Nàng Chẳng Hề Ngoan

Chương 3



 

Hứa Dao: ???

Tôi nhắn tin cho Lương Hằng:

"Anh ơi, hình như em uống hơi nhiều rượu rồi thì phải... Anh có thể đến đón em được không?"

Lương Hằng không hề trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi cũng chẳng hề bận tâm đến điều đó, vẫn cứ tiếp tục gửi tin nhắn cho anh:

"Hình như là em đã uống hơi nhiều rượu rồi thì phải..."

"Anh ơi, có phải là anh đang bận việc gì đó không? Vậy thì em sẽ đợi anh ở đây nhé."

"Anh nhất định sẽ đến để đón em mà đúng không, anh trai yêu quý của em ~?"

Trời đã tối hẳn đi rồi, những cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, làn da ở trên cánh tay trần của tôi cũng bắt đầu nổi lên một lớp da gà lấm tấm.

"Anh ơi, ở đây lạnh quá đi mất thôi~"

Tin nhắn của Hứa Dao được gửi đến đúng vào lúc này:

"WTF chị em ơi, mày vẫn còn ổn đấy chứ hả? Tao thấy hôm nay chắc là người ta sẽ không đến đâu, mày đừng có mà đợi nữa làm gì cho vô ích!!"

Để có thể phối hợp một cách ăn ý nhất cho màn kịch này, cô bạn thân của tôi đã đặc biệt nấp mình ở trong một cửa hàng nằm ở ngay đối diện với quán bar, cách đó chỉ một con đường chéo qua mà thôi.

Như vậy, tôi có thể dễ dàng nhập vai một cô nàng đáng thương vừa mới bị cả thế giới này bỏ rơi.

Nhưng Hứa Dao thì lại cảm thấy chiêu này của tôi sẽ không thể nào ăn thua được:

"Mày với anh ta mới chỉ gặp nhau có đúng hai lần thôi đấy, mà lại còn là trong những tình huống siêu cấp xấu hổ nữa chứ. Tao nói thật với mày nhé, cho dù mày có ngồi ở đây cho đến tận sáng ngày mai thì chắc chắn cũng sẽ chỉ là vô ích mà thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi bèn ngồi thụp xuống ngay bậc thềm ở bên đường, đứng quá lâu rồi, hai chân của tôi cũng đã mỏi nhừ cả đi.

"Mày không hiểu được đâu. Chính bởi vì mối quan hệ giữa tao và anh ta khó xử đến như vậy, cho nên anh ta lại càng bắt buộc phải đến đây hơn."

Ngay vào ngày đầu tiên mẹ con họ dọn vào ở trong nhà của tôi, tôi đã bỏ nhà ra đi bụi đời rồi, chuyện đó mà bị lộ ra ngoài thì cả đám người chúng tôi đều sẽ bị mất mặt cho mà xem.

Thế cho nên, cho dù chỉ là vì thể diện đi chăng nữa, hay là vì cái gọi là danh tiếng của một "người anh trai gương mẫu", thì anh ta cũng không thể nào không đến được.

Đúng chính vào lúc đó, một giọng nói đầy vẻ xấc xược vang lên ở ngay gần đó:

"Em gái xinh đẹp thế này mà lại phải ngồi một mình ở đây hay sao hả?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy có vài gã thanh niên đang đứng nhìn mình một cách chằm chằm.

Thằng đứng ở ngay đầu đám đó thì lại nhuộm một mái tóc vàng chóe, lại còn huýt sáo lên một cái rõ là dài nữa chứ:

"Bọn anh rủ em đi chơi một chút cho vui nhé cưng~"

Tôi từ tốn đứng thẳng người dậy:

"Không cần thiết đâu, tôi đã có anh trai rồi."

"Cái gì cơ chứ?"

Mấy đứa kia liền phá lên cười một cách ngặt nghẽo:

"Có anh trai rồi thì đã làm sao nào? Càng có nhiều người thì lại càng vui hơn chứ sao nữa! Em xem kìa, đêm hôm khuya khoắt như thế này, lại còn mặc phong phanh như vậy thì lạnh lắm đó nha."

Nói rồi, thằng tóc vàng chóe kia còn đưa tay ra định bụng sẽ kéo tôi đi theo.

Tôi đang suy nghĩ xem liệu có nên cho nó được nếm thử mùi vị của cú "đoản mệnh cước" hay không, thì đột nhiên ở ngay phía sau lưng tôi lại vang lên một giọng nói trầm ấm, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo:

"Niêm Hạ."

Cái chất giọng đặc biệt ấy, chỉ cần nghe qua một lần thôi là đã không thể nào có thể quên được rồi.