Nạp Thiếp

Chương 2



3.



Thấy , Tạ Tư Thần cúi đầu nhận .



Từ khi cha còn sống, Lâm Thanh Ca như thế, chỉ cần một trận, thứ sẽ đưa tới mặt.



Nàng cũng giống như , chờ cúi đầu nhận thua.



Chỉ là , nàng nghĩ sai .



“Lâm Thanh Ca, nếu thật sự cảm thấy đối xử hà khắc, khiến tủi , thì cứ việc mà với cha nương, để họ dạy dỗ cũng !”



Giọng lạnh lùng, ánh mắt nàng chẳng khác gì xa lạ.



Lâm Thanh Ca thấy thế, dám giở trò nữa, òa chạy khỏi thư phòng.



Lần , là nàng thật sự .



Sau khi nàng , dặn Tạ Tư Thần gọi tất cả quản sự của các cửa hàng đến:



“Từ nay trở , nếu tín vật của , bất kể Lâm Thanh Ca gì cũng xuất bạc cho nàng .”



Các quản sự xong, mắt ai nấy đều sáng rỡ:



“Chủ tử! Người chúng chờ câu bao lâu !”



Họ ùa đến mặt , tranh kể tội.



Lúc mới , Lâm Thanh Ca những chuyện gì lưng .



Nàng ỷ thế ức hiếp, bao che bạn bè thiết, khắp nơi lấy danh nghĩa Lâm gia ghi sổ nợ tại các cửa hàng.



Nàng còn đe dọa quản sự mách với , nếu sẽ lật ngược tình thế, vu vạ họ đuổi khỏi sản nghiệp Lâm gia.



Ta day day trán, bảo gom bộ chi tiêu của Lâm Thanh Ca thành sổ sách gửi lên cho . Đồng thời bồi thường cho mỗi quản sự hai trăm lượng bạc.



Hai trăm lượng bằng nửa năm lương của họ.

Bọn họ cảm kích nhận lấy.

Hạt Dẻ Rang Đường



so với bạc, điều khiến họ mừng hơn cả là thái độ của đối với Lâm Thanh Ca.



Là thương nhân, họ trực giác nhạy bén,trong những góc khuất Lâm Thanh Ca đến, ông trời che chở cho nàng … đang sụp đổ.



Lâm Thanh Ca ở trong phòng một lúc, thấy đến dỗ dành, liền sai nha đến các cửa hàng lấy bạc.



Nha từ chối thẳng thừng.



Nàng tin, đích đến.



Kết quả vẫn , trắng tay trở về.



Về đến phủ, Lâm Thanh Ca bắt đầu nổi giận.



Cặp bình lưu ly giá hai trăm lượng bạc nàng tiện tay ném xuống đất, vỡ tan tành.



“Lũ chó cậy thế! Chờ bản tiểu thư gả Hầu phủ, đến khi các ngươi quỳ xuống cầu xin tiêu tiền, cũng thèm!”



Ta bước phòng, chỉ ngoài .



Năm đó, Lâm Thanh Ca gặp Hứa Hoài An đang thương đường đến Bạch Mã Tự cầu phúc, liền đưa đến hiệu thuốc trị thương.



Nàng dung mạo xinh , giọng dịu dàng, khiến Hứa Hoài An nhất kiến chung tình.



lúc , Hứa Hoài An đính hôn với tiểu thư của phủ Thượng thư.



Huống hồ Lâm gia chỉ là thương hộ, sĩ nông công thương. Với phận như , Hứa Hoài An lấy gì để đến với Lâm Thanh Ca?



Khi chuyện tình cảm của hai , cần suy nghĩ thẳng thừng từ chối.



Ta còn giải thích rõ tình hình Hầu phủ cho Lâm Thanh Ca .



Tiểu hầu gia của phủ Vĩnh An hầu thì oai phong đấy, nhưng cả nhà đó đều sống nhờ của hồi môn của lão phu nhân, chỉ đủ duy trì vẻ ngoài hào nhoáng, miệng ăn núi lở, nếu thật sự gả thì chỉ khổ mà thôi.



