Người đàn bà ấy chính là mối tình đầu của ba tôi, là cái tên đã ám ảnh cuộc hôn nhân của hai người họ suốt bao nhiêu năm trời. Mẹ tôi cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, vẫn chẳng thể nào buông bỏ được cái bóng ma đó.
Ba tôi nhíu mày lại: "Con lại định giở trò quỷ quái gì nữa đây hả?"
Tôi khoanh tay trước ngực, khẽ nhướng mày nhìn ông:
"Con thì giở trò gì được cơ chứ? Con cũng là một thành viên trong gia đình này, ba muốn tái hôn, chẳng lẽ con đến cả quyền được nói một câu cũng không có hay sao?"
Ba tôi trước giờ vẫn luôn rất mực nuông chiều tôi, nhưng lần này thái độ của ông lại vô cùng cứng rắn:
"Con có không đồng ý thì cũng vô ích thôi. Ba đã quyết định rồi."
Tôi bật cười khẽ một tiếng, giọng điệu lạnh tanh:
"Muốn cưới bà ấy về nhà đâu phải là chuyện của một hai ngày gần đây, ba đúng là có khả năng nhẫn nhịn thật đấy, cố gắng chịu đựng được cho đến tận bây giờ cơ mà."
Nhiệt độ trong căn phòng làm việc lập tức hạ xuống thêm vài độ.
Còn nhiệt độ trong giọng nói của ba tôi thì lại tăng lên thêm vài chục độ.
Tôi bình tĩnh đáp lại:
"Mẹ con mất sớm, chẳng có ai dạy dỗ con cả."
"Con… !"
Ba tôi tức giận đến mức đập vỡ luôn cả chiếc tách trà đang cầm trên tay.
Tôi thản nhiên bước ra khỏi thư phòng.
Lúc xuống dưới nhà, người phụ nữ đó nhìn tôi với vẻ mặt có phần hơi lúng túng, như thể đang định mở lời nói điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhoẻn miệng cười một cách ngọt ngào, giọng nói mềm mại như bông gòn:
"Dì Lương à, dì đừng có để bụng nhé. Ba của cháu tính khí vốn dĩ đã nóng nảy như vậy rồi, mấy năm qua chẳng có một người phụ nữ nào có thể chịu đựng nổi ông ấy đâu, dì cố gắng lên nhiều nha."
Gương mặt của bà ấy lập tức tái đi, đôi môi nhợt nhạt như thể không còn một giọt máu. Người con trai đang đứng ở ngay bên cạnh bà khẽ nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
Tôi khẽ nhướng mày cười một cái, rồi quay lưng rời đi.
"Ủa? Mới hôm trước còn nói là không phản đối cơ mà? Sao bây giờ lại đột ngột đổi ý là như thế nào vậy?" Giọng nói của cô bạn thân của tôi, Hứa Dao, mang đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi bực bội lướt nhanh trên màn hình điện thoại:
"Bà ta chính là mối tình đầu của ông ấy đấy."
"Người nói cái gì cơ?!" Hứa Dao tỏ ra vô cùng sốc.
Nếu như đó chỉ là một người phụ nữ bình thường nào đó, thì tôi sẽ chẳng hề quan tâm làm gì. Nhưng bà ta thì lại hoàn toàn không giống như vậy.
"Mình còn nhớ rất rõ, lần duy nhất mà ba mẹ mình cãi nhau chính là vì bà ta."
Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ lắm, ký ức cũng rất mơ hồ. Chỉ nhớ được rằng sau vụ cãi vã đó, ba tôi đã bỏ nhà đi suốt nửa tháng trời không thèm quay trở về. Mẹ tôi thì chỉ biết ôm tôi vào lòng mà ngủ, rồi lại quay lưng đi, lặng lẽ lau những giọt nước mắt.
Ngay cả sau này, vào những lúc bà bị bệnh tật giày vò đau đớn, cũng chưa từng một lần nào bà khóc một cách ấm ức đến như vậy.
Hứa Dao nghẹn ngào cất giọng:
"Vậy thì... bây giờ cậu tính phải làm sao đây? Bố của cậu đã quyết định như vậy rồi, chắc chắn là sẽ chẳng chịu nghe lời cậu đâu."
Tôi xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, rồi mở khung chat có một avatar đen sì lì ra.
"Chuyện này ấy à, nói khó thì nó cũng khó thật đấy, mà nói dễ thì nó cũng dễ thôi."
"Nếu như mình với con trai của bà ấy mà trở thành một cặp, thì thử hỏi xem bọn họ sẽ cưới nhau bằng kiểu gì đây?"