4
Từ hôm đó trở đi, Chu Kim An đối xử với ta còn tệ hơn trước.
Trước đây gặp mặt, tuy lạnh nhạt ít nói, nhưng ít nhất vẫn có thể nói chuyện bình thường.
Còn bây giờ, nhìn thấy ta từ xa đã quay người bỏ đi, lộ rõ vẻ chán ghét, tránh ta như tránh tà vậy.
Hạ nhân quen nhìn sắc mặt chủ nhân, thấy ta không được chủ tử yêu thích như vậy, ai nấy đều hả hê, nói bóng nói gió.
Ta buồn bực vô cùng.
Di mẫu gọi ta đến nói chuyện.
Sau khi cho lui hạ nhân, bà lộ rõ vẻ mặt không vui.
"Con sống đúng là uổng phí cho cái gương mặt này!
"Ba năm rồi, người có chút bản lĩnh thì con cái đã ôm hai đứa rồi, con thì hay rồi, không quyến rũ được, còn biến thành kẻ thù."
Ta cúi đầu, lí nhí nói: "Chuyện này cũng không đơn giản như vậy, di mẫu tự mình thử thì sẽ biết."
Di mẫu trừng mắt: "Vô lễ! Ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi thử?!"
"Nhưng biểu ca chính là không thích con, con biết làm sao?"
Ta tỏ vẻ vô tội:
"Con ưỡn n.g.ự.c ra trước mắt hắn, hắn chê che mất tầm nhìn.
"Con ngã vào lòng hắn, hắn nói eo con không tốt nên đi khám.
"Con nhìn hắn với ánh mắt đong đầy tình ý, hắn nói nữ tử nên tự trọng tự ái."
Ta buồn đến muốn khóc.
"Di mẫu, hắn khó quá, hay là đổi người khác đi, con đi thử quyến rũ Thượng Thư đại nhân xem sao!"
Di mẫu đột nhiên đập bàn đứng dậy.
"To gan! Con dám!
"Ta bảo con đến đây là để giúp ta tranh quyền đoạt lợi, không phải để con đến tranh giành quyền lực với ta!"
Ta ôm mặt, "ư ư" khóc lên.
"Đừng khóc nữa!"
Di mẫu quát lên, lấy từ dưới đệm ra mấy cuốn sách, ném vào mặt ta.
Trang sách mở ra là đủ loại tranh xuân cung đồ không thể tả.
Ta ngừng khóc, ngơ ngác nhìn những bức tranh, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: "Nhân thể vậy mà có thể như vậy..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Di mẫu ôm trán, vẻ mặt hận sắt không thành thép.
"Mấy cuốn sách này cầm về nghiên cứu kỹ lưỡng, nhất định phải dung hội thông suốt.
"Tối mai, ta sẽ sắp xếp người hạ thuốc hắn, con tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc đẹp đẽ rồi đến phòng hắn.
"Ngày mai mà còn không thành công, ta sẽ cho người đi đón Nhị muội!"
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta trải qua hai ngày mệt mỏi rã rời cả người.
Tất cả đều tại mấy cuốn sách tranh kia.
Di mẫu bảo ta phải học thuộc lòng, ta vắt óc suy nghĩ mới miễn cưỡng nhớ được chín chín tám mốt kiểu.
Có vài tư thế, độ khó không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải hai người nhỏ trên tranh không mảnh vải che thân, ta thật sự nghi ngờ di mẫu lấy nhầm sách luyện võ công.
Ta là người biết nghe lời.
Tuy không hiểu, nhưng tôn trọng.
Hai ngày một đêm nay, ta làm theo sách, không ngừng luyện tập, ép dẻo, vặn eo, trồng chuối, treo người…
Cả người đau nhức, khiến ta lén lút rơi vài giọt nước mắt.
Cho nên đêm hôm đó, ta làm theo lời di mẫu, lén lút lẻn vào phòng Chu Kim An, chỉ một động tác bước qua ngạch cửa, đã khiến ta đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa kêu thành tiếng.
Trong phòng, trên giường, Chu Kim An nằm ngửa, áo mở phanh ra, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Ta thử gọi một tiếng: "Biểu ca."
Người trên giường phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Đi đến gần, thấy hắn nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, lồng n.g.ự.c trắng nõn lộ ra đang thở hổn hển, phủ đầy những giọt mồ hôi nhỏ.
Trông có vẻ vừa đau đớn vừa bất lực.
Ta lắc đầu thở dài, có chút thương hại.
Di mẫu quả nhiên là người tàn nhẫn, không phải con ruột của mình, ra tay thật không nương tay.
"Biểu ca, xin lỗi huynh, nếu muốn trách thì trách di mẫu đi, muội cũng rất thiệt thòi đấy."
Đứng im nhắm mắt suy nghĩ một lát, nhỏ giọng đọc thầm các bước tiếp theo.
"Cởi áo, ngồi lên, hôn tai, hôn miệng, chân chạm chân..."
Chiếc áo mỏng màu sen trên người từ từ tuột xuống, lộ ra một mảng áo lót màu hồng, khi cởi váy, ta do dự.
Hôm nay trời lạnh, hơi se se.
Sức khỏe quan trọng hơn, bị cảm lạnh thì không tốt.
Bàn tay đang đặt trên váy rụt lại.
Người trên giường nhắm chặt mắt, ngân nga khe khẽ.
"Biểu ca, Nam Tường cởi áo cho huynh rồi, huynh đổ nhiều mồ hôi như vậy, chắc là không lạnh đâu nhỉ?"
Đợi một lúc, hắn không trả lời, rõ ràng là không từ chối.
Ngón tay thon dài mân mê, vậy mà lại thắt dây lưng thành nút chết.
Ta ngơ ngác nhìn hồi lâu, nghi ngờ lên tiếng: "Ơ, đây là nút gì vậy..."
Trong căn phòng yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Ta lập tức nổi da gà, run giọng hỏi: "Ai?"