Nam Tường Tiểu Thư

Chương 7



Ngày đi dự tiệc, Di mẫu đặc biệt sai hai nha hoàn đến, sửa soạn cho ta từ đầu đến chân, tóm lại là khi vén rèm bước lên xe ngựa, bốn mắt nhìn nhau với Chu Kim An, hắn quả thật có chút sững sờ.



Trên đường đi, hắn im lặng không nói, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy ngày nay ta cứ chạy ra ngoài suốt, hầu như không gặp mặt hắn.



Hắn không nói, ta cũng không nói, vẫn đang rối rắm tính toán trong lòng.



Sau khi xe dừng lại, hắn xuống trước, ta theo sau bước xuống. Ngẩng đầu lên, thấy hắn đưa tay ra trước mặt ta.



Ta sững sờ. Chẳng lẽ hắn muốn đỡ ta xuống xe sao? Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?



Thấy ta xuống xe nhanh như vậy, hắn nhíu mày rụt tay lại, không nói gì.



Tiệc ngắm hoa được tổ chức bên hồ, đã có khá nhiều người, các công tử tiểu thư đều ăn mặc lộng lẫy, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.



Ta đi theo sau Chu Kim An, chậm rãi bước vào, lập tức thu hút không ít ánh mắt.



Có những tiểu thư khuê các đỏ mặt liên tục liếc trộm Chu Kim An.



Cũng có những ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta.



Còn có rất nhiều tiếng xì xào bàn tán:



"Chẳng phải đây là vị Nam Tường Tiểu thư của Phủ Thượng Thư sao? Vậy mà lại xinh đẹp đến vậy!"



"Nghe nói sao nàng ta lại mặc cùng một kiểu y phục với Nguyễn tiểu thư... Thám hoa lang có ý với Nguyễn tiểu thư thì ai cũng biết, chẳng lẽ là cố tình đến để so bì nhan sắc?"



"Nếu nói so bì thì cũng có thể so bì được, chỉ riêng về dung mạo, hình như còn hơn cả Nguyễn tiểu thư."



"Vậy thì sao chứ? Sắc đẹp là thứ vô dụng nhất! Vị này tiếng xấu đồn xa, so với Nguyễn tiểu thư một trời một vực, thảo nào Thám hoa lang chê bai nàng ta."



Chu Kim An tìm một chỗ ngồi xuống, ta đang định ngồi xuống cạnh hắn thì An Thế tử tươi cười bước đến chào hỏi.



Ánh mắt hắn ta sáng ngời nhìn ta, mặt hơi đỏ lên, ân cần hỏi ta có thích ăn gì không, lại nói trong bếp có rượu hoa quả ngon, có muốn mang về một ít không.



Ta nhất thời không biết nên đứng hay nên ngồi, chỉ đành mỉm cười nghe hắn ta nói hết câu này đến câu khác.



Cuối cùng cũng đợi được đến lúc An Thế tử bị người khác gọi đi, ta an vị ngồi xuống, lại thấy Chu Kim An ở bên cạnh, sắc mặt âm trầm đáng sợ.



"Ở nơi này, hãy thu liễm hành vi khinh suất của muội lại, đừng để người ta chê cười."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nam-tuong-tieu-thu/chuong-7.html.]

Giọng nói của hắn lạnh như băng.



Ta im lặng một lúc, không nhịn được hỏi: "Biểu ca cho rằng vừa rồi muội nên làm thế nào mới được coi là ứng xử đúng mực?"



Ta thề là ta hỏi thật lòng, nhưng Chu Kim An lại cau mày, nhìn ta với ánh mắt nặng nề.



Nguyễn Tố Tâm được một đám tiểu thư vây quanh, yểu điệu thướt tha đi tới. Nàng ta mặc trên người, quả nhiên là bộ váy gấm vân hoa giống hệt của ta.



Đám tiểu thư nhìn ta với vẻ chế giễu, như thể đang cười nhạo ta không biết tự lượng sức mình, dám so bì với Đệ nhất thục nữ kinh thành.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nguyễn Tố Tâm thì vẫn tươi cười rạng rỡ, không hề có chút ngượng ngùng hay lúng túng vì đụng hàng, mỉm cười nói: "Trang tiểu thư lần đầu tham gia yến tiệc, Kim An phải chăm sóc biểu muội cho tốt mới được."



Chu Kim An khôi phục lại vẻ nho nhã lịch sự, đứng dậy chào hỏi từng người trong số các tiểu thư.



Yến tiệc đang náo nhiệt, Nguyễn Tố Tâm được An Quốc Công và phu nhân yêu cầu, đàn khúc cổ cầm "Phượng Cầu Hoàng" trước mặt mọi người.



Tiếng đàn du dương réo rắt, như khóc như than, một khúc kết thúc, mọi người đều thở dài tán thưởng.



An Quốc phu nhân cười vui vẻ, bảo An Thế tử tặng cho Nguyễn Tố Tâm một đóa mẫu đơn đẹp nhất làm phần thưởng, rõ ràng có ý tác hợp.



Thế nhưng An Thế tử lại không nhúc nhích, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn ta.



Cảnh tượng nhất thời trở nên hơi ngượng ngùng, trên khuôn mặt luôn đoan trang tao nhã của Nguyễn Tố Tâm cũng xuất hiện một tia rạn nứt.



Chu Kim An đột nhiên đứng dậy, ứng khẩu làm một bài thơ về khúc nhạc vừa rồi, bày tỏ sự tán thưởng và ngưỡng mộ, đồng thời lấy đóa mẫu đơn, lễ phép tặng cho Nguyễn Tố Tâm.



Nguyễn Tố Tâm mỉm cười nhận lấy, ung dung cài lên tóc mình.



Mọi người đều vỗ tay, cục diện cuối cùng cũng trở lại bình thường.



Ta xem mà thấy mãn nhãn, thích thú vô cùng.



Đây mới đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa!



Ngẩng đầu lên, lại thấy có vài ánh mắt nhìn về phía ta, xen lẫn đủ loại giễu cợt, chế nhạo, khinh thường...



Lúc này ta mới chợt nhận ra mình cũng coi như là một trong những người trong cuộc.



Nghĩ đến ba năm hành xử như một tên hề, ta nhất thời cũng thấy hổ thẹn vô cùng.