Cứ kiểu như là đã ngầm công nhận tôi chính là bạn gái của cậu ta rồi vậy. Lương Hằng vốn dĩ là một người ít nói, cũng biết rằng cho dù có cãi lại thì cũng sẽ chỉ là vô ích mà thôi, cho nên đành phải im lặng luôn cho xong chuyện.
Tôi đi theo ngay sau lưng anh, rồi khẽ che miệng lại mà bật cười thành tiếng. Lương Hằng quay đầu lại, rồi liếc mắt nhìn tôi một cái đầy vẻ cảnh cáo.
Tôi giả vờ như không hề nhìn thấy gì cả. Đến khi đã ngồi xuống bàn để ăn cơm rồi, tôi vẫn không thể nào nhịn được mà phải trêu chọc anh thêm một câu nữa:
"Anh học đến năm ba rồi mà vẫn chưa từng yêu đương gì hết hay sao hả?"
Tất nhiên là Lương Hằng chẳng thèm buồn đáp lại mấy cái câu hỏi vớ vẩn đó của tôi làm gì rồi. Tôi nghịch nghịch mấy hạt cơm ở trong bát của mình, rồi lại khẽ nghiêng đầu qua mà hỏi dò anh:
"Anh thân thiết với mấy cô ở trong căng-tin này lắm à?"
Lần này thì anh ấy đã chịu trả lời rồi, nhưng giọng nói thì vẫn cứ lạnh tanh như thường lệ:
"Trước kia tôi đã từng làm thêm ở trong căng-tin này rồi."
À…
Tôi chợt nhớ ra những thông tin mà mình đã từng tra được trước đây, rằng ba mẹ của Lương Hằng đã ly hôn với nhau từ hồi anh ấy còn đang học cấp hai.
Vào năm anh ấy thi đại học, thì cha của anh đã không may qua đời vì một vụ tai nạn giao thông.
Mẹ của anh đã phải một mình tần tảo để nuôi con khôn lớn, hoàn cảnh gia đình của anh cũng chẳng hề dễ dàng gì cho cam, thậm chí còn đến mức anh ấy đã phải đi làm thêm ở ngay trong trường để có thể tiết kiệm được thêm chút tiền sinh hoạt nữa.
Tôi khẽ gật đầu một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thì ra là như vậy à…"
Lương Hằng khẽ nheo mắt lại, ánh nhìn sâu thẳm của anh thoáng hiện lên một nét mỉa mai khó tả:
"Đến cả phòng ký túc xá của tôi mà em còn có thể mò ra được, vậy thì em nghĩ rằng liệu tôi có tin là em không hề biết đến mấy cái chuyện này hay không chứ hả?"
Tôi lẩm bẩm một câu gì đó rất nhỏ, đến mức anh ta cũng không thể nào nghe rõ được: "Em vừa mới nói cái gì vậy cơ?"
Tôi hừ lạnh một tiếng:
"Em nói là, anh đã từng làm thêm ở đây rồi, mấy cô ở trong căng-tin lại còn quý mến anh đến như vậy nữa, thì lúc múc cơm cho anh chắc chắn là tay của mấy cô ấy sẽ không hề bị run lên một chút nào đâu nhỉ!"
Lương Hằng: "…"
Anh ta cố gắng nhịn rồi lại phải nhịn thêm nữa, gương mặt của anh thể hiện rõ ràng đúng ba chữ là: "Không cùng một hệ quy chiếu với nhau được."
Tôi cắn một miếng trứng rán, rồi lại đắc ý nhướng mày lên một cái:
"Sau này nếu như mà ba của em mà dám cắt tiền sinh hoạt phí của em đi, thì em nhất định sẽ đến đây để tìm anh ăn chực cho mà xem!"
Lương Hằng khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ăn xong rồi thì mau về đi. Từ nay về sau cũng đừng có mà đến đây nữa."
…
Tất nhiên là tôi sẽ không đời nào chịu nghe theo lời của anh ta rồi. Lương Hằng hiện đang ở trong ký túc xá, bình thường thì anh ta cũng chẳng mấy khi chịu về nhà cả, nếu như mà tôi không chịu nghĩ ra cách nào đó, thì thử hỏi xem phải biết đến bao giờ tôi mới có thể theo đuổi được anh ấy đây chứ.
May mắn làm sao là trường của chúng tôi cũng nằm ở gần ngay Đại học S. Biết rõ anh ấy là một người không thích sự phô trương cho lắm, tôi thậm chí còn chẳng thèm lái xe đến nữa, mà lại bắt một chiếc xe taxi để tới đó.