"Nếu như mà hồi xưa mày mà chịu học hành một cách chăm chỉ và hăng say được như thế này ấy." Cô bạn thân của tôi, Hứa Dao, nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy vẻ kính nể - "thì bây giờ chắc chắn là mày cũng đã trở thành đàn em của người ta rồi còn gì nữa!"
Tôi vừa lướt qua một lượt trên tường confession của Đại học S, lại vừa tỏ ra uể oải mà đáp lại lời của nó:
"Người ta thì thiếu thốn gì đàn em theo đuổi chứ."
Cho dù Lương Hằng có khó để theo đuổi thật đi chăng nữa, nhưng cái gương mặt kia của anh ấy thì đúng là một thứ vũ khí có sức hủy diệt vô cùng lớn, số lượng con gái theo đuổi anh ta cứ phải gọi là nối đuôi nhau không bao giờ dứt.
Cũng nhờ vào đó, mà tôi cũng đã bất ngờ trở thành một đề tài bàn tán vô cùng sôi nổi của cả Đại học S.
[Lương Hằng có em gái thật hay sao hả? Chuyện này có thật không đấy vậy trời?]
[Là thật đó mà! Mới hôm trước em gái của anh ấy còn đến tận trường để tìm anh ấy nữa cơ, lại còn nghe người ta đồn rằng bây giờ họ đang sống cùng một nhà với nhau nữa đó!]
[Ủa sao trước giờ mình chưa từng nghe nhắc đến chuyện này bao giờ vậy nhỉ? Mà lại còn nghe người ta bảo rằng cô em gái đó cũng xinh đẹp lắm đó nha?]
[Lương Hằng cũng đẹp trai ngời ngời nữa chứ! Hai anh em nhà này tuy trông không có vẻ gì là giống nhau cho lắm, nhưng mà nhan sắc của cả hai thì đúng là thuộc hàng đỉnh của chóp, không có gì để mà bàn cãi được nữa rồi!]
[Xin gấp thông tin liên lạc của em gái Lương Hằng đi nào!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người muốn tìm tôi thì có cả con trai lẫn con gái. Con trai thì chắc hẳn là đang có ý với tôi rồi, còn con gái thì lại muốn thông qua tôi để có thể tiếp cận được với anh ta.
Tài khoản WeChat của tôi cứ phải gọi là nhận được tin nhắn liên tục không ngừng nghỉ. Cũng nhờ vào mấy cái tin nhắn đó, mà tôi cũng đã moi móc được thêm không ít thông tin quý giá về Lương Hằng.
Thậm chí tôi còn tìm ra được cách để có thể add được cả tài khoản của Dương Thành, bạn cùng phòng với anh ấy nữa chứ.
Có thêm được một "trợ lý vàng" như thế này ở bên cạnh, tôi gần như đã có thể nắm rõ được toàn bộ lịch trình của Lương Hằng ở trong lòng bàn tay của mình rồi. Mà Dương Thành thì lại chẳng hề có chút nghi ngờ gì cả, em gái quan tâm đến anh trai của mình, đó là một chuyện quá sức là bình thường rồi còn gì nữa.
Nửa tháng sau đó, giải bóng rổ của trường đại học S chính thức được khởi tranh. Lương Hằng cũng đã đăng ký tham gia vào giải đấu lần này.
Tôi đã chuẩn bị sẵn cho mình một chiếc váy trông thật xinh xắn và một đôi giày thể thao màu trắng tinh khôi. Tôi chọn đứng ở ngay cái chỗ gần với rổ bóng nhất, chỉ cần vừa mới liếc mắt qua một cái là đã có thể nhìn thấy ngay được Lương Hằng đang ở trên sân rồi.
Anh ấy mặc một bộ đồ bóng rổ trông rất năng động, mái tóc đen nhánh hơi có chút rối bù, mỗi khi anh chạy thì cứ như thể đang cuốn theo cả những cơn gió vậy.
Bạn cùng phòng của anh ấy đã nhìn thấy tôi trước tiên, liền cất tiếng hét lớn lên ngay sau đó:
"Lương Hằng ơi! Em gái của mày đến kìa!"
Lương Hằng khựng lại trong giây lát, rồi theo một phản xạ tự nhiên liền quay đầu lại nhìn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, rồi lại mỉm cười một cách rạng rỡ tựa như ánh nắng ban mai vậy.
Sau khi yên vị, tôi bắt đầu dồn hết tâm trí để theo dõi trận đấu.