Nam Tường Tiểu Thư

Chương 8



Đến giờ tự do ngắm hoa, ta không đi theo Chu Kim An, cũng không quen những người khác, bèn tự mình đi dạo, không biết từ lúc nào đã đi đến bên hồ.



Nguyễn Tố Tâm xuất hiện bên cạnh một cây liễu, lặng lẽ nhìn ta.



Ta đang định hành lễ, nàng ta đã dịu dàng lên tiếng:



"Ta thích Kim An."



Ta sững sờ, không hiểu nàng ta đột nhiên nói câu này là có ý gì.



Nàng ta mỉm cười tao nhã, tự mình nói tiếp:



"Tuy chưa bày tỏ tình ý với hắn, nhưng ta nghĩ hắn cũng thích ta. Ta vẫn luôn biết trong phủ hắn có một vị Tràng Nam Tường tiểu thư, nhưng chưa từng để tâm, hắn là người có phẩm hạnh cao quý, ta biết hắn tuyệt đối sẽ không bị nữ tử như ngươi làm loạn tâm trí. Nhưng hôm đó gặp ngươi, mới biết ngươi xinh đẹp đến vậy. Sau này ta nhất định sẽ gả vào Phủ Thượng Thư làm chủ mẫu, có ngươi ở đó chung quy là một mối họa tiềm ẩn, không phải là ta lo lắng Kim An không chịu nổi cám dỗ, mà là vị di nương không ra gì trong phủ hắn, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để nâng đỡ ngươi. Ta từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, được nhiều danh sư dạy dỗ, học thức, tài nghệ, lễ nghi, trong kinh thành đều là nhất đẳng, nếu gả vào đó, tuyệt đối không thể để cho những kẻ như các ngươi làm mất mặt."



Từ đầu đến cuối, giọng điệu của nàng ta đều ôn hòa, thần sắc dịu dàng. Lời lẽ trực tiếp như vậy, tự nhiên là vô cùng tự tin, tuyệt đối không sợ ta đem lời nàng ta tiết lộ ra ngoài. Dù sao, nàng ta là tiểu thư khuê các cao quý, còn ta là trò cười bị người đời chế nhạo. Ai sẽ tin ta mà không tin nàng ta chứ?



"Nguyễn tiểu thư," Ta thở dài, "Có lẽ cô không tin, thật ra ta đã hết tâm tư với biểu ca rồi. Nếu cô bằng lòng đợi thêm chút nữa, có lẽ ta sẽ rời đi, đến lúc đó cô và biểu ca..."



Nguyễn Tố Tâm che miệng cười thành tiếng. Vừa cười vừa lắc đầu: "Cô ngốc thì cứ ngốc một mình đi, đừng nghĩ ai cũng ngốc như cô. Cô hao tâm tổn trí lâu như vậy, Phủ Thượng Thư là cơ hội tốt như thế, cô nỡ lòng nào từ bỏ?"



Ta bất lực nhìn nàng ta: "Thật sự là vậy mà..."



Nàng ta cố gắng nín cười, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang, dịu dàng nói: "Trang tiểu thư, ta nghĩ ra một cách rồi. Cô theo đuổi biểu ca nhưng không được đáp lại, ghen ghét ta nên mới có hành vi không lý trí. Như vậy, cô và Kim An sẽ không còn khả năng, vị di mẫu kia cũng mất đi trợ lực, ta có thể yên tâm mà gả cho hắn."



Ta run rẩy hỏi: "Vậy, ta đã làm ra hành vi không lý trí gì?"



Nàng ta mỉm cười với ta, thân thể đột nhiên ngả về phía sau, ngã xuống hồ. Ta giật mình, lập tức kéo nàng ta lại, trong lúc hỗn loạn, hai người cùng rơi xuống hồ.



Không xa truyền đến tiếng kinh hô của mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]



"Ùm" một tiếng, có người từ trên bờ nhảy xuống.



Là Chu Kim An.



Hắn nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng bơi về phía Nguyễn Tố Tâm. Ta nhìn hắn ôm chặt lấy Nguyễn Tố Tâm đang nửa mê nửa tỉnh, bơi lên bờ, nhận lấy áo choàng người khác đưa tới, nhanh chóng đắp lên, che khuất thân thể ướt đẫm của nàng ta.



Ta lật người, bơi về phía bờ hoang vắng đối diện. Nhà họ Trang có cầu có sông, từ nhỏ ta đã tinh thông thủy tính. Chiếc váy gấm trên người gặp nước sẽ trong suốt và dính sát vào cơ thể, ta không thể đảm bảo sẽ có người nguyện ý cởi áo choàng cho ta. Ướt sũng bò lên bờ, đường cong phơi bày, như thể lõa thể.



Đang mừng thầm chỗ này không có ai, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy bên phải dưới gốc cây có một người đàn ông đang đứng.



Khuôn mặt người đàn ông trắng trẻo lạnh lùng, ngũ quan sắc nhọn rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm u ám như giếng cổ, toàn thân khoác một chiếc áo choàng màu xanh thêu hoa văn phức tạp. Rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta không hiểu sao cảm thấy lạnh sống lưng. Có những cánh hoa trắng rơi trên vai hắn, dường như đã đứng đó từ lâu.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta kinh hô thành tiếng, hoảng hốt ôm lấy thân thể, nhưng che được trên thì không che được dưới. Lúc này, không xa truyền đến tiếng người ồn ào và tiếng bước chân hỗn loạn.



Đầu óc ta bỗng chốc tỉnh táo, loạng choạng hai bước, ngã vào lòng người đàn ông, quần áo ướt sũng làm ướt cả áo choàng của hắn.



"Tiểu thư đây là ý gì?" Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu.



Ta e lệ nói: "Tiểu thư ta không đ.â.m đầu vào tường nữa, muốn đ.â.m vào ngươi."



Lẳng lơ còn hơn là tội danh ghen ghét đẩy người xuống nước. Mất mặt trước một người còn hơn là mất mặt trước nhiều người. Đầu óc không mấy linh hoạt của ta, trong lúc cấp bách, chỉ có thể nghĩ ra cách này.



Lông mi dài của người đàn ông khẽ chớp một cái. Không từ chối, cũng không có động tác gì.



Trong lòng đang thấp thỏm, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hơi thở nồng ấm của người đàn ông bao phủ lấy ta, thân thể được phủ lên áo choàng, che kín mít.



Cùng lúc đó, một đám người đi vòng ra từ phía sau hòn non bộ.