Nam Tường Tiểu Thư

Chương 17



Cho đến ngày hôm đó, Hà quản gia nói có một nữ tử quỳ gối ngoài cửa. Ta hỏi nếu bây giờ ta ra ngoài, liệu có gây nguy hiểm cho Lam Ngạn không? Hà quản gia nói ở cửa thì sẽ không. Ta liền yên tâm đi ra ngoài xem náo nhiệt. Lại kinh ngạc phát hiện, nữ tử quỳ gối ngoài cửa, lại chính là Nguyễn Tố Tâm. Nàng trang điểm lộng lẫy, son phấn nhẹ nhàng, càng thêm diễm lệ động lòng người.



Nàng nhìn thấy ta, lộ ra vẻ khó tin: "Ngươi thật sự ở cùng hắn?" Ta gật đầu: "Lần trước đã nói với cô rồi, chúng ta sắp thành hôn." Nàng mím chặt môi, cười lạnh một tiếng: "Lam đại nhân thân phận gì chứ? Không thể nào để mắt đến ngươi." Ta lại nghi hoặc: "Chẳng phải cô hận Lam Ngạn sao? Hôm nay là vì sao?"



Nguyễn Tố Tâm hơi ngẩng đầu: "Hôm nay ta đến để giao dịch. Chỉ cần Lam đại nhân bằng lòng thả toàn bộ gia đình ta, ta nguyện lấy thân phận Đệ nhất thục nữ kinh thành, đích thân đến cửa xin Lam đại nhân thu nhận ta." Ta kinh ngạc: "Cô đã là người có chồng, chàng làm sao có thể thu nhận cô được?" "Ta và Chu Kim An đã hòa ly, tự nhiên có thể tái giá."



Ta bị tin tức này làm cho kinh ngạc một hồi lâu, cuối cùng vẫn tốt bụng khuyên nhủ: "Cô về đi, Lam Ngạn chỉ thích ta, sẽ không cần cô đâu." Nguyễn Tố Tâm khinh miệt liếc nhìn ta một cái, không nói gì nữa, dường như khinh thường để ý đến ta.



Buổi tối Lam Ngạn trở về, ta kể lại chuyện này cho hắn nghe. Hắn nghe một cách thờ ơ, vừa cởi từng món y phục trên người ta vừa nói: "Muốn quỳ thì cứ để cô ta quỳ." Cúi người xuống, lại nói: "Nàng nói rất hay." "Câu nào nói hay?" Ta giữ lấy đầu hắn đang di chuyển xuống dưới. "Câu 'Lam Ngạn chỉ thích nàng'."



Ta ngẩn người. "Ưm..."



Nguyễn Tố Tâm quỳ ba ngày sau, ngất xỉu ở ngoài cửa. Lúc ta ra ngoài xem, nàng vừa mới được cứu tỉnh lại. Nàng nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt tiều tụy, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Trang Nam Tường, ta xin lỗi ngươi, ta hối hận, ta không nên cố ý hại ngươi. Xin ngươi, giúp ta, cứu gia đình ta!" Ta đành phải lải nhải nói lại với Lam Ngạn. Hắn cười lạnh: "Tự làm tự chịu. Cô ta chê Chu Kim An bị bãi quan liền hòa ly với hắn, lại không biết Chu Kim An bây giờ không chỉ khôi phục chức vị, còn phụ trách mấy vụ án xử oan sai này."



Ta "a" lên một tiếng: "Ý chàng là, kỳ thật cô ta không nên đến cầu xin chàng, mà nên đi cầu xin Chu Kim An?" Lam Ngạn đột nhiên nhíu mày, giữ chặt hai tay ta đặt lên đỉnh đầu, thân thể đè ép xuống. "Phu nhân, ta không thích trong miệng nàng nói ra ba chữ 'Chu Kim An'. Đêm nay, vi phu phải trừng phạt nàng thích đáng mới được."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



Sau khi Chu Kim An nhậm chức trở lại, mạnh tay xử lý, mấy vụ án được giải quyết gọn gàng đẹp đẽ, nhất thời danh tiếng cực tốt. Người nhà của Nguyễn Tố Tâm, ngoại trừ Nguyễn Thái Phó, đều được thả ra. Nghe nói Nguyễn Tố Tâm nhiều lần đến Chu phủ cầu kiến, Chu Kim An một lần cũng chưa gặp nàng ta.



Một hôm Lam Ngạn nói, ta có thể tự do hoạt động trong kinh thành rồi. Ta rất vui, cũng không hỏi nguyên do, cùng tiểu nha hoàn mấy ngày liên tiếp đi dạo các cửa tiệm trước đây mà ngay cả cửa cũng không dám bước vào.



Hôm đó, ta đang đứng trên đường chờ tiểu nha hoàn mua kẹo hồ lô, bỗng nhiên bị người ta đẩy vào góc đường. Chu Kim An hai mắt đỏ ngầu, nhìn ta chằm chằm.

Ta kinh hô: "Biểu ca, huynh làm gì vậy?" Hắn chống hai tay hai bên người ta, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc. Nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ: "Nam Tường, ta muốn tự tiến gối chăn."



Ta trừng lớn mắt: "Tự tiến cái gì?" Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc, nhắm mắt lại, giọng nói khàn đi: "Ta biết rõ mình thích nàng, lại giữ đúng quy củ lễ pháp, coi việc nàng chủ động ôm ấp là hồng thủy mãnh thú, ta tự cho mình là hơn người, tự cho mình là quân tử, là Liễu Hạ Huệ, nhưng ai biết được, lúc ta lạnh lùng với nàng, lại đêm đêm mơ thấy nàng, mơ thấy..."



"Con thú dữ trong lòng ta càng cuồng loạn, lại càng chỉ dám tránh xa nàng, thậm chí nói ra những lời trái lương tâm đó. Nhưng mà, Nam Tường, ta hối hận rồi. Ta đọc nhiều sách như vậy, lại chưa từng thẳng thắn đối mặt với trái tim mình. Thì ra ta chưa từng thích Nguyễn Tố Tâm, chỉ là cảm thấy nàng ta là thê tử hoàn mỹ nhất, lầm tưởng đó chính là thích. Lúc nàng ta đề nghị hòa ly với ta, ta thật sự thở phào nhẹ nhõm."



"Ta thấy nàng và Lam Ngạn ở bên nhau, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ. Ta đêm đêm khó ngủ, hối hận không kịp, ta không thể chấp nhận tiểu cô nương trước kia chỉ có ta trong mắt, bây giờ lại bị người khác ôm vào lòng. Nam Tường, nàng còn chưa thành thân với hắn đúng không? Ta mặc kệ hắn là thân phận gì, mặc kệ hắn sẽ đối phó với ta thế nào, ta chỉ cần cướp nàng trở về."