Năm Ván Đấu

Chương 11



22

 

Ba ngày sau, năm học mới bắt đầu.

 

Tôi không ở ký túc xá, nên thủ tục nhập học đơn giản hơn nhiều so với người khác.

 

Sau khi khai giảng, Lục Huân trở nên rất bận rộn. Ngoài việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn piano trong lễ khai giảng, anh còn có dự án học thuật riêng.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Chúng tôi đã thống nhất sẽ không công khai, nên trong trường, anh thực sự rất ít khi tìm tôi.

 

Nhưng tin nhắn và cuộc gọi thì không bao giờ thiếu.

 

"Đang làm gì vậy?"

 

"Ăn cơm chưa?"

 

"Ăn với ai?"

 

"Mấy giờ về nhà?"

 

Hôm đó, tôi đang cúi đầu xem tin nhắn thì ánh nắng phía trước bỗng bị che khuất.

 

Ngẩng đầu lên, là Tô Ánh.

 

"Không được vừa đi vừa chơi điện thoại, nguy hiểm lắm đấy." Trên mặt anh ấy vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

 

"Vừa nghĩ mấy ngày rồi chưa gặp em, thế mà lại trùng hợp gặp được."

 

Đúng lúc này, Lục Huân vừa hay gọi điện tới.

 

"Sắp rồi." Tôi lẩm bẩm trả lời đầu bên kia điện thoại. 

 

"Em phải đi đường cẩn thận, vậy nên anh không được gọi cho em trong vòng 10 phút nữa."

 

Đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng.

 

Cúp máy xong, tôi mỉm cười xin lỗi Tô Ánh.

 

"Thực ra anh đến để báo cho em một tin vui." Anh ấy nói.

 

"Vâng?"

 

"Em có đăng ký vào nhóm dự án của giáo sư Lý trước đây đúng không?"

 

Tôi chớp mắt nhìn anh ấy: "Chẳng lẽ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đúng vậy, em đã được chọn."

 

Đây thực sự là một tin tốt ngoài ý muốn.

 

Trước đó, khi nhóm của giáo sư Lý thông báo tuyển thành viên, tôi chỉ đăng ký với tâm lý thử vận may. Dù sao tôi cũng chỉ mới nhập học chưa lâu, mà dự án đã nói rõ là sẽ ưu tiên sinh viên năm hai trở lên.

 

Thấy tôi sững sờ đứng đó, Tô Ánh lại cười nói: "Về dự án này, còn một người anh muốn giới thiệu với em."

 

Anh ấy đưa tay ra: "Chào em, anh là trưởng nhóm của dự án này."

 

23

 

Đối với tôi, đây không khác gì một cơ hội trời cho.

 

Nhưng khi về báo tin cho Lục Huân, anh lại không đồng ý.

 

"Tại sao?!" Tôi không thể tin nổi.

 

"Anh đã xem tài liệu của dự án này rồi, nói thật, không có lý do gì để họ tuyển em vào nhóm cả, hơn nữa anh không công nhận các thành viên của dự án này."

 

"Khoa mỗi học kỳ đều có rất nhiều dự án. Nếu em thực sự muốn rèn luyện, anh sẽ tìm một dự án khác cho em tham gia."

 

Tôi sững sờ nhìn anh.

 

Chỉ cảm thấy trong lồng n.g.ự.c có một luồng khí đang dâng trào, cuồn cuộn muốn bùng nổ.

 

"Lục Huân, anh không thấy mình quản mình quá nhiều rồi sao?"

 

"Anh dựa vào cái gì mà nói họ không có lý do chọn em, hồ sơ của em cũng được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, Tô Ánh nói rồi, chỉ có mỗi em là sinh viên năm nhất được chọn..."

 

"Tô Ánh?" Anh đột nhiên bật cười lạnh lùng. 

 

"Tô Ánh vẫn luôn có ý với em, em không biết sao?"

 

Tôi khựng lại: "Anh nói gì?"

 

"Đồng Diên." Giọng anh trầm xuống.

 

"Ba năm anh không ở bên cạnh em, không có nghĩa là anh không biết những gì xảy ra xung quanh em."

 

"Anh đừng có vô lý vậy được không?"

 

"Anh vô lý?" Anh cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

 

"Đồng Diên, chuyện này không có gì để bàn cả. Không được đi là không được đi."