9.
Lâm Thanh Ca ở Hầu phủ hai tháng.
Hai tháng tuy đủ để đổi một con , nhưng dư sức phai nhạt một đoạn tình cảm.
Nàng rõ ràng cảm nhận Hứa Hoài An ngày càng thờ ơ, lạnh nhạt.
Trước , mỗi xích mích với Hầu phu nhân, châm chọc vì xuất thấp kém, chỉ cần nàng nép lòng nũng vài câu, Hứa Hoài An lập tức sẽ nàng cãi với .
dạo gần đây thì khác.
Nàng kể khổ rằng Hầu phu nhân chê là “con gái thương hộ”, “ lễ nghi”, Hứa Hoài An chẳng những dỗ dành, mà còn mở miệng trách ngược:
“Thanh Ca, cho dù thế nào, thì cũng là — là chồng tương lai của nàng. Nàng thể hiểu chuyện một chút ? Đừng để mấy chuyện vặt vãnh như thế mà đến phiền nữa.”
Lâm Thanh Ca giận đến mức cào rách mặt .
Hôm , Hứa Hoài An mang gương mặt đầy vết cào đến triều, đồng liêu trêu chọc thôi, tức giận cả ngày.
Tối về nhà, Hầu phu nhân chì chiết thêm:
“Ta mà, loại con gái nhà buôn như nó thì gì là quy củ! Để con mất mặt nơi triều đình, từ đầu, con nên—”
Chưa kịp hết, Hứa Hoài An ngắt lời:
“Mẫu , Thanh Ca là con chọn vợ. Sau nàng bước chân cửa Hầu phủ, con thấy chồng nàng dâu xung đột. Xin , vì con, hãy khoan dung với nàng một chút, ?”
Dù ngoài miệng , nhưng trong lòng, thật vẫn nghiêng về phía .
Chỉ là thể bỏ Lâm Thanh Ca.
Huống chi, bản tính vốn mềm nắn rắn buông, ăn mềm ăn cứng.
Những lời , Lâm Thanh Ca hết từ ngoài cửa.
Nàng chẳng màng ánh mắt lạnh băng của đám nha , càng bận tâm vẻ mặt khó chịu của Hầu phu nhân,
lao lòng Hứa Hoài An, gọi “An lang” ngừng.
Hứa Hoài An mặt dàn xếp, mối quan hệ giữa Lâm Thanh Ca và Hầu phu nhân mới tạm thời hòa hoãn đôi chút.
Nghe lời , Lâm Thanh Ca cố gắng lấy lòng Hầu phu nhân như con gái hiếu thảo.
Dâng , bóp chân, chép kinh niệm Phật.
Chỉ tiếc, mấy việc lặt vặt ngay cả một nha cũng , Hầu phu nhân để tâm ?
Được nha trong phòng nhắc nhở, Lâm Thanh Ca mới sực nhớ :
Muốn lấy lòng chồng, “mạnh tay” hơn mới .
Thế nhưng, bạc mà nàng mang theo khi bỏ trốn, nay gần như cạn sạch.
Đang lúc lo lắng xoay sở , Hứa Hoài An nhỏ giọng mách nước:
“Tỷ tỷ của nàng chẳng là nữ thương nhân giàu nổi tiếng trong thành ?
Nàng tiền, chẳng lẽ tỷ cũng ?”
“ từng vì mà mất lòng tỷ tỷ…”
“Hai là tỷ ruột thịt, cùng sinh , m.á.u mủ một nhà. Nếu nàng ức hiếp, cô đơn nơi Hầu phủ, chẳng lẽ tỷ nhẫn tâm ngoài giúp?”
Hàm ý rõ ràng: hãy dùng “khổ nhục kế” .
Lâm Thanh Ca mừng rỡ, nhào lòng nũng:
“An lang, quả nhiên là thông minh tuyệt đỉnh!”
10.
Hôm , trời hửng sáng, Trung thúc thấy gõ cửa.
Ông mở cửa , liền thấy Lâm Thanh Ca mặc áo vải thô, gương mặt tiều tụy, ngã quỵ cổng phủ.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Trung… thúc…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa cất lời, nàng ngất xỉu.
