5.
Ba ngày , đưa về một tên ăn mày bên đường, đang bán để chôn cha.
Người đó ai khác, chính là Lục Tuần – ở kiếp Lâm Thanh Ca gả chồng, vị tướng quân vang danh một thời.
Trước khi phát đạt, Lục Tuần chỉ là một kẻ ăn mày lang thang đầu đường xó chợ.
Vì chôn cất nghĩa phụ, xảy xung đột với một thương nhân giàu , lỡ tay đánh c.h.ế.t . Sau đó lưu đày đến biên ải, sung quân vô tình nhập ngũ. Từ đó c.h.é.m g.i.ế.c nơi sa trường, từng bước trở thành đại tướng quân.
Lâm Thanh Ca chê xuất của , cảm thấy thể so sánh với Hứa Hoài An cao quý nho nhã.
từng gặp Lục Tuần, tận mắt chứng kiến cam chịu sỉ nhục, chỉ để báo đáp ân dưỡng dục của nghĩa phụ.
Một trọng tình trọng nghĩa như thế, so với kẻ tự xưng phong lưu như Hứa Hoài An, còn hơn gấp trăm .
Ta bỏ hai mươi lượng bạc để an táng nghĩa phụ cho , đó đưa về Lâm phủ, mời giáo đầu huấn luyện gia đinh.
Lục Tuần theo nghĩa phụ hành tẩu giang hồ nhiều năm, học là bản lĩnh thật sự.
Hắn từng c.h.é.m g.i.ế.c đến đỏ mắt, vung trường thương bạc đ.â.m c.h.ế.t thủ lĩnh quân địch, khiến quân Đột Quyết sợ hãi khiếp vía, gọi là “Sát Thần Tướng quân”.
Ta mong hầu trong phủ trở nên như , chỉ cần học đôi ba phần bản lĩnh tự vệ, giữ mạng sống, là đủ.
Nhờ Lục Tuần, đám gia đinh trong phủ ngày càng rắn rỏi, thể cường tráng thấy rõ qua từng ngày.
Một đêm nọ, thấy bên ngoài tiếng động.
Lũ sơn tặc quen thuộc đó mò đến, nhưng , đến sớm hơn trong kiếp !
Chúng ẩn trong màn đêm, lợi dụng ánh trăng len lén Lâm phủ.
, nhờ sự chỉ dạy của Lục Tuần, Lâm phủ sớm bố trí sẵn bẫy rập, phòng nghiêm ngặt.
Vừa bước , bọn chúng rơi xuống hố sâu đào sẵn.
Kẻ bên d.a.o nhọn đ.â.m xuyên , m.á.u chảy đầm đìa.
Kẻ bên tìm cách trèo lên, liền đá tảng đập nát đầu.
“Giết! Giết sạch lũ cướp! Không tha một ai!”
Mưa lớn trút xuống ào ào, chẳng phân rõ là máu, là nước mắt…
“Ầm ——!”
Một tiếng sấm kinh thiên.
Tia chớp lóe lên ngay cạnh . Ta đầu – cùng chiến đấu diệt giặc ban nãy, nay ngã gục trong vũng máu, khuôn mặt méo mó đến còn nhận .
“Trung Thúc, Phúc Thúc, Hỉ Tước… phu quân…”
“Nương tử! Nương tử đừng sợ! Chỉ là mơ thôi, là ác mộng!”
Tạ Tư Thần vội châm đèn, dịu giọng gọi tỉnh .
Thì chỉ là một giấc mộng.
Ta ôm ngực, thở dốc từng , mãi mới tỉnh hẳn khỏi ác mộng đó.
Tạ Tư Thần chôn mặt cổ , giọng khàn khàn:
“Nương tử, nàng … ban nãy, nàng thật sự đáng sợ. Có một khắc, tưởng nàng định g.i.ế.c …”
“Nương tử, nếu chuyện gì, xin nàng cứ với . Ta là phu quân nàng, đương nhiên cùng gánh vác.”
“…Nương tử, kẻ ghen. Nếu nàng thật sự thích Lục Tuần, cũng… ngại.”
Ta lấy bình tĩnh, câu cho bật dậy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cái… cái gì?”
