Từ ngày đó, ta bắt đầu sống một cuộc sống sung sướng gấp trăm lần ở Phủ Thượng Thư.
Không cần phải nói đến việc mỗi ngày đều được mặc gấm vóc, ăn ngon mặc đẹp, đi đến đâu cũng có người hầu kẻ hạ.
Những loại bánh điểm tâm khó mua nhất kinh thành, trâm cài trang sức đắt đỏ nhất ở Tú Trân phường, thậm chí cả những cuốn truyện tranh mới ra lò, cứ như nước chảy mây trôi mà xuất hiện trước mặt ta.
Bệnh của bà nội đã khỏi hẳn, bà được an dưỡng ở một tiểu viện yên tĩnh phía sau, có cả đại phu riêng chăm sóc.
Cô bé con thì béo lên trông thấy, suốt ngày chạy nhảy tung tăng, lúc thì ăn bánh điểm tâm, lúc thì chơi đu quay, nói rằng cuối cùng cũng được sống cuộc sống trong mơ rồi.
Ta hỏi: "Con không đan giỏ tre nữa à?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nó bĩu môi: "Đã sống sung sướng thế này rồi, ai còn thèm đan cái đó nữa chứ? Đợi đến khi nào chủ nhân quay về, phát hiện tìm nhầm người, thì lúc đó quay lại làm nghề cũ cũng chưa muộn."
Ta nghĩ ngợi một chút, thấy cũng có lý.
Sống ở đây gần một tháng rồi mà ta vẫn chưa gặp mặt chủ nhân của căn nhà này dù chỉ một lần.
Ta hỏi Hà quản gia, ông cười hề hề nói chủ nhân đang bận việc ở bên ngoài, đợi xong việc sẽ quay về, cứ an tâm ở lại là được.
Đêm giao thừa, trong căn phòng ấm áp nhờ lò sưởi dưới sàn, ta cùng hai bà cháu ăn một bữa cơm tất niên thịnh soạn. Cô bé con ăn no rồi buồn ngủ, cùng bà nội về viện nghỉ ngơi từ sớm.
Ta lên giường nằm một lúc, nhưng thấy trong người nóng bức khó chịu, bèn khoác thêm áo choàng lông viền gấm, ra ngoài sân đi dạo.
Qua ô cửa sổ chạm trổ trên hành lang dài, ta thấy hai vị đại phu của phủ đang vội vã đi về phía hậu viện.
Ta định bụng đi theo.
Vốn tưởng hậu viện là đường cùng, nhưng sau khi đi qua một cánh cửa, lại thấy nó thông với một tòa nhà rộng lớn khác.
Có lẽ vì hôm nay là giao thừa nên trong nhà chẳng có mấy người.
Hai vị đại phu bước vào một căn phòng, ta nhìn vào trong qua khe cửa sổ hé mở.
Giữa phòng, trên chiếc trường kỷ dài, có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi.
Hắn ta khoác áo choàng lông cáo, để lộ một bên cánh tay nhuốm máu, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn không thể che giấu được ngũ quan tuấn tú, sắc sảo.
Chính là người đàn ông mà hôm đó ta ướt sũng cả người đã ôm lấy!
Ta vô cùng kinh ngạc.
Hai tòa nhà nằm cạnh nhau, ở giữa có lối đi thông với nhau, đại phu trong phủ lại xuất hiện ở đây…
Chẳng lẽ, người đàn ông được cho là có duyên tiền định với ta, lại chính là hắn ta?
Người đàn ông bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-tuong-tieu-thu/chuong-12.html.]
Hắn ta chớp chớp hàng mi dài, thấp giọng sai người trong phòng lui xuống. Im lặng một lát, hắn ta lên tiếng: "Vào đi."
Ta giật mình, buột miệng hỏi qua cửa sổ: "Là nói ta sao?"
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên một độ cong khó nhận ra:
"Ừ, là nói nàng."
Mang theo trái tim đang đập thình thịch, ta chậm rãi bước vào trong.
Ta tò mò quan sát hắn ta, hắn ta cũng lặng lẽ nhìn ta.
Trong phòng đốt rất nhiều đèn nến, khiến cho ánh sáng trong mắt hắn ta lấp lánh, trông sáng vô cùng.
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta chợt lóe lên một ý nghĩ, chắc hẳn mắt ta cũng đang sáng long lanh như vậy.
Toàn thân hắn ta toát ra vẻ uy nghiêm, lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày có một vết máu, trong phòng thoang thoảng mùi m.á.u tanh.
Nhưng kỳ lạ là, ta không hề cảm thấy sợ hãi.
"Ngài chính là chủ nhân của căn nhà này?" Ta lên tiếng hỏi.
Hắn ta gật đầu: "Ừ."
"Vì sao Ngài lại giúp chúng ta?" Ta lại hỏi.
Hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, nói:
"Dù sao nàng cũng sẽ gả cho ta, ta sao có thể để nàng phải chịu khổ ở bên ngoài."
Ta trợn tròn mắt: "Vì sao ta phải gả cho Ngài?"
Hắn ta thản nhiên nói, giọng trong trẻo:
"Ngày hôm đó, chẳng phải nàng chủ động lao vào lòng ta hay sao? Ta và nàng thân mật trước mặt bao nhiêu người như vậy, lẽ nào ta lại không cưới nàng?"
Hắn ta nói năng hùng hồn như vậy, đầu óc ta nhất thời không xoay chuyển kịp, cảm thấy vừa có lý, lại vừa thấy có gì đó sai sai.
"Nhưng bọn họ nói Ngài thân phận cao quý, không truy cứu tội ta mạo phạm đã là pháp ngoại khai ân rồi, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà cưới ta chứ?"
Giọng hắn ta trầm ổn, nghe lại vô cùng mê hoặc:
"Ta từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, hiểu rõ đạo lý, đã làm tổn hại đến danh tiếng của nữ nhân, thì tự nhiên phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ nàng lại không có ý này? Cảm thấy việc ướt sũng cả người ôm ấp nam nhân là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể sao?"
Ta vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên là không. Ta đương nhiên là hy vọng Ngài có thể cưới ta."
Hắn ta gật đầu: "Nàng đã có ý này, ta sẽ tuân theo."