Tôi vội vàng né tránh đi ngay, chẳng may lại đụng phải ngay vào vết thương, rồi lại loạng choạng ngã cả người ra khỏi chiếc giường bệnh.
"A!"
Lương Hằng phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy, anh lập tức đưa tay ra để mà đỡ lấy tôi ngay sau đó.
Tôi ngã nhào cả người vào trong vai của anh, khóe môi của tôi cũng vô tình mà lướt nhẹ qua ngay vành tai của anh. Lương Hằng khựng cả người lại ngay tại chỗ, rồi hoàn toàn đứng hình luôn.
Cả căn phòng bỗng dưng lại trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi xuống đất nữa.
Tôi thì lại như thể chẳng hề hay biết gì cả, tay của tôi chống lên trên n.g.ự.c của anh rồi lại khẽ run lên bần bật, đôi mắt hoe đỏ của tôi thì lại thì thầm nói với anh: "Đau quá đi mất thôi…"
Lương Hằng lúc này mới có thể hoàn hồn trở lại được, như thể vừa mới bị phỏng tay vậy, anh vội vàng buông tôi ra ngay sau đó.
Chờ cho đến khi tôi đã nằm ổn định trở lại rồi, anh mới vứt chiếc khăn mặt xuống đất, rồi lại quay lưng lại mà rời đi một cách vội vã.
"Tôi đi ra ngoài để lấy thuốc đây."
Bóng lưng của anh vào lúc này… trông lại có một chút gì đó thật là lạ lẫm.
Hứa Dao chăm chú nhìn bức ảnh vết thương mà tôi gửi, hồi lâu sau mới cất lời.
"… Cậu quả thực là một người đầy nghị lực, đến cả bản thân mình mà cũng nỡ lòng đối xử tàn nhẫn đến thế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cậu thì hiểu được gì chứ, không trả giá sao có được thành quả."
Hứa Dao im lặng thêm một lúc rồi lại hỏi:
"Vậy hiện tại cậu định thế nào? Không muốn sưởi ấm như ánh dương nên mới tìm đến Lương Hằng à?"
Thực ra cô ấy không thấu hiểu, tôi không cần Lương Hằng phải yêu thích tôi đến nhường nào, bởi một người như anh ấy luôn có sự cảnh giác rất cao, lại quá đỗi thông minh.
Điều tôi theo đuổi chỉ là việc Lương Hằng đối đãi với tôi một cách đặc biệt hơn so với những người khác mà thôi.
…
Lương Hằng đưa tôi về đến nhà, ba tôi vẫn đang bận họp ở công ty chưa trở về, dì Lương vừa trông thấy tôi bị thương thì đã lập tức bước tới, ân cần hỏi han suốt một hồi lâu.
Phải công nhận một điều rằng, dì Lương đúng là mẫu phụ nữ rất dễ khiến cho đàn ông phải rung động. Dáng vẻ yểu điệu thục nữ, thái độ thì lại vô cùng dịu dàng, lúc nào cũng nói chuyện một cách nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.
Nếu như dì ấy mà không phải là người yêu của ba tôi, thì tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ rất thích dì ấy. Nhưng tiếc là trong cuộc sống này thì lại chẳng hề có hai chữ "nếu như".
Tôi nằm dài trên giường, rồi lại lật xem những bức ảnh mà tôi đã từng chụp chung với mẹ. Chỉ còn đúng một tuần nữa thôi là sẽ đến ngày diễn ra đám cưới rồi. Lần này đám cưới sẽ không được tổ chức quá lớn lao đâu, ba tôi chỉ mời có vài người bạn thân thiết và những người thân gần gũi trong gia đình mà thôi.
Chẳng có một ai thèm hỏi đến ý kiến của tôi cả, thi thoảng khi nhắc đến chuyện này, bọn họ cũng chẳng hề có chút kiêng dè nào khi nói ngay ở trước mặt của tôi nữa.
Cảm giác như thể tôi chẳng hề có chút liên quan gì đến chuyện này cả vậy. Tôi đã xin nghỉ phép một tuần để có thể ở nhà dưỡng thương cho thật tốt.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Lương Hằng không hề quay trở lại nhà lấy một lần nào cả. Cho đến tận sáng ngày hôm trước khi diễn ra đám cưới, tôi mới nhắn một tin nhắn cho anh: