lập tức đồng ý, mang theo cô bé và bà nội, lên xe ngựa đi theo.



Đến nơi, mới biết là một tòa nhà to cửa rộng.



Ta nghi hoặc xuống xe, đám người hầu được huấn luyện bài bản lập tức tiến lên đón, đưa áo choàng, dâng lò sưởi tay.



Bà nội được khiêng vào y quán trong phủ, cô bé đi theo.



Còn ta được dẫn đến một tiểu lâu yên tĩnh, bên trong đồ dùng xa hoa tinh xảo, đầy đủ mọi thứ.



Hai tiểu nha hoàn tươi cười rạng rỡ, cung kính tiến lên hầu hạ.



Đêm đó, ta nằm trong chăn gấm ấm áp, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra ta và ai có duyên phận lớn như vậy.



Liền quyết định không nghĩ nữa.



Coi như là ông trời lại một lần nữa thương xót ta một lần đi.