“Muội quen ăn sơn hào hải vị, mặc gấm lụa là, Hầu phủ thì lấy gì nuôi nổi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Lâm Thanh Ca cho là như :



“Chính vì Hầu phủ thiếu tiền, nên mang cả một phần sính lễ phong phú theo gả qua, để họ cảm kích !”



Ta khuyên răn hết lời, nhưng vẫn bằng một câu của Hứa Hoài An:



“Thanh Ca, tổ mẫu đồng ý để cưới nàng. nàng đừng lo, sẽ đưa nàng bỏ trốn.”



Chỉ một câu , khiến Lâm Thanh Ca tin rằng Hứa Hoài An yêu nàng say đắm.



“Cưới đường hoàng thì là chính thất, còn bỏ trốn thì chỉ . Nếu thật lòng, ắt sẽ đến cửa cầu hôn.”



Lâm Thanh Ca từng quản gia, nên cái khổ của chuyện cơm áo gạo tiền.



Không hiểu rằng tình yêu sẽ mài mòn trong cuộc sống đầy những chuyện vụn vặt lặt vặt.



Nàng chỉ đến những lời đường mật của Hứa Hoài An, chỉ ghi nhớ mối tình tưởng như cảm động đất trời của họ.



4.



Lâm Thanh Ca tích góp một khoản tiền riêng, nhưng động đến đó.



Thay đó, nàng mang những món trang sức từng tặng, đem đến tiệm cầm đồ đổi lấy hai ngàn lượng bạc trắng.



Khi cả Lâm phủ đang say ngủ, Lâm Thanh Ca lặng lẽ đẩy cửa , chạy về phía nàng si mê – Hứa Hoài An.



“An lang, đến gả cho đây!”



Ta bên cửa sổ, chứng kiến bộ cảnh tượng .



Tạ Tư Thần theo bóng hai khuất dần, sang hỏi :



“Nương tử, cưới là chính thất, bỏ trốn chỉ là . Nàng thật sự ngăn cản ?”



“Đây là lựa chọn của Lâm Thanh Ca, thì hậu quả… nên để chính tự gánh lấy.”



Hai tháng , Hứa Hoài An nhà đón về Hầu phủ.



Nghe phía còn dẫn theo một tiểu cô nương yểu điệu xinh xắn.



Hứa Hoài An quỳ gối thật lâu mặt lão phu nhân, thề sống thề c.h.ế.t cưới vị cô nương vợ.



Hai bên tranh cãi ngớt, lão phu nhân vẫn gật đầu, chỉ sai thu dọn một căn phòng khách, cho Hứa Hoài An ba tháng để cân nhắc kỹ càng.



Vì chuyện đó, Lâm Thanh Ca còn cố ý sai gửi thư đến khoe khoang với :



“Lâm Thanh Hoan, là kẻ vong ân phụ nghĩa. Những gì tỷ từng với , đều ghi nhớ trong lòng.”



“Rất nhanh thôi, Hoài An sẽ đến Lâm phủ rước , cưới chính thê. Tỷ hãy chuẩn cho một trăm tráp hồi môn, nhất định để trở thành tân nương xinh và rạng rỡ nhất kinh thành. Khi còn trở thành Hầu phu nhân, chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển…”



Mặt Tạ Tư Thần đen như than, đến câu cuối cùng, nhịn đầy lo lắng:



“Nương tử, chuyện … e là vẫn nên tính kỹ …”



“Tính kỹ ? Tính cái rắm!”



Ta giơ tay xé nát bức thư, quỳ xuống linh vị của cha , đem nó đốt thành tro, dâng lên cho họ.



Tạ Tư Thần thấy , nét mặt mới giãn , thở phào nhẹ nhõm.



Ta chỉ một là Lâm Thanh Ca.

Chàng sợ vì tình m.á.u mủ ruột rà mà đánh mất lý trí, vẫn mềm lòng với nàng .



May mà thế.



một điều .



Người từng yêu thương Lâm Thanh Ca nhất… c.h.ế.t .



Chết trong cái đêm nhuộm đầy m.á.u .



Bị chính tay Lâm Thanh Ca đẩy chỗ chết.