Nguyễn Tố Tâm nghe vậy, môi mấp máy, cả người lảo đảo sắp ngã.
"Chỉ vì chuyện này?"
"Chỉ vì chuyện này."
Chu Kim An kinh ngạc nhìn Nguyễn Tố Tâm, ánh mắt chớp động. Ta kéo tay Lam Ngạn: "Lam Ngạn, đưa ta về nhà đi." Lam Ngạn cúi đầu, ôn nhu đáp: "Được, ta đưa nàng về nhà."
Sau này ta mới biết, hôm đó Lam Ngạn nghe tin ta một mình đến Phủ Thượng Thư, thậm chí còn không kịp đợi xe ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa phi tới. Trên đường về phủ, hắn ôm ta ngồi trên lưng ngựa, hơi thở ấm áp bao bọc lấy ta, chúng ta cùng nhau dạo bước trên con phố dài. Thân mật như một cặp phu thê bình thường trở về sau buổi dã ngoại. Đến cổng lớn, hắn dịu dàng đỡ ta xuống ngựa, nắm tay ta bước vào phủ đệ của hắn.
Hắn dắt ta đi dọc theo hành lang trong sân, từng bước một hướng vào nội viện. Ta nhìn thấy chiếc xe ngựa có mái che hoa lệ quen quen từng thấy trên đường phố đang đỗ trong chuồng ngựa. Nhìn thấy ông chủ quầy mì và ông chủ bán khoai lang nướng cải trang thành hộ vệ. Nhìn thấy Hà quản gia và Vương phu nhân mặt mày hiền từ. Ta bỗng hiểu ra, thì ra những gì ta từng nghĩ là sự ưu ái của ông trời, đều đến từ một người.
Lam Ngạn dắt ta vào một gian viện, rồi lại vào một phòng ngủ. Ta kinh ngạc phát hiện, bên trong tràn ngập lụa đỏ nến hồng, chăn cưới thêu rồng phượng, được bài trí hệt như động phòng hoa chúc. Cánh cửa phía sau khẽ khàng đóng lại, ta quay đầu lại, liền bị ôm vào một vòng tay nóng bỏng. Hắn nhìn ta chằm chằm, đáy mắt lóe lên ánh sáng nóng rực, cuồng nhiệt. "Nhịn từ nãy đến giờ, vừa rồi đã muốn làm việc này rồi." Giây tiếp theo, môi lưỡi ta bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta và Lam Ngạn, ở trong căn phòng đó, trọn vẹn hai ngày không bước ra ngoài. Ta như đang trôi dạt trên biển, theo từng đợt sóng dâng lên rồi hạ xuống, cảm nhận từng cơn cuộn trào và lật úp. Ngủ thiếp đi trong chiếc thuyền nhỏ lắc lư, rồi lại tỉnh giấc trong sự lay động dịu dàng. Ta khóc nức nở: "Ý thiếp không phải vậy." Hắn thì thầm, giọng nói quyến rũ: "Nhưng ta hiểu, chính là ý này. Đã do nàng mở đầu, thì kết thúc nên do ta quyết định. Như vậy mới công bằng, phu nhân."
Chiều ngày thứ ba, bên ngoài cửa sổ ráng chiều đỏ rực như lửa cháy. Hắn dùng áo choàng lông cáo bọc lấy thân thể mềm mại như mây của ta, ôm ta nhảy lên mái nhà. Ta tựa vào lòng hắn, ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt vời nơi chân trời. Giọng nói trầm thấp của hắn lặng lẽ vang lên trong sắc màu ấm áp của hoàng hôn.
"Năm ta mười chín tuổi được phụ hoàng phong làm Phiếu Kỵ tướng quân, dẫn quân chống giặc Man Di, lúc thắng trận lại gặp phải mai phục không thể ngờ tới, mười vạn tướng sĩ bỏ mạng nơi biên cương. Ta từ biển m.á.u núi thây c.h.é.m g.i.ế.c trở về, về đến kinh thành lại được tin phụ hoàng mẫu hậu đột ngột qua đời, hoàng thúc nhân lâm nguy thụ mệnh đăng cơ. Ta nhanh chóng điều tra ra tất cả đều là âm mưu so đoạt ngôi vị của hoàng thúc. Hắn không chỉ hại c.h.ế.t phụ hoàng mẫu hậu của ta, còn hại c.h.ế.t mười vạn tướng sĩ hồn lìa khỏi quê hương. Mối thù m.á.u này ta không thể không báo. Hắn kiêng dè ta nhưng không thể g.i.ế.c ta, bèn để ta quản lý Chiếu ngục, vừa đề phòng ta vừa hạ thấp ta, ta nhân cơ hội ẩn nhẫn, một mặt âm thầm chiêu mộ nhân tài, một mặt mạnh tay loại bỏ những kẻ tham gia vào thảm kịch năm xưa, nhưng cũng trở thành Ngục diện La Sát khiến người đời vừa sợ vừa ghét."
"Nam Tường, ta không phải người tốt, cũng không phải quân tử. Ta chỉ có thể phơi bày con người thật của mình cho nàng thấy. Nàng muốn hay không, bằng lòng hay không cũng chẳng sao, dù sao Lam Ngạn ta cũng đã dây dưa với nàng rồi."
Xa xa tầng mây tản ra, lộ ra một tia sáng ráng chiều, ta bị chói mắt phải nheo lại. Ngẩng đầu, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn. "Thiếp thấy, Trình Nam tường tiểu thư và Ngục diện La Sát rất xứng đôi đấy!" Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực, đã si mê rồi. Chúng ta hôn nhau say đắm trong ánh chiều tà rực rỡ.
Lam Ngạn càng ngày càng bận. Ban ngày bận việc công, buổi tối bận ta. Tinh lực của hắn dồi dào như vậy, ta thường xuyên ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh giấc trong tiếng thở dốc triền miên của hắn. Ta dần dần tìm thấy niềm vui, hắn liền càng thêm cuồng nhiệt. Lúc hắn không có mặt, ta hầu như đều ngủ, tỉnh dậy là uống đủ loại thuốc bổ quý hiếm. Không uống không được, hắn mỗi ngày trở về sẽ kiểm tra, chỉ vì hắn cảm thấy thể lực của ta kém xa hắn.
Ta không biết bên ngoài phủ đệ này là những sóng gió tanh mưa m.á.u như thế nào, cũng chưa từng nghĩ đến việc có nên chia sẻ gánh nặng với Lam Ngạn hay không. Điều có thể làm, chỉ là ngoan ngoãn ở trong phủ đệ này, không bước ra ngoài nửa bước.