Chu Kim An đi đầu, tay cầm một chiếc áo choàng, thần sắc gấp gáp, mơ hồ lộ ra một tia hoảng loạn. An Thế tử theo sát phía sau, nhìn quanh bốn phía.
Nhìn thấy người đàn ông trong nháy mắt, tất cả mọi người như bị điểm huyệt, đột nhiên cứng đờ.
Tóc ta nhỏ nước, thò ra từ trong lòng người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau với Chu Kim An. Môi hắn khẽ mấp máy, sắc mặt trắng bệch.
Nguyễn Tố Tâm ướt sũng bị Chu Kim An ôm vào lòng, coi như đã vượt quá lễ nghĩa nam nữ, Phủ Thượng Thư để tỏ thành ý, lập tức mang sính lễ hậu hĩnh đến cầu hôn. Hai nhà vốn môn đăng hộ đối, hôn sự nhanh chóng được định đoạt, chỉ chờ ngày lành tháng tốt.
Còn ta, cuối cùng cũng mang tiếng xấu, bị đuổi ra khỏi Phủ Thượng Thư.
Ngày đó sau khi Nguyễn Tố Tâm tỉnh lại, lời lẽ không rõ ràng nói hình như bị người đẩy xuống nước, vì quay lưng lại nên không nhìn rõ mặt. Lúc đó bên cạnh nàng ta chỉ có một mình ta, cho dù không nói ra tên ta, mọi người kết hợp với mối quan hệ giữa ta, nàng ta và Chu Kim An, lập tức suy đoán ra là ta.
Nghe nói, nếu không phải Chu Kim An và An Thế tử hết lời bảo vệ, ta có lẽ đã bị người của phủ Thái Phó trực tiếp đưa lên quan phủ rồi.
Lúc nói chuyện cưới xin, yêu cầu duy nhất của bên phủ Thái Phó chính là không thể dung túng ta ở trong phủ nữa, Thượng Thư đại nhân vì thể diện của hai nhà, ngày hôm sau liền đuổi ta ra ngoài.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Còn người đàn ông mà ta ôm trong lúc cấp bách hôm đó, không ai nói cho ta biết hắn là ai, chỉ biết thân phận cao quý không thể tả, ngay cả An Quốc Công trước mặt hắn cũng cung kính e dè.
Họ nói, quý nhân như vậy, không trách tội ta mạo phạm đã là ta may mắn lắm rồi, đừng nói chi đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân.
Lúc ta đi, di mẫu mặt sưng vù một bên, mắng ta không nên thân. Bà vì phản đối đuổi ta ra khỏi phủ, bị Thượng Thư đại nhân tát hai cái.
Ta cúi đầu, hổ thẹn mặc cho bà trách mắng. Kế hoạch không thành, rơi vào tình cảnh này, cũng không trách được ai.
Di mẫu mắng đến cuối cùng lại rơi nước mắt, lấy ra hai trăm lượng bạc, dặn dò ta trước tiên tìm một chỗ ở trong thành, nói tân nương sắp vào cửa, đợi bà ổn định lại tình hình, rồi sẽ tìm cơ hội cho ta quay lại.
Ta muốn nói lại thôi, muốn nói mình định về phương Nam. Nhưng nhìn bà cau mày, lo lắng, cuối cùng vẫn không nói ra.
Ta nghĩ ngợi một chút, kể lại những lời Nguyễn Tố Tâm nói bên hồ hôm đó cho bà nghe.
Bà đỏ hoe mắt, dường như nhớ tới chuyện cũ gì đó, hừ lạnh nói: "Những tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình quyền quý này, bề ngoài trông thì thanh cao, nhưng bên trong người nào cũng bẩn thỉu hơn cả. Năm đó ta có thể sống sót dưới tay Đại phu nhân, những khổ sở mà ta phải chịu đựng không phải là thứ con có thể tưởng tượng được. Bây giờ ta có thể đứng ở đây, chẳng qua là sống lâu hơn người khác một chút thôi. Nam Tường, con cũng đừng oán hận di mẫu mấy năm nay ép buộc con, ta không nơi nương tựa, sống đến mức này đã không dễ dàng rồi. Chu Kim An là người tốt khó tìm, ta cũng không tính là hại con."
Ta nhìn bà, trong lòng chua xót. Một mình bà, mạnh mẽ cả đời, thật ra cũng cô đơn đáng thương.
Dù sao bây giờ kinh thành đã vào đông, trời rét như vậy cũng không tiện đi, ta quyết định đợi đến mùa xuân năm sau, sau khi bên di mẫu để ta yên tâm rồi, hãy lên đường cũng chưa muộn.
Lúc mang theo bọc đồ đi đến góc đường, liền thấy Chu Kim An. Hắn đứng thẳng tắp trước một chiếc xe ngựa, im lặng nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta bước tới, khom người hành lễ. "Biểu ca, trước đây Nam Tường nhiều lần đắc tội, xin lỗi huynh. Hôm nay chia tay, mong rằng sau này mọi chuyện đều tốt."
Hắn nhỏ giọng nói: "Lên xe."
Ta sững sờ.
Hắn đưa ta đến một tiểu viện nhỏ xinh.
"Đây là đâu?" Ta nhìn quanh bốn phía.
Hắn cụp mắt xuống: "Muội trước tiên cứ ở lại đây, sau này, ta sẽ đưa muội về phủ."
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc khó hiểu. "Ngày đó ta không cứu muội trước, là vì ta biết muội biết bơi."
Ta từng cố ý rơi xuống hồ nước trước mặt hắn, lúc hắn cứu ta thì chân bị chuột rút, vẫn là ta vớt hắn lên bờ.
Ta gật đầu: "Huynh ái mộ Nguyễn tiểu thư, dù thế nào đi nữa, cứu nàng ta cũng là lẽ đương nhiên."
Hắn mím môi, im lặng không nói.
Ta do dự một chút, vẫn nói: "Ta không có đẩy nàng ta."
Hắn ngắt lời ta: "Chuyện này muội không cần giải thích, Tố Tâm hẳn là nhất thời hoảng sợ nên nhầm lẫn."
"Huynh tin ta?" Ta có chút kinh ngạc trong lòng.
Hắn thản nhiên nói: "Chúng ta sống chung ba năm, tuy muội... hành vi đôi lúc không đúng mực, nhưng tâm tính đơn thuần lương thiện, không phải loại người giở trò bỉ ổi."
Ta bỗng nhiên đỏ hoe mắt, cười nói: "Biểu ca nói vậy, ta càng áy náy hơn."
Trong tiểu viện yên tĩnh vang lên tiếng xào xạc của cành cây, ánh tà dương lốm đốm của mùa đông chiếu vào trong sân, kéo bóng người dài ra, ngay cả giọng nói của Chu Kim An dường như cũng mất đi chân thật.
"Hiện tại, bên phủ Thái Phó hiểu lầm muội, đợi Tố Tâm gả vào cửa, ta sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng, không bao lâu nữa, muội có thể quay lại."