“Người ngoài đều đồn nàng Lục Tuần mê hoặc, còn nàng định… thu .”
Hèn gì ánh mắt Lục Tuần lúc nào cũng lạ lạ.
Hóa là… tưởng ý đồ xa với !
Không ! Tuyệt đối thể để hiểu lầm tồn tại!
Sáng sớm hôm , lập tức gọi Lục Tuần tới, thẳng:
“Lục Tuần, ngươi cần hoảng sợ. Ta đối với ngươi, ý đồ gì cả. Chẳng qua… mồ côi cha từ sớm, chỉ còn . Từ nhỏ Thanh Ca yếu ớt, sợ nàng chịu khổ, nên dốc hết những gì để che chở cho nàng. Vậy mà đến cuối cùng, nàng vì một nam nhân mà phản bội . đêm hôm đó, thấy ngươi thà nhục mạ cũng báo đáp nghĩa phụ, , đời … vẫn còn trọng tình trọng nghĩa. Thế nên Lục Tuần, thể nhận ngươi nghĩa ?”
Lục Tuần ngẩn một thoáng, đó trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
Hắn chắp tay, khom thi lễ:
“A tỷ ở , xin nhận một lạy của Lục Tuần!”
6.
Chuyện nhận Lục Tuần nghĩa , cố ý tổ chức một buổi lễ thật long trọng, rình rang khắp kinh thành, để ai ai cũng .
Tin tức lan truyền ầm ĩ, chẳng mấy chốc đến tai Lâm Thanh Ca.
Đến ngày đãi tiệc nhận , Lâm Thanh Ca dẫn theo hai nha , hùng hổ xông .
Vừa bước tới, nàng giáng cho Lục Tuần một cái bạt tai:
“Ngươi là thứ nghiệt chủng gì mà cũng dám nhận với Lâm gia chúng !”
Tiệc hôm đó, mời là những nhân vật tiếng tăm trong thành.
Bị Lâm Thanh Ca gây rối như , sắc mặt ai nấy đều khó coi, khí cũng nguội lạnh hẳn .
Lâm Thanh Ca vốn nuông chiều quen thói, bao giờ học cách quan sát sắc mặt khác.
Thấy im lặng gì, nàng tưởng ai cũng sợ .
Càng thêm đắc ý, giơ tay định lật tung bàn tiệc mặt.
Ngày xưa lúc còn ở Lâm gia, Lâm Thanh Ca chỉ là một cô nương bướng bỉnh, hiểu chuyện.
từ khi Hứa Hoài An quỳ lão phu nhân xin cưới nàng , Lâm Thanh Ca bắt đầu tin chắc rằng sẽ trở thành Hầu phu nhân, tự mãn đến mức ai lọt nổi mắt.
Đừng là Lục Tuần, ngay cả vài vị nho sinh mặt hôm đó, nàng cũng buồn liếc .
Thấy xuất hiện, nàng càng thể, mỉa mai:
“Tỷ tỷ, mấy tháng gặp, mắt của tỷ càng lúc càng tệ. Loại mèo chó gì cũng thể nhận ?”
“Lục Tuần là trọng nghĩa khí, những kẻ m.á.u mủ ruột rà mà lòng lang sói, há thể so ?”
Lâm Thanh Ca tới đây là để ép Lục Tuần cúi đầu nhận nhục, ngờ vạch mặt ngay giữa chốn đông , còn đường lùi.
Nàng giận dữ rời khỏi buổi tiệc, nhưng lúc vẫn quên vứt một câu độc địa:
“Đi thì ! Lâm Thanh Hoan, sớm muộn gì tỷ cũng quỳ xuống cầu xin !”
Sau khi nàng khỏi, nâng chén xin các vị khách mặt.
Lục Tuần , ánh mắt mang theo áy náy:
“Nghĩa tỷ, là khiến tình cảm tỷ của tỷ rạn nứt…”
“Tình cảm nào cũng , bền lâu đều đến từ hai phía. Lục Tuần, nếu đổi là , sẽ chọn cha ruồng bỏ , là nghĩa phụ nuôi nấng mười tám năm trời?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lục Tuần gì.
ánh mắt , hiểu, thấu.