Đang nói dở dang, anh bỗng dưng lại ngẩng đầu lên, rồi nhìn thấy tôi đang cắn chặt môi để mà cố gắng chịu đựng những giọt nước mắt đang chực trào ra, những lời nói còn lại cũng đành phải nuốt ngược vào trong.
Mọi người ở xung quanh cũng nhanh chóng xúm cả lại gần đó:
"Sao vậy hả? Có bị nặng lắm không thế?"
Dương Thành vừa mới thay đồ xong cũng đã vội vàng chạy tới ngay sau đó:
"Không sao đấy chứ hả? Có cần phải đi đến bệnh viện để kiểm tra không?"
Chẳng nói chẳng rằng một lời nào cả, Lương Hằng liền bế bổng tôi lên ngay sau đó.
"Mọi người cứ đi ăn trước đi nhé, tôi sẽ đưa em ấy đến phòng y tế để xem sao đã."
"Bàn chân sưng lên khá là to rồi đấy, trước hết thì chúng ta nên chườm đá vào đó đã nhé."
Bác sĩ đưa cho Lương Hằng một chiếc khăn mặt và một ít đá lạnh, rồi sau đó thì bước ra ngoài. Tôi còn nghe thấy loáng thoáng có tiếng của mấy người ở ngoài hành lang đang bàn tán xôn xao với nhau nữa.
"Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy Lương Hằng lại tỏ ra lo lắng vì một cô gái nào đến như vậy đâu đấy!"
Tôi liếc mắt nhìn Lương Hằng một cái, thật ra thì trong lòng của tôi cũng đang cảm thấy hơi có chút bất ngờ, không ngờ là anh ấy lại có thể ôm tôi chạy đến tận đây, mà lại còn ngay ở trước mặt của biết bao nhiêu người như vậy nữa chứ…
Có một người khác liền lên tiếng giải thích ngay sau đó:
"Mọi người đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa, đó chính là em gái của anh ấy đó!"
Động tác chườm đá của Lương Hằng bỗng dưng lại khựng lại trong giây lát, đôi môi của anh mím chặt lại với nhau, như thể vừa mới chợt bừng tỉnh ra được điều gì đó vậy. Anh đứng phắt cả người dậy ngay sau đó.
"Cô tự mình giữ lấy mà chườm đi."
Tôi tỏ ra có chút ấm ức mà ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại chìa cả bàn tay đang bị trầy da của mình ra nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đau quá đi mất thôi…"
Lương Hằng: "……"
Anh cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt của anh trông như thể đang cảm thấy rất là phiền phức vậy, nhưng cuối cùng thì anh vẫn cứ phải ngồi xuống lại một lần nữa, rồi lại tiếp tục giúp tôi chườm đá vào chỗ bị sưng.
Tôi khẽ nhỏ giọng thì thầm với anh:
"Anh à, anh thật sự rất tốt với em đó."
Lương Hằng không hề đáp lại lời nào cả.
Tôi lại tiếp tục nói thêm nữa:
"Trước giờ mỗi một lần em bị bệnh thì đều là do bảo mẫu đưa em đi đến bệnh viện cả, đây chính là lần đầu tiên mà có người thân nào đó đi cùng với em đấy."
Lương Hằng bất chợt lại ngắt lời của tôi, giọng nói của anh vẫn lạnh tanh như thường lệ:
"Tôi không phải là người thân của cô đâu nhé."
Tôi bật cười thành tiếng ngay sau đó:
"Chờ cho đến khi ba của em với dì Lương mà kết hôn với nhau xong xuôi rồi, thì chẳng phải là chúng ta sẽ trở thành người một nhà rồi hay sao chứ hả?"
Anh vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi lôi chiếc điện thoại của mình ra, rồi đưa cho anh xem tấm hình mà tôi đã chụp cận cảnh được lúc anh đang thi đấu bóng rổ:
"Anh xem này, em chụp có đẹp không hả?"
Anh chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lại cau mày lại ngay sau đó: "Mau xoá nó đi cho tôi."
"Không đời nào tôi chịu xoá đâu nhé!" Tôi cười một cách đầy đắc ý.
Không thể nào ngờ được rằng anh lại có thể vươn tay ra rồi định bụng sẽ giật lấy chiếc điện thoại của tôi luôn.