24
Tôi thực sự rất giận.
Tôi chỉ là thua trò chơi thôi, đâu phải bán thân cho anh.
Bình thường quản tôi thế nào cũng được, dù sao cũng chỉ có một học kỳ, nhưng tại sao ngay cả cơ hội tôi tự giành lấy cũng phải thông qua sự đồng ý của anh chứ.
Buổi chiều, Lư Viên Viên thấy tôi không tập trung trong giờ học, chủ động hỏi: "Diên Diên, tối nay cậu có muốn qua ký túc xá bọn mình chơi không? Tối nay không có tiết, bọn mình định xem một bộ phim kinh dị."
Tôi lập tức đồng ý.
Khoảng 7 giờ rưỡi tối, tôi đang xem phim trong ký túc xá của Lư Viên Viên thì điện thoại bỗng nhiên có tin nhắn đến.
"Em đang ở đâu?"
Tôi ấn tắt màn hình, tiếp tục xem phim.
Khoảng 20 phút sau, lại có tin nhắn.
"Xuống đây, anh đang ở dưới ký túc xá."
Đúng lúc này, Lư Viên Viên bỗng hét lên, kéo tay tôi, làm tôi giật mình, điện thoại trên tay cũng văng ra, rơi xuống một tấm đệm mềm trên sàn.
Thôi vậy.
Tôi tiếp tục xem phim, nhưng khoảng mười phút sau, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ "cộc cộc".
Cả phòng đều giật mình. Khi mở cửa, đứng bên ngoài là một nữ sinh ở ký túc xá bên cạnh, trên tay còn cầm một bông hồng đỏ.
"Có người gửi hoa cho phòng 1208 các cậu." Nữ sinh ấy cười tủm tỉm, ánh mắt quét một vòng khắp phòng.
"Hoa hồng? Có nhầm không?" Lư Viên Viên sững sờ.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.
Không lâu sau, lại có người gõ cửa, trên tay vẫn là một bông hồng đỏ.
Hết bông này đến bông khác được gửi đến phòng 1208, cả ký túc xá cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa.
"Ai gửi thế?" Số hoa ngày càng nhiều.
"Tớ cũng có biết là ai gửi đâu." Một cô gái mang hoa lên nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chỉ thấy dưới lầu có một con robot nhỏ ôm cả chồng hoa, nhờ mọi người mang giúp."
"Chắc là người theo đuổi ai đó trong phòng các em rồi, cũng sáng tạo ghê đấy." Cô ấy che miệng cười.
Robot?
Lúc đầu tôi còn định ngồi xem kịch vui, nhưng nghe vậy, tim tôi bỗng chùng xuống, lập tức lao đến nhặt điện thoại lên.
Một tin nhắn mới.
"Em không xuống thì anh sẽ gửi thêm 100 bông nữa."
"Anh tự mang lên."
25
Xuống lầu, tôi thấy có rất nhiều người đã vây quanh con robot để chụp ảnh.
"Dễ thương quá à.”
"Đáng yêu ghê."
Còn Lục Huân thì đứng cách đó không xa, đút tay vào túi, trò chuyện với mấy nam sinh chơi bóng rổ.
Nhìn qua, anh chẳng có vẻ gì là có liên quan đến chuyện này.
Thấy tôi, anh hơi ngẩng đầu, chào tạm biệt nhóm kia rồi sải bước tiến về phía trước.
Tôi đành phải đi theo sau, bước chân lề mà lề mề đầy vẻ không tình nguyện, ý đồ muốn kéo giãn khoảng cách với anh.
Nhưng không biết tại sao, khoảng cách giữa hai chúng tôi luôn giữ ở mức năm mét, không xa cũng chẳng gần, cứ thế mà đi. Mỗi khi ngẩng đầu, tôi lại vừa vặn nhìn thấy anh.
Tâm trí tôi còn đang rối bời thì đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ kéo lấy tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cả người bị xoay lại rồi áp sát vào góc tường, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị nâng lên.
Hơi thở xâm lược quen thuộc lập tức bao trùm lấy tôi. Tôi vừa ú ớ vừa lắp bắp phản đôi: "Anh... anh đe dọa em... đây, đây là phạm quy..."
"Anh đâu có phá luật chơi." Anh nói, giọng trầm thấp.
"Hơn nữa, anh đã nói rồi, đừng để anh không tìm thấy em, cứ không nghe lời vậy à? Hửm?"
"Anh vậy là đang lách luật!"