Ba tôi điện thoại thông báo ông sắp đi bước nữa, khoảnh khắc đó tôi ngỡ mình vì quá chén ở quán bar mà sinh ra ảo giác.
Rồi ngay tức khắc, xe tôi lao thẳng vào một bồn cây ven đường.
Đầu xe móp méo, tôi cũng mắc kẹt trong ghế lái. May mắn có người kịp thời kéo tôi ra.
Cảnh sát giao thông có mặt rất nhanh, sau khi xác nhận tôi không bị thương tổn nghiêm trọng, không khỏi buông lời cảm thán:
"Thanh niên thời nay thật là… Xe mới cáu thế này, nói đ.â.m là đ.â.m ngay được."
"Cũng may bạn trai cô có mặt kịp lúc, nếu không hậu quả thật khó mà hình dung!"
Hả?
Bạn trai?
Tôi ngơ ngác ngoảnh đầu, lúc này mới nhìn rõ diện mạo người vừa giải cứu mình.
Trạc ngoài hai mươi, vận áo thun đen, quần thể thao cùng màu, ngũ quan anh tuấn, cằm thanh tú, đường nét gương mặt đẹp đến độ khiến người ta phải nín thở.
Tôi thoáng chút choáng váng, chỉ một thoáng lơ đễnh, viên cảnh sát lại hỏi:
"Giờ cũng đã muộn rồi, có cần người nhà đến đưa về không?"
Chàng trai kia khẽ mím môi, chưa kịp cất lời, tôi đã vội lao tới níu lấy tay anh ta.
"Dạ không cần đâu chú ơi! Bạn trai cháu đưa cháu về là được rồi ạ!"
Anh ta khẽ chau mày, quay sang nhìn tôi. Sợ anh nói điều gì không hay, tôi lập tức lay nhẹ tay anh, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn: "Xin anh đấy?"
Anh ta không nói gì, nhưng cũng chẳng hề phủ nhận.
Viên cảnh sát có lẽ cũng không muốn kéo dài sự việc, nhanh chóng rời đi để tiếp tục công tác.
Anh ta gạt tay tôi ra, định xoay người bỏ đi.
Tôi vội vàng bám riết lấy: "Anh ơi, anh tên là gì vậy? Anh đã cứu em, em nhất định phải cảm ơn anh chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng anh ta lạnh nhạt vang lên: "Không cần thiết."
Tôi vẫn cố đeo bám: "Nhưng vừa rồi anh đã nói sẽ đưa em về nhà cơ mà!"
Anh ta liếc mắt nhìn tôi: "Tôi chưa từng nói câu đó."
Tôi chỉ vào chiếc xe đạp địa hình của anh ta, mặt dày đề nghị: "Vậy anh chở em một đoạn đường được không?"
Anh ta cuối cùng cũng dừng bước, đôi mày hơi nhíu lại: "Cô rốt cuộc muốn đạt được điều gì?"
Tôi đưa điện thoại của mình ra: "Kết bạn WeChat với em nhé?"
…
Cô bạn thân của tôi, Hứa Dao, một người nhiều chuyện có tiếng, suýt nữa thì bị sặc trà sữa:
"Trời đất ơi! Não cậu có vấn đề rồi phải không? Ba cậu sắp tái hôn đến nơi rồi mà cậu còn có tâm trạng đi thả thính trai đẹp được nữa hả?!"
Tôi khẽ trở mình trên giường, chẳng buồn đáp lại. Biết thế này thì lúc nãy đã chẳng gọi nó đến đón mình làm gì.
"Mẹ mình đã mất bao nhiêu năm rồi, ba muốn có người bầu bạn sớm tối cũng là chuyện thường tình thôi mà."
Hứa Dao tức đến tím cả mặt:
"Lỡ như bà vợ mới đó lại sinh cho ông ấy một cục cưng nữa thì sao? Lúc đó cậu còn có thể làm tiểu thư nhà giàu được nữa hay không?!"
Ngày hôm sau tôi trở về nhà họ Ôn, mới phát hiện ra mọi chuyện còn tồi tệ hơn cả những gì Hứa Dao đã hình dung.
Bởi vì "dì mới" của tôi… chính là mối tình đầu sâu đậm của ba tôi.
Điều quan trọng hơn nữa là bà ấy đã có một người con trai riêng.
Ba tôi kéo tôi lại gần, cười hớn hở mà giới thiệu: "Nhiên Nhiên, đây là Lương Hằng, là anh trai của con đó."
Tôi nhìn gương mặt vừa mới chạm mặt đêm qua, không nhịn được mà khẽ cong môi cười, rồi gọi nhỏ một tiếng:
"Anh trai~?"
"Cuộc hôn nhân này, con tuyệt đối không chấp thuận."
Vừa mới đóng cánh cửa phòng làm việc của ông lại, tôi liền đi thẳng vào vấn đề chính. "Bất kỳ ai cũng được, chỉ trừ người phụ nữ đó ra."