Dù gì cũng là đứa trẻ nuôi lớn trong phủ, Trung thúc chỉ do dự chốc lát quyết định đưa trong.
Nghĩ nghĩ , ông vẫn là đến bẩm báo với :
“Đại tiểu thư, xem Nhị tiểu thư ?”
Khi đến, Lâm Thanh Ca đang giường trong gian phòng khách, sắc mặt tái nhợt đến mức từng thấy bao giờ.
Không trách Trung thúc thấy xót lòng.
Nếu từng trải qua kiếp , lẽ giờ cũng mềm lòng màn ‘khổ nhục kế’ của nàng .
Biết đến, Lâm Thanh Ca cố ý dụi mắt, sững sờ một lúc, ôm chầm lấy :
“A tỷ! Thanh Ca nhớ tỷ lắm, nhớ chết!”
Giọng đầy ắp niềm vui mừng như gặp biệt ly.
Ta gì, chỉ lặng lẽ chờ xem màn kịch tiếp theo của nàng .
Trong lúc đó, Trung thúc mang một bát cháo hải sản.
Lâm Thanh Ca thấy, liền bật :
“Hu hu hu… vẫn là ở nhà hơn. A tỷ, tỷ , trong Hầu phủ ai nấy đều cay nghiệt, từng cho sắc mặt tử tế.”
“Ngay cả ăn bát cháo hải sản cũng xin lão phu nhân phê chuẩn.”
“Khụ khụ… Nhị tiểu thư, bát cháo hải sản là của Đại tiểu thư. Của là bát cháo trắng .”
Trung thúc đặt bát cháo trắng lên bàn.
Ta bình thản nhận lấy bát cháo hải sản, thong thả ăn từng thìa.
“Ồ? Đây chẳng là cuộc sống mà từng mơ ước ?”
“Khi xưa khuyên buông tay Hứa Hoài An, còn mạnh miệng rằng, dù cả đời chỉ ăn cháo trắng dưa muối cũng cam lòng cùng Hứa Hoài An sống c.h.ế.t .”
“Giờ thì ? Được ăn cháo trắng đấy, cam lòng nữa ?”
Sắc mặt Lâm Thanh Ca lộ vẻ khó coi, nhưng cãi như , chỉ cúi đầu thút thít:
“Tỷ… tỷ tỷ, sai …”
Trung thúc tưởng rằng hai tỷ giảng hòa, ngờ ngay đó, Lâm Thanh Ca mở miệng một câu kinh :
“ mà… tỷ tỷ , trong bụng cốt nhục của An lang . Nếu tỷ giúp , thì chỉ còn con đường chết…”
Ta nheo mắt nàng , giọng lạnh như băng:
“Vậy giúp thế nào?”
“Tỷ là nhất với mà. Hiện giờ Hầu phu nhân cho cửa, chẳng qua là chê xuất thấp kém, mang lợi ích gì cho bọn họ.”
“ ngóng rõ , hiện giờ bộ chi tiêu của Hầu phủ đều dựa của hồi môn của lão phu nhân.”
“Nếu mang sính lễ nhiều hơn cả lão phu nhân về dâu, nhất định sẽ coi trọng.”
“Khi đó, thể mượn thế Hầu phủ, kết giao quyền quý trong triều, cũng coi như giúp Lâm gia chỗ dựa vững chắc.”
“Vậy bao nhiêu sính lễ?”
“Năm xưa lão phu nhân mang theo tám mươi tráp sính lễ Hầu phủ, là vãn bối, thể vượt quá bà, nên… chỉ cần sáu mươi tám tráp thôi, lấy con may mắn là …”
Chưa dứt lời, tát cho nàng một cái nảy lửa.
“Lâm Thanh Ca! Não heo gặm chó tha hả?”
“Không cưới gả, dan díu tư thông, còn dám ngang nhiên mang thai?”
“Muội đứa con sinh , ngoài sẽ , sẽ nghĩ thế nào về nữ nhi Lâm gia?”
“Muội hổ, cũng đừng kéo cả Lâm gia bùn nhơ cùng !”